Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 69: Vua đến.



Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé.!

________

Theo bước chân Lê Chấn đi về phía trước, Phương Hoà duỗi đầu cẩn thận nhìn ngắm, tang thi xung quanh dù không quá nhiều, nhưng phần lớn đều là tang thi biến dị, lê bước nặng nề tụ về một hướng.

Khoảng cách ngày càng gần, từ xa đã có thể nhìn thấy cái hố lớn bị thiên thạch đập lủng, xung quanh cái hố là mấy chục con tang thi, Phương Hoà cảm nhận được nguồn áp lực vô cùng rõ ràng, thì ra mấy con đó điều là tang thi biến dị, hơn nữa, hiện tại tụi nó còn bị tác động của thiên thạch, dị năng không bị giới hạn.

Phương Hoà giật giật thân mình, cọ cọ đầu lên cổ Lê Chấn, hắn cúi đầu nhìn cậu, Phương Hoà nhỏ giọng hỏi, "Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Lê Chấn không trả lời, đè đầu cậu lại, nhét vào trong áo.

Phương Hoà buồn chán chui rút bên trong không dám động đậy, dựng lỗ tai nghe ngóng tình hình bên ngoài, có điều ngoại trừ tiếng bước chân của Lê Chấn, với vài tiếng gào rống của đám tang thi đằng xa thì không có tiếng gì nữa.

Cậu giơ chân mèo lên, dùng sức cắt rách một lỗ nhỏ trên áo Lê Chấn, rồi nhìn ra bên ngoài, khoảng cách hiện tại của bọn họ đã rất gần đám tang thi, cậu cũng nhìn thấy Tiểu Tang đang đội Tiểu Bạch Cầu trên đầu, đứng lẫn vào đám đông, bởi vì nó đội một cục tròn vo trắng tươi trên đầu nên càng dễ thấy hơn.

Tới khi Lê Chấn đứng trước cái hố to đùng kia, Phương Hoà mới có thể nhìn thấy thiên thạch, thời điểm nó rơi xuống đã tạo ra lực va đập rất mạnh, cho nên hiện tại hơn phân nửa thiên thạch đều đã lún vào trong đất.

Huống hồ thiên thạch cũng đã rơi được một đêm rưỡi rồi, mấy con tang thi biến dị này khẳng định đã bị hấp dẫn đến đây từ đầu, cơ mà tại sao tụi nó chỉ đi lòng vòng mà không dám xuống hố nhỉ? Phương Hoà càng nhìn càng thấy lạ, nhưng mà chỉ có tang thi mới bị thiên thạch ảnh hưởng, cậu hoàn toàn không có cảm giác gì là bất thường cả.

Lúc này, Tiểu Bạch Cầu được Tiểu Tang đội trên đầu đứng trước bọn họ vài bước đột nhiên nhúc nhích, nhảy xuống, nhưng nó còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị một luồng năng lượng mạnh mẽ dội ngược trở về, mèo nhỏ lăn trên không vài vòng, mới miễn cưỡng đáp lại trên đầu Tiểu Tang

Tiểu Bạch Cầu ổn định cơ thể, bày ra tư thế cảnh giác, ngao ô với mấy con tang thi đứng quanh hố một tiếng, âm thanh tràn đầy yếu tố đe doạ.

Đám tang thi thấy phản ứng của nó, ngoại trừ Tiểu Tang ra đều gào rống đáp lại.

Phương Hoà nắm chặt quần áo Lê Chấn, suy đoán xem ý của tụi nó là gì, là đe doạ Tiểu Bạch Cầu không nên lộn xộn? Có khi nào tang thi biến dị đều muốn sở hữu riêng cục thiên thạch này không, vậy sao không đấm nhau giành đi? Trong lòng Phương Hoà, chỉ cần tụi nó đấm nhau ngươi chết ta sống, việc của bọn họ cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng mà tụi nó rào rống xong, thì lại mạnh ai nấy đứng, không có thêm động tác nào khác.

