Nhãi Con

Chương 105



Cuối năm, đại lễ của làng giải trí khởi động, các lễ trao giải lớn lần lượt được lên lịch.

Bất kể là ngôi sao lớn có địa vị như thế nào, nếu trong dịp này mà mặc sai trang phục cũng vẫn sẽ bị chế giễu. Mấy nhóm stylist nổi tiếng đương nhiên cũng bị tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán, đặc biệt là Lâm Tri Vi, cho dù giá cao đến đâu cũng có người sẵn lòng trả thêm tiền.

Số điện thoại phụ trách liên lạc trong studio qua mấy ngày đã sắp nổ tung, câu trả lời tất cả đều giống nhau: Lâm Tri Vi không có thời gian. Một số người còn bỏ công thăm dò số điện thoại của cô nhưng câu trả lời vẫn là như vậy. 

“Không có thời gian cho một bộ tạo hình thảm đỏ sao?” Người đại diện đến hỏi không chịu thua, nghệ sĩ bên anh ta là Ảnh đế trẻ tuổi bao nhiêu người mơ ước còn không kịp.

Lâm Tri Vi nhẹ nhàng hỏi lại: “Anh không xem thông báo chính thức sao? Lục Tinh Hàn cũng tham gia thảm đỏ lần này.”

Lễ trao giải dù là ca hát, đóng phim hay chỉ thuần túy của ngôi sao nhiều người hâm mộ, tất cả đều đưa hình ảnh của Lục Tinh Hàn vào vị trí nổi bật nhất, cậu càn quét hết các giải thưởng.

Không cần quan tâm Ảnh đế hay không Ảnh đế, chỉ cần chương trình đó Lục Tinh Hàn có mặt thì Lâm Tri Vi còn đâu thời gian nhận đơn đặt hàng của người khác.

Trong phòng nghỉ ngơi ở hậu trường sau khi thảm đỏ kết thúc, Lục Tinh Hàn lướt lướt chủ đề tạo hình trên Weibo, cậu chẳng ngạc nhiên gì khi nhận được rất nhiều lời khen, còn được đặt cả biệt danh “thần tiên ca ca” khiến cậu nhướn mày kiêu ngạo, “Gần đây chắc em bị mắng chửi không ít.”

Lâm Tri Vi đang trang điểm lại cho cậu: “Làm gì có, đều đang khen ngợi anh đấy. ”

“Trên mạng khen nhưng mọi người trong giới đều đang mắng chửi.” Cậu hôn mu bàn tay đang bận rộn của Lâm Tri Vi: “Mắng anh độc chiếm em khiến bọn họ một chút cơ hội cũng không có.”

Đang nói đôi mắt cậu sáng long lanh, giọng ngọt ngào hỏi: “Bé cưng, chúng ta trêu tức bọn họ thêm không?”

Lâm Tri Vi chọc vào mặt cậu, nghĩ làm sao để chọc tức bọn họ thêm được nữa. Quay lại đã thấy Lục Tinh Hàn đi tới trước sân khấu trao giải, lúc lên sân khấu nhận giải, sau khi nói hết lời cảm ơn như bình thường, cậu hào phóng nói thêm một câu: “Dĩ nhiên cảm ơn nhất là stylist của tôi.”

Fan hâm mộ bên dưới thì la hét còn những ngôi sao lớn với những tạo hình khác nhau đều chỉ muốn đuổi cậu đi.

Đoạt giải thì thôi đi, khoe ân ái thì thôi đi lại còn khiến người khác đau lòng như vậy nữa.

Từ lần đó về sau, chỉ cần Lục Tinh Hàn đoạt giải, câu nói này đã trở thành cố định.

Dù có cảm ơn bao nhiêu người đi chăng nữa thì cậu cảm ơn nhiều nhất vẫn luôn là stylist của tôi.

Mẹ kiếp, ai chẳng biết stylist là vợ của cậu. Người khác có bao nhiêu tiền cũng không mời được, vậy được chưa?

Cô dâu Lâm Tri Vi gần đây có chút lo lắng, các lễ trao giải lớn sắp kết thúc, thời tiết càng ngày càng lạnh, có nghĩa là sinh nhật của Lục Tinh Hàn đang đến gần.

