"Cái này! bát cải thảo này là cho tôi hả?" Cao Thiến vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Ừ, không để vừa vào bát mì được nên để ra bát khác.
"Cáo Thiến chẳng thèm sấy tóc nữa mà chạy vội vào ngồi xuống bàn ăn.
"Ăn đi, cứ tự nhiên, hai hôm nay cô liên tục đến chỗ tôi ở trọ.
Cô đã nể mặt tôi như vậy tất nhiên tôi phải biểu đạt tấm lòng rồi, đúng lúc chỗ tôi có ít cải thảo, không nhiều lắm, cũng không có muối cho riêng vào, cô ăn tạm vậy nhá.
"Cao Thiến ấp úng, cuối cùng vẫn không nói gì mà cầm đũa lên gắp một lá cải.
Cô ấy cẩn thận nhấm nháp miếng cải thảo, lá cải tươi giòn còn có vị ngọt thanh, Cao Thiến đã không nhớ rõ lần cuối cùng cô ấy được ăn rau tươi là lúc nào nữa, ba năm hay bốn năm?Suốt thời gian qua cô ấy chỉ ăn những đồ tiện lợi như mì gói, bánh quy, chocolate, bánh mì, có lúc tìm được ít rau củ đóng hộp đã tốt lắm rồi nhưng được mấy năm nay là hết sạch.
Hơn nữa, trong những thực phẩm này có cho thêm chất phụ gia và chất bảo quản, ăn quá nhiều giờ mái tóc đen tuyền bóng bẩy của cô ấy đã chuyển sang màu vàng khô héo, nhưng Cao Thiến chẳng còn cách nào.
Ở tận thế, cuộc sống của ai cũng khó khăn như nhau, không chỉ mình cô ấy.
Sống sót được đã quá may mắn rồi, còn sức đâu mà lo những cái khác.
Giờ khắc này, khi lại lần nữa được ăn rau tươi đã lâu không thấy, cô ấy lại có cảm giác như đêm qua lúc tắm nước nóng, chỉ cảm giác như cả người mình được sống lại, không còn là cỗ máy chỉ biết thực hiện nhiệm vụ mà là một người sống sờ sờ.
Có một thứ gọi là sinh lực đang từ từ lớn dần trong cơ thể cô ấy.
Cao Thiến không muốn để Ninh Mông nhìn ra đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình nên cúi gằm mặt gắp thức ăn.
"Ồ?" Đang ăn, Cao Thiến chợt phát hiện hình như ngoài mì sợi thì trong bát còn có thứ khác nữa.
Cầm đũa khẩy khẩy đám mì bên trên, Cao Thiến lại thấy một kinh hỉ nữa hiện ra trước mắt.
Vậy mà Ninh Mông còn thả vài lát thịt và trứng rán vào bát!Cao Thiến cuối cùng không thể nhịn được mà che miệng bật khóc.
Ninh Mông hoảng sợ vội buông đũa xuống: "Này này, sao cô lại khóc rồi? Tay nghề của tôi rất bình thường nên chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi, có phải không cẩn thận làm rơi cả vỏ trứng vào bát không? Hay là nhạt quá? Chủ yếu là ở đây không có muối! "Cao Thiến lắc đầu thật mạnh, tâm trạng rối bời vừa khó vừa ăn, sau khi nhét miếng trứng rán vào miệng, hương vị quen thuộc từ đầu lưỡi lan ra khắp miệng, đúng là vị thức ăn đã lâu không gặp.
Hôm nay cô ấy lại có thể ăn mì được nấu với nhiều thứ như vậy, trong lòng Cao Thiến chợt có một suy nghĩ kỳ quái, lúc này dù có phải chết cô ấy cũng không hối hận! Nhóm dịch: Nhà YooAhin.