Phương Hoà còn đang định hỏi Lê Chấn mấy câu, Lê Chấn đã đột nhiên nhấc chân đi xuống, cậu hết cả hồn, chui đầu ra khỏi áo hắn, lại ngạc nhiên phát hiện tang thi xung quanh không hề có một chút ý định tấn công nào?!

Lê Chấn cứ như vậy thuận lợi đi từng bước một đến chỗ thiên thạch, Phương Hoà khẩn trương nhìn chằm chằm lũ tang thi, thời thời khắc khắc sẵn sàng đưa Lê Chấn vào không gian, nếu không nhiều tang thi đồng loạt tấn công hắn như vậy, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.

Nhưng mà cho đến tận khi Lê Chấn đã đứng trước thiên thạch, đám tang thi trên miệng hố vẫn không động đậy, làm cậu đột nhiên có cảm giác, tụi nó vốn đã đợi Lê Chấn đi xuống chỗ này từ lâu rồi.

Khác với thái độ khi đối xử Tiểu Bạch Cầu hoàn toàn, cậu cảm thấy tụi nó không phục sức mạnh của mèo con.

Thời điểm Lê Chấn duỗi tay sắp chạm lên thiên thạch, Phương Hoà đột nhiên cảm nhận được nổi sợ hãi vô cùng mãnh liệt, loại cảm giác này làm lông tơ trên người cậu dựng đứng hết cả lên, cậu từ bên trong áo Lê Chấn nhảy ra ngoài, móng vuốt hung hăng đập lên tay hắn, nguy hiểm ngăn cản hắn chạm lên thiên thạch.

Sau đó Phương Hoà rớt xuống đặt đất, còn chưa kịp nói ra cảm giác của mình cho hắn nghe, Lê Chấn đã lần thứ hai giơ tay lên chạm vào thiên thạch, Phương Hoà lập tức cảm nhận được một luồng uy áp cường đại trên người Lê Chấn, cả người cậu run lên, có điều chỉ trong nháy máy, uy áp đó liền biến mất.

"Lê Chấn!" Phương Hoà khẩn trương kêu lên, có điều Lê Chấn bên kia đã dùng hai tay nâng thiên thạch lên rồi, nhìn cũng không nhìn cậu một cái liền nhắm mắt lại.

Cậu gắt gao trợn mắt nhìn hắn, lần nữa kêu lên, mong hắn sẽ phản ứng lại, nhưng Lê Chấn vẫn không có chút phản ứng nào cả, Phương Hoà cắn răng nhảy lên, chân mèo hướng về phía thiên thạch, hiện tại cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới đó là đem thiên thạch bỏ vào không gian, tạm thời ngăn không cho Lê Chấn tiếp xúc với nó nữa.

Nhưng mà chân cậu còn chưa đụng tới được, đã bị một luồng năng lượng khác đập ra ngoài, dị năng của cậu đứng trước năng lượng này hoàn toàn không đáng nhắc tới, Phương Hoà trực tiếp bị đánh văng ra ngoài hố, được Tiểu Tang chụp lại.

May mắn là chỉ mới ngăn không cho cậu đụng vào thiên thạch thôi đó, chứ không phải muốn giết mèo, bằng không chắc cậu cũng bị băm thành thịt rồi.

Phương Hoà nương theo tay Tiểu Tang bò lên trên, lần thứ hai muốn xông vào, Tiểu Bạch Cầu không biết từ đâu, xách thân mèo nho nhỏ chạy tới bên cạnh cậu, dùng cái chân nhỏ xíu ấn Phương Hoà lại, phát ra tiếng meo ô, cặp mắt đen nhánh nhìn Lê Chấn một cái, rồi lại hung dữ nhìn Phương Hoà, thế mà lại có ý cảnh cáo, không cho cậu đi.

Phương Hoà đột nhiên hiểu ra, là do đám tang thi biến dị xung quanh đã cản trở cậu, trừ Lê Chấn ra, tụi nó không cho bất luận người hoặc vật nào chạm tới thiên thạch.