Nhớ hồi đó khi cậu mười tám tuổi, cô tặng cậu một chiếc điện thoại làm quà là được.

Hiện tại… sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cậu, cậu đã có mọi thứ mà mình muốn vậy nên chuyện tặng quà gì lại trở thành một vấn đề.

Sau khi tham dự buổi tiệc lớn cuối cùng trước Tết, trên xe lúc trở về, Lâm Tri Vi chống khuỷu tay lên cửa kính xe, cô vẫn đang tập trung suy nghĩ, Lục Tinh Hàn ngoắc lấy tay cô và nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, có hai việc muốn xin em.”

Nghiêm túc như vậy?

Lâm Tri Vi ngồi thẳng lên.

Lục Tinh Hàn kéo cô lại gần: “Anh cần dùng một ít tiền.”

Lâm Tri Vi giật mình, không khỏi bật cười: “Cái này mà phải xin sao, tiền không phải em đều để cho anh tiêu sao?”

Cho dù thời gian đang ở nhóm nhạc hay hiện giờ giá trị của cậu đã lên đến trên trời, tất cả tài khoản của cậu đều giao cho Lâm Tri Vi giữ cả.

Trong những năm gần đây, cậu cũng tham gia vào nhiều hoạt động đầu tư ngoài giới giải trí, không một lần nào thất bại. Những khoản tiền tăng giá trị liên tục, thêm vào đó thu nhập của Lâm Tri Vi cũng cao, đối với cô tiền sắp trở thành một con số ảo không ngừng thêm vào những số 0.

Lục Tinh Hàn nhẹ giọng nói: “Em không hỏi anh dùng tiền làm gì sao?”

“Sao em phải hỏi?” Cô ôm lấy tay cậu: “Anh muốn nói thì đã nói rồi, hơn nữa anh làm gì em cũng đều ủng hộ.”

Lục Tinh Hàn cắn nhẹ cô một cái: “Không hỏi không được, em không quan tâm anh.”

Lâm Tri Vi nhéo nhéo chóp mũi của cậu: “Anh làm loạn phải không? Vậy anh nói đi…”

“Không nói.” Cậu vui vẻ, dán vào người cô dụi dụi: “Hiện tại không nói được, tuần sau về thành phố Giang rồi anh nói cho em.”

Tuần sau về thành phố Giang?

Lâm Tri Vi nhắc nhở cậu: “Tinh Hàn, tuần sau là sinh nhật của anh.”

“Đây là điều thứ hai mà anh muốn xin.” Cậu hào hứng nói: “Anh muốn đón sinh nhật ở thành phố Giang.”

Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi chia nhau xử lý hết toàn bộ công việc đang có, kịp xong trước sinh nhật cậu một ngày rồi dành ra ba ngày nghỉ sau đó. Khi đến sân bay thành phố Giang thì trời đã tối. Có không ít fan hâm mộ nhận được tin tức nhanh nhạy đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy hai bóng người thân mật quen thuộc cùng xuất hiện, bọn họ không la hét gọi tên hay chụp hình mà chỉ lặng lẽ theo bọn họ ra ngoài và lên xe.

Trước khi đóng cửa xe, Lâm Tri Vi quay lại và vẫy tay với họ. Fan hâm mộ nhiệt tình đáp lại: “Chúc mừng sinh nhật anh Hàn trước, chị dâu Tiểu Hàn và anh Hàn có một kỳ nghỉ vui vẻ nhé.”

Đợi chút, chị dâu Tiểu Hàn?

Lâm Tri Vi hơi ngạt thở.

Fan hâm mộ cười an ủi cô: “Đáng yêu quá, chúng tôi thích lắm, bây giờ ai cũng gọi như vậy!”

Ngồi trong xe, Lâm Tri Vi đọc thầm nó vài lần, không ngờ cũng cảm thấy dễ thương. Tai cô không khỏi đỏ lên, cô nói với Lục Tinh Hàn: “Tất cả đều là do câu nói “Gọi là chị dâu” của anh khi đó đấy.”

Lục Tinh Hàn chớp mắt vô tội: “Vậy thì anh sẽ đăng lên Weibo để nói rõ chị dâu của bọn họ không thích cách gọi này lắm.”

