Cậu nhìn dáng vẻ mềm mụp của đứa nhỏ, trong lòng ngứa ngáy muốn sờ thử, lại chần chờ vì biết rõ đứa nhỏ thoạt nhìn đáng yêu mềm mại này, thật ra là một đại sát khí, Phương Hòa quay đầu cười cười, nhìn về phía Lê Nguyệt, "Chào chị Lê!".
Vô cùng lễ phép, làm Lê Chấn đi đằng sau động lòng quá trời, đáy mắt nhìn Phương Hòa cũng hiện lên ý cười.
Hắn bắt mèo nhỏ tự ý bỏ chạy lại, tay đặt lên eo cậu, khóe miệng động động nhìn về phía Lê Nguyệt đầy mặt kinh ngạc, "Chị."
Biểu tình của Lê Chấn rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy bản thân ôm một người đàn ông mờ ám như vậy có gì không ổn.
Mà Phương Hòa cũng thoải mái hào phóng mặc cho hắn ôm, trong hiểu biết của cậu, cậu và Lê Chấn yêu thích lẫn nhau, là người yêu của nhau, có gì không thể công khai trước mặt người khác, trong nhận thức của cậu, hoàn toàn không biết đàn ông với đàn ông yêu nhau có gì không ổn, hầu hết các vật thí nghiệm cậu thấy đều là người yêu của nhau.
Lê Nguyệt nhìn cánh tay vững chắc của em trai đặt lên eo người ta, cộng với gương mặt trầm tĩnh, trong lòng đau xót, chớp chớp mắt, đem nước mắt bên trong rút trở lại, cô vẫn luôn lo lắng em trai không có thất tình lục dục của mình, có khi nào phải cả đời làm bạn với thi thể hay không, nào ngờ được sẽ có người có thể khiến nó động lòng.
Lê Nguyệt một tay xách cái nôi em bé ném qua cho Lê Chấn, "Cháu trai của em!"
Đáng ra thì sức nặng của Tiểu Lương Tư đối với dị năng giả cũng không tính là gì, nhưng Lê Chấn cầm lấy nôi trẻ em lại tựa như nặng ngàn cân, nhìn đứa bé dẩu mông ngủ khò bên trong, khóe miệng hắn giật giật, không tưởng tượng nổi đứa bé này mấy tháng trước hắn nhìn thấy, phải cắn chặt răng mới ép xuống được bản năng ăn tươi nuốt sống của tang thi, cho dù bây giờ đã không còn lo lắng này nữa, Lê Chấn vẫn cảm thấy tay mình nặng nặng.
Lê Nguyệt bên này nhìn ngắm Phương Hòa, lúc đầu còn lo rằng là người Lê Chấn mới gặp gần đây, có điều nhìn một hồi, Lê Nguyệt đột nhiên thấy người này quen thuộc đến lạ?
Cô chợt nhớ tới con mèo nhỏ như hình với bóng cùng Lê Chấn, chẳng lẽ cậu trai trước mắt này có thể biến từ người thành mèo? Chần chờ một lúc, Lê Nguyệt rốt cuộc cũng hỏi ra miệng, từ tận đáy lòng, cô vẫn hi vọng người em trai thích sẽ là người từng cứu mẹ con cô, "Cậu là Phương Hòa?"
Tầm mắt cậu vẫn miệt mài đuổi theo đứa bé, nghe Lê Nguyệt hỏi, thoải mái trả lời một tiếng, "Đúng vậy, em là Phương Hòa."
Lê Nguyệt cười, nhìn điệu bộ muốn ôm lại không dám ôm của cậu, cô duỗi tay xách Tiểu Lương Tư từ trong nôi ra, đặt vào trước ngực Phương Hòa, còn cảnh cáo một tiếng, "Con trai ngoan, không được dùng điện giật mợ mày."
Mợ?! Phương Hòa 囧囧, sau khi bị mẹ mình coi như đồ vật mà xách ra ngoài, Tiểu Lương Tư mở to đôi mắt đen nhánh, Phương Hòa còn không có thời gian rối rắm xưng hô kỳ lạ này, đã bị đôi mắt thông minh hết sức của Tiểu Lương Tư hấp hẫn, cẩn thận ôm lấy thân thể mềm mụp.
Cậu vừa đùa giỡn với Tiểu Lương Tư, vừa quay đầu nhìn Lê Nguyệt, "Còn thiếu vật tư gì không? Tã, giấy, sữa, bột trẻ em gì gì đó tụi em cũng có."
Cô đặt tay mình lên tay Lê Chấn, "Đều có hết, đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Ông lão đi đằng sau thấy Phương Hòa muốn đi theo cô gái xinh đẹp kia, chuyện mua hạt giống cũng bị cậu vứt ra sau đầu, ông dứt khoát vọt lại mấy bước, vội vàng nói, "Nhóc con, cậu thật sự không cần hạt giống sao, hạt giống này của ta đều là đồ tốt, ra ngoài đem theo phòng thân gì đó, tuyệt đối là đồ tốt nhất, cậu suy xét lại chút có được không?"