Vậy thì mục đích của tụi nó rốt cuộc là gì? Tiểu Bạch Cầu mạnh như vậy còn không được phép đến gần, vậy tại sao Lê Chấn thì được? Có thể lấy được thiên thạch là chuyện tốt, nhưng mà được cả đám tang thi đồng ý cho phép, Phương Hoà nghĩ kiểu nào cũng thấy ghê gớm thiệt sự.

Chân trước của cậu co rồi duỗi mấy lần, đột nhiên biến mất khỏi tay Tiểu Tang, xuất hiện trong lòng Lê Chấn, sau đó lúc chân mèo chuẩn bị chạm vào thiên thạch, Phương Hoà lần thứ hai bị bắn ra ngoài.

Lần đánh này không còn bay về phía Tiểu Tang nữa, mắt thấy sắp sửa đập lên nền đất, Tiểu Tang đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh, duỗi tay lần nữa đỡ lấy Phương Hoà cho bằng được, lực va chạm mạnh tới mức nó bị ngã ngồi trên mặt đất.

Phương Hoà nâng móng vỗ vỗ lên tay nó, thầm nghĩ, nếu bọn họ may mắn an toàn vượt qua kiếp nạn này, cậu nhất định sẽ cho nó ăn tinh hạch thoải mái!

Sau đó cậu lần nữa nhảy từ không gian ra bên cạnh Lê Chấn, lần này cậu chọn đứng dưới chân hắn, vì chỗ này vừa lúc chắn được tầm mắt của đám tang thi kia.

Phương Hoà vội vã ấn chân lên thiên thạch, nhưng ngoài dự đoán, cậu hoàn toàn không thể đem nó bỏ vào không gian được! Nên làm sao bây giờ? Bàn chân hơi đau đau, Phương Hoà lập tức rụt lại, thiên thạch này lạnh như băng, như muốn đem tay cậu đóng thành đá luôn vậy.

Cậu đột nhiên thấy có chút choáng váng, sau một lát lại trở về bình thường, cậu cúi đầu nhìn chân mèo bị đông lạnh của mình, Lê Chấn lúc trước đã nói thiên thạch có khả năng mang tia vũ trụ gì gì đó, Phương Hoà cảm thấy bản thân chắc bị xạ tuyến gì đó trong thiên thạch chui vào người rồi, chỉ là không biết có bị ảnh hưởng gì tới cơ thể không.

Phương Hoà cũng không có thời gian suy nghĩ cái này, thiên thạch không bỏ vào không gian được, vậy chỉ có thể đập Lê Chấn tỉnh dậy, cậu nhảy lên bả vai hắn, may mắn đám tang thi chỉ cản cậu đụng vào thiên thạch, chứ không cản cậu tới gần Le Chấn.

Phương Hoà nhanh gọn đập móng vuốt lên mặt hắn, có điều, không giống trước kia, nếu là lúc trước thì một vuốt này có thể cào cho mặt hắn nở hoa luôn, nhưng hiện tại lại giống như cào lên tảng đá vậy, không để lại chút dấu vết nào.

Phương Hoà sốt ruột gần chết, chân mèo cộng với dao gió vọt qua mà vẫn không có tí hiệu quả nào.

Phải bình tĩnh phải bình tĩnh, chắc chắn sẽ còn cách khác, Phương Hoà xoay vòng vòng trên vai Lê Chấn, đi từ vai trái qua vai phải.

Cậu đột nhiên nhớ tới lần Lê Chấn mất khống chế đánh nhau với Lê Nguyệt, lúc đó cậu đã xối nước lên đầu hắn ơ! Phương Hoà nhìn thoáng qua cái hố bự, cắn răng từ không gian lấy ra một lượng lớn nước, trong nháy mắt lắp đầy cả hố.

Chỉ là, hình như cách này còn có tác dụng phụ, Phương Hoà bị chìm vào trong nước, hơn nữa nước tiếp xúc với thiên thạch, trở nên cực kỳ lạnh, bắt đầu kết băng xung quanh Lê Chấn.