“Đừng...” Lâm Tri Vi trừng mắt nhìn cậu, mặt nóng lên: “Em, em cũng khá thích...”

Chị dâu Tiểu Hàn thì… chị dâu Tiểu Hàn.

Ai bảo cậu là anh Hàn chứ.

Mùa đông ở thành phố Giang hơi lạnh hơn. Tháng một đã có vài trận tuyết rơi dày. Khi trở về gần ngôi nhà cũ, Lâm Tri Vi nhìn qua cửa kính ô tô thấy rõ khu vực bên ngoài đã bị tuyết bao phủ. Trên bức tường loang lổ của khu nhà treo một bản đồ quy hoạch của một dự án rất lớn.

Có vẻ nơi này sắp bị phá bỏ.

Khu phố cũ này nằm ở bên rìa thành phố, cơ sở vật chất đã cũ kỹ, những ngôi nhà đổ nát, đã lạc hậu rất nhiều so với thời đại.

Hai người đều cải trang kín đáo, trời lại có tuyết rơi, hàng xóm đi qua đi lại cũng không để ý đến họ, Lục Tinh Hàn quấn chặt chiếc khăn cho cô, vòng tay qua ôm rồi bước lên lầu.

Hành lang lộn xộn hơn so với lần trước quay lại, trong lòng Lâm Tri Vi tràn ngập một nỗi buồn khó tả.

Dù cuộc sống có tốt đẹp bao nhiêu đi chăng nữa thì đây cũng là nơi cô cô nuôi nhóc con lớn lên từng ngày. Cầu thang tầng nào cũng đều có dấu vết của cậu đã từng chạy nhảy qua. Ngay cả góc tường tối tăm nhỏ bé ở cửa, cậu cũng đã ngồi tủi thân ở đó vô số lần, ngốc nghếch ngồi cuộn mình ở đây đợi cô trong vô số ngày đêm.

Cô cụp mắt xuống, tâm trạng đang rầu rĩ thì nghe thấy Lục Tinh Hàn nói: “Mùa đông qua đi, toàn bộ khu phố cũ này sẽ được xây lại mới.”

À.

Cũng nên như vậy.

Cô cắn môi, từ từ lấy chìa khóa ra.

Lục Tinh Hàn vòng qua eo cô, giọng cậu lạnh đi, tiếp tục nói: “Người có ý định cải tạo khu này là người mà thậm chí anh còn không muốn nhắc tới tên.”

Lâm Tri Vi cảnh giác nhìn lên, đột nhiên nhớ ra trận bóng rổ đó năm đó, lúc vô tình gặp Tần Nhiên ở bên ngoài tiểu khu, hình như anh ta đã nói có ý định cải tạo khu nhà cũ này thành một trung tâm thương mại quy mô lớn ở thành phố Giang, chẳng lẽ không phải là thuận miệng nói chơi sao?

Ngôi nhà đã chất chứa bao nhiêu kỷ niệm của quãng thời gian trước đây nếu bị Tần Nhiên san bằng, thì thật là...

Cửa mở, đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên như cũ, Lục Tinh Hàn ôm cô đi vào, ngả người ra sau, đóng chặt cửa lại, xung quanh yên ắng.

“Tinh Hàn…”

Lục Tinh Hàn ôm cô vào trước ngực và giãn hai đầu lông mày cô đang chau lại: “Anh biết em cũng không muốn.”

Lý trí nói với Lâm Tri Vi rằng cô không nên hành động theo cảm tính, cảm xúc luôn phóng đại không ngừng, cô muốn hét lên không muốn, không muốn. Cô do dự hỏi: “Em làm thế nào mới có thể từ chối được?”

Lục Tinh Hàn mỉm cười ôm cô lên: “Bé cưng thật đáng yêu.”

Lâm Tri Vi càng thêm suy nghĩ, cô trầm tư: “Nếu không hợp tác để phá bỏ sẽ gây phiền phức cho người khác, ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Giang, trong lòng cảm thấy thật có lỗi.”

Và hình như làm vậy không được tác dụng gì.

Lục Tinh Hàn nhìn tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của cô, đôi mắt hạnh mơ màng sương mù, chiếc mũi nhỏ nhăn lại, đôi môi đầy đặn bị cô cắn đỏ một góc, trong lòng yêu thương nồng cháy, chỉ muốn đem cho cô tất cả những gì có thể khiến cô vui lòng.