Phương Hòa nhìn ông lão chạy tới trước mặt mình, mấy thứ đó thật sự là đồ tốt, cậu đương nhiên là muốn, tuy hiện tại người ta vẫn chưa biết đây là gì, nhưng cậu biết, mấy cái hạt giống kỳ lạ đó chỉ có dị năng giả biến dị thực vật mới có, việc hạt giống có thể mọc ra thực vật công kích hay là phòng ngự thì hoàn toàn dựa vào may mắn, cũng có một số dị năng giả biến dị hệ thực vật căn bản là làm không ra nổi hạt giống loại này.
Ông lão tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng cấp bậc dị năng không thấp, thoạt nhìn chắc là vừa mới đột phá cấp ba.
Phương Hòa đột nhiên nghĩ đến các loại thực vật bị thúc giục bao trùm hố thiên thạch sau núi, âm thầm hỏi Lê Chấn, "Anh nói xem, có khi nào ông ta biết sự tình của hố thiên thạch hay không?"
Lê Chấn khẽ gật đầu, "Có khả năng."
"Để em dụ ông ta lại!" Phương Hòa nóng lòng muốn thử, vị trước mặt này trình độ cao như vậy, nói không chừng là có tham dự, cho dù không có, lôi kéo ông ta tới để chuyên môn hỗ trợ thúc giục các loại thực vật cũng tốt.
Vì vậy, Phương Hòa làm bộ móc từ trong ba lô ra hai chai rượu, không che giấu, trực tiếp nói với ông ta, "Chú à, chỗ tôi còn nhiều rượu lắm, ông có muốn đi theo chúng tôi không?"
Hai mắt ông lão sáng lên, duỗi tay lấy hai chai rượu, "Nhóc con, gọi chú gì chứ, kêu một tiếng ông tôi sẽ đi theo cậu."
"Ông!" Phương Hòa dứt khoác gọi, ông ta thật sự không nghĩ tới Phương Hòa sẽ trực tiếp đáp ứng như vậy, sờ sờ cằm, đưa mấy loại hạt giống cho cậu, "Được, đứa cháu này ta nhận."
Câu này nghe kiểu gì cũng thấy biệt nữu, Lê Chấn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta căn bản là không để bụng, tính theo tuổi mà nói, mấy người này điều là hậu bối của ông ta, kêu ông một tiếng cũng là chuyện bình thường, cho nên lão trực tiếp mở chai rượu ra uống.
Phương Hòa lại còn đắc ý nhìn Lê Chấn, hắn dừng một chút, mới duỗi tay xoa xoa eo cậu, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng đánh vài vòng tròn, ban ngày ban mặt tán tỉnh rành rành, khiến Phương Hòa tê dại thiếu chút nữa nóng tới bốc cháy, nghiến răng, chạy nhanh mấy bước tránh đi cánh tay của hắn.
Thấy tình huống này, hai mắt ông lão nheo nheo, ông không ngờ năng lực của tên nhóc đó lại cao đến vậy.
Ông lão giơ chai rượu trực tiếp rót vào miệng, vì là dị năng giả mộc hệ biến dị, nên cồn cơ hồ không có hiệu quả với ông.
Đoàn người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ ở của tiểu đội Bàn Giang, tiểu đội Bàn Giang thuê lại một kho hàng đã bị vứt bỏ, sau đó từ bên ngoài tìm kiếm vật tư tự mình tu sửa, bày trí thành hai tầng, sử dụng không gian rất hợp lý.
Vệ Bàn Giang ngồi ở trong nghe thấy động tĩnh lạ, tò mò từ trên lầu nhìn xuống, vốn gã chỉ tò mò em trai của một nữ cường như Lê Nguyệt trông như thế nào, có phải thật sự nhìn như ông già Đinh trong giấy Hồ Cường vẽ hay không, chỉ là gã còn chưa kịp nhìn rõ Lê Chấn, đã đột nhiên nhìn về hướng ông lão đi theo đằng sau đám người.
Một sợi dây leo nháy mặt từ trên lầu hai vọt xuống, trực tiếp vọt tới trước mặt ông lão, cắm rễ, Vệ Bàn Giang từ đầu kia của dây leo trượt xuống, bắt lấy tay áo của ông, "Ông nội, mấy ngày nay ông chạy đi đâu?"
Ông nội Vệ đánh giá Vệ Bàn Giang, "Cậu là ai, tôi không phải ông nội của cậu, kia mới là cháu của tôi."
Ông Vệ người ám đầy mùi rượu, chỉ vào Phương Hòa nói.
Vệ Bàn Giang tát một cái lên mặt mình, mặt gã nhanh chóng thay đổi bộ dạng, lộ ra bản mặt non nớt.