Ngay cả Phương Hoà cũng sắp bị đông lại, Lê Chấn đột nhiên nở mắt, duỗi tay ôm lấy cậu, tay khác nâng thiên thạch, lao lên, vững vàng đứng trên mặt nước.

Phương Hoà bị sặc, ho khù khụ, phun đống nước đá trong miệng ra, vội vã nhìn lên Lê Chấn, hắn đang trợn tròn mắt nhìn cậu, bên trong không có một tí cảm xúc nào, tim Phương Hoà bất giác siết lại, ấn ấn lên tay hắn, "Anh sao rồi?!"

Hắn hơi co giật, đem thiên thạch trong tay tùy tiện ném ra sau lưng, rồi ôm lấy Phương Hoà đi ra khỏi hố.

Nhưng cậu vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, chân mèo gắt gao ôm chặt tay hắn, thiên thạch kia còn bay lên không đi theo đằng sau họ, hơn nữa Lê Chấn vẫn chưa nói với cậu câu nào đâu.

Lê Chấn vừa mới ôm Phương Hoà đặt chân lên khỏi miệng hố, mấy chục con tang thi xung quanh ngoại trừ Tiểu Tang, Tiểu Bạch Cầu, với một con tang thi đứng đằng xa đều đột nhiên tản ra, tốc độ giống như lúc tụi nó tụ tập lại vậy, nhìn tình cảnh xung quanh, trái tim Phương Hoà đột ngột chìm xuống, này không giống như thu đàn em cho lắm nha!

Phương Hoà khẩn trương nhìn hắn chằn chằm, "Lê Chấn, anh nói một câu đi!"

Hắn rốt cuộc cũng chịu cúi xuống, xoa xoa đầu cậu, một con tang thi biến dị chưa từng gặp qua đột ngột đi tới trước mặt bọn họ, trên người nó toàn là lửa, nhiệt độ nóng ấm làm Phương Hoà chợt nhớ tới lông trên người mình còn đang ướt nhẹp, lạnh tới run lẩy bẩy, Lê Chấn nâng tay đưa cậu tới gần tang thi biến dị.

Khắp mèo Phương Hoà đều khó chịu, bốn chân ôm chặt lấy tay hắn, cho dù cũng ấm lắm, nhưng cậu vẫn theo bản năng không muốn tiếp xúc quá gần với tang thi đâu!

Đến khi lông trên người cậu khô ráo, Lê Chấn mới lần nữa ôm cậu vào trong lòng, sau đó tang thi hệ lửa kia cũng nhanh như chớp chạy mất.

Tình hình hiện tại rốt cuộc là gì vậy chứ? Phương Hoà trừng mắt nhìn hắn, nhưng mà trong mắt hắn vẫn như cũ không có chút cảm xúc! Sóng mũi Phương Hoà cay cay, có phải Lê Chấn đã hoàn toàn không còn chút ý thức nào không, chỉ theo bản năng quan tâm tới cậu mà thôi?

Phương Hoà còn đang không biết nên làm thế nào, một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu cậu, "Lúa Nhỏ, anh không sao hết, mấy ngày nữa sẽ bình thường trở lại, đừng vội!"

Phương Hoà lập tức hiểu ra, hắn đang dùng tinh thần lực nói chuyện với cậu, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Lê Chấn?! Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên thạch có gây hại cho anh không? Tình trạng hiện tại của anh là sao?"

Có điều mấy câu hỏi của cậu cũng không được ai trả lời, Phương Hoà nhìn gương mặt không chút cảm xúc của hắn, đột ngột nghĩ ra một ý, cậu chui ra khỏi tay Lê Chấn, đứng trên vai hắn, nhìn thiên thạch bay lơ lửng đằng sau, nhìn một lát, Phương Hoà đột nhiên có cảm giác nó có vẻ hơi bị dễ gần!

Hiện tại xung quanh không có con tang thi nào, Phương Hoà yên tâm nhảy lên cục thiên thạch, nó đã không còn lạnh như lúc nãy nữa, đã âm ấm lên rồi, meo ô! Phương Hoà đột nhiên cảm thấy cái cục  đá này mới là Lê Chấn!









Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.