Cậu xoa lưng cô, thì thầm: “Một chuyện lớn như vậy mà chồng em có thể làm em thất vọng được sao?”

Lâm Tri Vi ngạc nhiên nhìn cậu.

Lục Tinh Hàn nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Những nơi xa hơn anh không quan tâm, nhưng tiểu khu này và cả khu vực xung quanh chúng ta lớn lên, anh đã cướp lại từ tay Tần Nhiên rồi.”

Lâm Tri Vi sững sờ, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của cậu, nhịp tim cô lập tức đập nhanh hơn.

Cậu nhìn cô chăm chú: “Anh luôn rất quan tâm đến tin tức từ thành phố Giang, chỉ là không muốn bỏ lỡ chuyện này. Theo quy hoạch mới, khu vực này chỉ là một khu vui chơi giải trí, em đã lấy được khu này rồi, các thủ tục sẽ sớm được hoàn thành. Đợi việc phá dỡ kết thúc sẽ xây một khu vui chơi ở đây.”

Khu vui chơi.

Trước đây ngày nào cậu cũng tò mò, mong chờ và hy vọng có một ngày nào đó có thể đưa Tri Vi đến khu vui chơi.

Khi còn nhỏ, khu vui chơi duy nhất ở phía nam thành phố Giang trong mắt trẻ con là một điều vô cùng bí ẩn, nếu ai từng được tới đây chơi thì có thể khoe khoang suốt cả một tuần.

Trường tiểu học của Lục Tinh Hàn cách trường cấp 2 của Tri Vi không xa lắm. Khi tan học, cậu luôn chạy trước chờ cô trên con đường duy nhất về nhà rồi cũng nắm tay cô đi. Cậu vẫn còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, cô gái đi bên cạnh Tri Vi hỏi cô rất to: “Cậu còn chưa tới khu vui chơi bao giờ sao?”

Tri Vi lắc đầu rụt rè.

Cô gái kia cười khúc khích: “Vậy thì cậu chẳng biết gì cả.”

Tri Vi tính tình hiền lành, không bao giờ cãi nhau với người khác vì những chuyện vặt vãnh, cô chỉ lặng lẽ nghe cô bạn kia nói ở đó chơi vui thế nào, bao nhiêu thứ kỳ lạ bên trong khiến ai vào đó cũng phải hoa mắt.

Cô gái kia lại nói: “Cậu bảo ba mẹ đưa tới đó đi.”

Giọng Tri Vi nhẹ nhàng: “Thôi.”

Cô siết chặt tay, nói nhỏ: “Tớ không muốn đi.”

Làm gì có đứa trẻ nào không muốn đi chứ?

Cậu lặng lẽ đi theo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, lúc Tri Vi chia tay cô gái kia ở ngã tư đường, cậu lao tới, kéo lấy cô rồi nói lớn: “Sau này, sau này em nhất định sẽ cho chị một khu vui chơi riêng.”

Tri Vi cười, vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Nhóc con, đừng ồn ào.”

“Em nói thật đấy.”

“Được rồi, nói thật, nói thật.” Đôi mắt cô vô cùng dịu dàng, cô gác đầu lên vai cậu: “Chúng ta cùng chơi, ở đâu cũng đều vui vẻ cả, không cần đến những nơi đắt như vậy.”

Lục Tinh Hàn nhớ tới vẻ mặt ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Tri Vi khi đó, ngực cậu đau nhói, cậu cúi người hôn lên trán cô, sau đó hôn lên môi cô: “Bé cưng, đây là nhà của chúng ta, sau này là khu vui chơi của riêng em.”

Tất nhiên Lâm Tri Vi vẫn nhớ những lời trẻ con cậu đã nói vào buổi tối hôm đó.

Không ngờ nó vẫn khắc sâu trong lòng cậu bao nhiêu năm nay và bây giờ trở thành sự thật.

“Rõ ràng là sinh nhật của anh…” Lông mi cô ướt đẫm, kiễng chân vùi vào cổ cậu.