Lê Nguyệt bên cạnh đúng lúc nhìn thấy, khóe miệng giật giật, lão đại tiểu đội Bàn Giang yêu quý của bọn họ thật ra là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, thoạt nhìn còn không lớn hơn Phương Hòa, làm sao mà có mặt mũi diễu võ giương oai làm lão đại của Bàn Giang, bắt người ta gọi mình là đại ca được vậy hả!
Phương Hòa bên cạnh cũng kinh ngạc quá trời, nhìn sắc mặt một già một trẻ kích động như đã lâu không gặp, đang muốn cảm thán với Lê Chấn một câu duyên phận, hắn đã âm thầm nói với cậu, "Người trẻ tuổi này cũng là dị năng giả hệ thực vật biến dị, hơn nữa ý thức dao động của cậu ta có vấn đề."
"Có vấn đề gì?" Phương Hòa hỏi.
"Còn nhớ bảy người bị dị năng hệ tinh thần khống chế ở bệnh viện thành phố T không, có chút giống giống."
Lê Chấn giải thích đơn giản.
Thứ này cũng tương đối mơ hồ, nếu Lê Chấn chỉ đơn thuần sử dụng tinh thần niệm lực thì sẽ không có khả năng phát hiện vấn đề, trừ phi dùng năng lực xâm nhập vào giữa ý thức của người nọ, nhưng mà, người này thì khác, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, ý thức của người này có dấu vết thay đổi, hơn nữa còn sử dụng năng lượng thuộc về thiên thạch mà hắn quen thuộc.
Lê Chấn nói suy đoán của mình ra cho Phương Hòa, cậu sờ sờ cái cằm trơn mịn, nói như thật, "Càng ngày càng thú vị, nếu không chúng ta bớt chút thời gian hỏi chị Lê đi?"
Lê Chấn hơi hơi gật đầu, mắt thấy tình huống nhận thân bên kia đã kết thúc, Vệ Bàn Giang lần thứ hai đem mặt giấu đi, biến thành bộ dạng thành thục vững vàng, Lê Nguyệt đứng một bên xem mà trợn trắng mắt, "Có giỏi thì giấu tiếp đi, chờ ngày nào đó lòi ra chuyện, các huynh đệ khẳng định sẽ đánh chết cậu!"
(Đổi xưng hô vì ẻm lộ mặt thật rồi nha)
Vệ Bàn Giang nhe răng cười với Lê Nguyệt, căn bản không thèm để ý, lúc quay đầu nhìn thấy Lê Chấn, mới huýt sáo nói, "Lê Nguyệt, em trai nhà cô lớn lên thật đẹp trai nha."
Nếu trước kia, Vệ Bàn Giang kêu cô là Lê Nguyệt thì cũng không có gì, hiện tại đã biết cậu ta bất quá chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chứ sạch, cô liền nổi da gà toàn thân, trợn trắng mắt.
Vệ Bàn Giang hắc hắc cười, lôi kéo ông nội nhà mình đi lên lầu, vừa đi vừa nói với Lê Nguyệt, "Lê Nguyệt, đừng quên chuyện tôi đã nói với cô nha."
Lê Nguyệt nhíu mày, ý bảo Phương Hòa với Lê Chấn đi theo, "Hai đứa lại đây."
Sau khi vào tới phòng cô rồi, Lê Chấn mới cứng đờ buông cái nôi trẻ con xuống, Tiểu Lương Tư ham ngủ bên trong bị hắn lắc lắc lư lư một đường cũng đã ngủ tiếp rồi.
Lê Nguyệt hít sâu, "Sự tình có hơi phiền toái, hai đứa cần rời khỏi căn cứ thành phố A."
Lê Nguyệt nói chuyện bên này, bên kia Phương Hòa đã bắt đầu lấy đồ ra, chỉ cần là đồ trẻ con cần dùng, đều lấy ra một đống cho Tiểu Lương Tư, đem miếng đất trống vốn không lớn lắm trong phòng Lê Nguyệt lắp đầy phân nửa, lúc nghe cô nói như vậy, cậu mới ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"
Lê Nguyệt ngồi trên cái ghế đơn giản làm từ ván gỗ, đem chuyện Vệ Bàn Giang kể nói lại một lần nữa, sau khi kể xong, cô lần thứ hai nói, "Xem tình huống hiện tại, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra em đã vào căn cứ, trước mắt an toàn, em nên đưa Phương Hòa rời đi đi, với thực lực của hai đứa, muốn đi đâu cũng được."
Lê Chấn lắc đầu, "Em tới thành phố A là để xử lý chuyện của phòng thí nghiệm, sẽ không đi."
Đây cũng là lý do lúc đầu hắn không có rõ nguyên nhân với Lê Nguyệt, dù sao cũng là chuyện không được tốt đẹp mấy, cô còn có con nhỏ cần lo.