Lục Tinh Hàn nâng cô lên, đi vào phòng khách: “Tiền là anh xin em đấy, coi như em thỏa mãn nguyện vọng sinh nhật của anh đi.”

“Cái này không tính.” Lâm Tri Vi nghẹn ngào, kéo cổ áo cậu ra, cắn vào đó một cái: “Anh còn điều ước nào khác không? Chuyện mà em có thể thực hiện được ấy.”

Đôi mắt Lục Tinh Hàn thâm trầm: “Đương nhiên là có rồi.”

Cô bị cậu đè lên chiếc sô pha nhỏ hôn một lúc, sau đó điện thoại của Lâm Tri Vi rung lên, cô nhớ rằng chiếc bánh đã đặt chắc cũng tới giờ giao tới. Nhưng không ngờ lại nhận được một tin bất ngờ: “Xin lỗi cô Lâm, nhân viên của chúng tôi nhầm lẫn, nhớ nhầm đơn hàng của cô. Chúng tôi không thể giao như thời gian đã định. Cô có thể đợi chúng tôi thêm hai giờ nữa được không hoặc chúng tôi sẽ hoàn lại tiền gấp đôi cho cô?”

Người trong điện thoại xin lỗi liên tục, nghe giọng như sắp khóc tới nơi.

Lâm Tri Vi cũng không tính toán nhiều, cô nhìn thời gian, hiện giờ đã là mười giờ tối, đợi thêm hai tiếng nữa thì đã qua mười hai giờ rồi, làm sao có thể được?

Cúp điện thoại xong, cô cầm áo khoác lên, nói: “Không kịp đánh bánh nữa, em ra ngoài mua một cái.”

Lục Tinh Hàn vội vàng ôm cô: “Cùng nhau đi đi.”

Lâm Tri Vi gõ vào vai cậu: “Lớp ngụy trang này vẫn chưa đủ đâu, sắp tới sinh nhật của anh rồi, nếu anh ra ngoài là anh lên trang nhất đấy.”

“Vậy thì đừng mua nữa.” Lục Tinh Hàn nói dứt khoát: “Chúng ta làm một cái ở nhà.”

“Nguyên liệu ít quá.”

“Ít làm cách ít.” Lục Tinh Hàn ôm cô ngồi lên bàn bếp, bên dưới lót một tấm nệm: “Em ngoan ngoãn ngồi đây đi.”

“Thế em phải làm gì?”

“Làm cổ động viên.” Lục Tinh Hàn nhướng mày cười, hai mắt phát sáng: “Hô lớn chồng ơi cố lên.”

... Trẻ con.

Lâm Tri Vi nấu ăn giỏi nhưng không biết gì về làm bánh, nhưng cô không muốn ngồi yên không làm. Nhân lúc cậu không để ý, chen chúc vào trong lòng cậu gây phiền phức, nhúng cho tay dính đầy bột rồi bôi vào mặt cậu.

Lục Tinh Hàn để cho cô bôi, cậu hôn vành tai cô, mãn nguyện hỏi: “Bé cưng, em có phát hiện không?”

Lâm Tri Vi ngẩng đầu nhìn cậu.

“Trước mặt anh, em không bao giờ cố giả vờ trưởng thành nữa.” Mắt cậu rực lửa, tình yêu như muốn trào ra: “Là một cô gái nhỏ đúng nghĩa, cô gái nhỏ đáng yêu…”

Lâm Tri Vi xấu hổ một lát rồi buông ra không chút xấu hổ, nhìn cậu chằm chằm, kéo dài giọng ra: “Còn cái gì nhỏ cơ?”

Cậu siết chặt cánh tay, hạ giọng, chậm rãi nói: “Cô vợ nhỏ.”

Cái này…cái này quá đáng rồi đấy.

Quả thật có rất ít nguyên liệu ở nhà, Lục Tinh Hàn nướng xong bánh, Lâm Tri Vi lục trong các ngăn kéo mới tìm thấy một tuýp sữa đặc, may là vẫn chưa hết hạn sử dụng.

Cô xắn tay áo, chăm chú vẽ một trái tim to lên chiếc bánh, cô cảm thấy nên viết thêm gì đó. Trong đầu cô suy nghĩ, cô lập tức nhớ đến  bức tường nhỏ trong ngôi nhà cũ ở quê đã bị cậu khắc chữ. Cô cười híp mắt: “Viết thêm trọn đời ở bên nhau không chia lìa.”

Lục Tinh Hàn cười che mắt lại: “Lại cười nhạo anh.”

“Không, em nghiêm túc.”

Trong quá khứ, câu nói này là một lời tỏ tình thật lòng nhất.

Còn bây giờ lại có vẻ hơi ngốc nghếch.

Lâm Tri Vi đo kích thước rồi bắt đầu viết, nhưng đáng tiếc là chiếc bánh không đủ lớn chỉ có thể viết chữ trọn đời, cô không hài lòng đành viết thêm hai chữ “yêu anh” nhỏ nhỏ bên dưới.

Xong việc.

Cô đặt chiếc bánh lên bàn, mở ngăn kéo và bên trong vẫn còn giữ những ngọn nến thừa lại trong ngày sinh nhật lần thứ 18 của Lục Tinh Hàn. Cô cắm chúng đúng rồi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã là 11:59 đêm.

Còn một phút nữa.

Lục Tinh Hàn nghịch điện thoại di động, bấm vào Weibo gửi nội dung trong hộp thư nháp, sau đó sờ vào bên trong túi quần, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Lâm Tri Vi muốn kéo cậu ngồi xuống bên cạnh nhưng cậu lại lùi lại nửa bước, từ từ gập hai chân xuống trước mặt cô, một đầu chống xuống đất.

Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh nến lung linh lặng lẽ, khiến khuôn mặt cô trở nên ấm áp hơn.

Lục Tinh Hàn nhìn cô thật sâu, cậu há miệng, cổ họng khô khốc, cậu cố gắng thu năm ngón tay lại: “Vào đêm sinh nhật năm mười tám tuổi, anh đã ước một điều, em nói nó sẽ thành hiện thực.”

Đôi mắt của Lâm Tri Vi sáng như lưu ly.

Cậu cười ngọt ngào: “Lúc đó anh nghĩ, vào làng giải trí có thể ở cạnh em mỗi ngày, để em biết tâm tư của anh, chấp nhận anh.”

Khóe mắt Lâm Tri Vi cay cay: “Đây đâu phải là một điều ước.”

“Là một điều ước.” Cậu không chớp mắt: “Anh nghĩ em có thể yêu anh.”

Cô lập tức rơi nước mắt: “Em không lừa anh đúng không, thành sự thật rồi.”

Đồng hồ trên tường khẽ kêu lên, đã mười hai giờ rồi.

Lục Tinh Hàn siết chặt đồ vật trong tay đến nóng rực: “Điều ước năm mười tám tuổi đã thành hiện thực. Hiện tại anh hai mươi hai, điều ước mới có thể thành hiện thực không?”

Lồng ngực Lâm Tri Vi run lên không ngừng: “Đương nhiên có thể.”

“Em không được hối hận.”

“Không hối hận.”

Ngọn nến đã cháy một nửa, ánh lửa bập bùng mềm mại.

Thế giới yên tĩnh và trống rỗng, nhưng cũng rất chật chội.

Chật chội bởi những khát vọng đang gào thét và tuôn trào của cậu.

Ngón tay Lục Tinh Hàn run lên, cậu mở chiếc hộp nhỏ đã sắp biến dạng ra, viên kim cương phản chiếu ánh sáng của ngọn nến, lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Tầm nhìn của Lâm Tri Vi hoàn toàn trở nên mờ nhạt.

Cậu chống hai đầu gối xuống đất, lại gần cô hơn, dùng sức nắm lấy tay cô: “Vi Vi, đây là giây phút đầu tiên của tuổi hai mươi hai của anh. Đến tuổi hợp pháp, cuối cùng anh cũng đủ tư cách nói với em câu này.”

“Gả cho anh.”

“Gả cho anh.” Ánh mắt cậu si mê, nhìn vào cô chăm chú: “Chúng ta kết hôn đi.”

Nước mắt Lục Tinh Hàn rơi xuống đất: “Lâm Tri Vi, xin em giao mình cho anh, làm vợ của anh.” Ngón tay cậu căng cứng trắng bệnh, run rẩy hỏi: “Em đồng ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.