Hai năm sau khi kết hôn, đầu tháng ba, mùa xuân se lạnh.
Lục Tinh Hàn đang mặc một chiếc áo len lông cừu mỏng, rất nhanh bị gió núi lạnh thấu xương xuyên qua, cậu quay xong liền xoay người, tầm mắt lập tức chuyển hướng đến dưới mái hiên cong cách đó không xa.
Nhìn một chút, môi cậu nhếch lên.
Lâm Tri Vi đang ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế trúc, mái tóc dài buộc hờ hững, vài sợi tóc lòa xòa xõa xuống, quẹt qua vành tai, càng tôn lên đôi môi đỏ làn da trắng, dịu dàng mà mềm mại.
Rõ ràng đó là dáng vẻ yêu thích của cậu.
Tuy nhiên, trong vòng tay cô đang ôm một cậu bé.
Lục Tinh Hàn không mở mắt, càng hối hận vì đã đáp ứng đến làm khách mời đặc biệt trong chương trình dành cho cha mẹ - trẻ em nổi tiếng này. Có năm hoặc sáu đứa trẻ trong nhóm, chúng không đi tìm ba mẹ của mình, chỉ thích quay vòng chân Lâm Tri Vi. Từ khi gia nhập nhóm, cô đã bị quấn lấy, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến cậu.
Cậu lạnh như vậy, Tri Vi cũng không chú ý tới.
"Chị Vi Vi, chị thật thơm." Cậu bé có đôi mắt to tròn và giọng nói trong trẻo.
Lâm Tri Vi bật cười, sờ nhẹ đầu của cậu bé: "Cháu mới bốn tuổi, phải gọi là dì."
"Mẹ em nói, con gái xinh đẹp phải gọi là chị." Giọng điệu ngọt ngào khiến người ta khiến người ta nghe thấy cũng vui tươi hớn hở, nói xong còn tự chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình: “Chị Vi Vi, hôn một chút.” Bật cười.
Lục Tinh Hàn không chịu được nữa, ho khan hai tiếng.
Lâm Tri Vi quay đầu nhìn thấy cậu, cô dỗ đứa nhỏ đi chỗ khác chơi trước rồi lấy áo khoác sau ghế khoác lên cho cậu: “Lạnh rồi sao?”
Cô sờ sờ tay cậu: “Lạnh như vậy!”
Lục Tinh Hàn im lặng nhìn cô.
Lâm Tri Vi kéo cậu lại: “Mau vào trong ủ ấm đi, em pha trà gừng cho anh.”
Cậu tủi thân: “Không muốn.”
Cô lại nói: “Anh ngồi xuống trước đi, em đi bàn bạc với đạo diễn xem khi quay có thể thêm quần áo không."
Cậu vẫn rầu rĩ: “Không muốn.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu này, Lâm Tri Vi không nhịn được bật cười, cố ý mềm giọng hỏi: “Vậy ông xã của em muốn gì nào?”
Lục Tinh Hàn nhăn mặt ôm cô, học động tác của cậu bé, chỉ vào mặt cậu: “Anh cũng muốn hôn một cái.”
Cô chớp chớp mắt: “Một cái đủ không?”
Cậu không nhịn được nữa kéo cô ra phía sau cây cột đằng sau, vòng tay ôm chặt, ra sức hôn hôn, mơ màng nói; “Không đủ, muốn thật nhiều."
Trái tim yếu ớt cô đơn của Lục Tinh Hàn được bà xã an ủi cuối cùng cũng miễn cưỡng dễ chịu hơn. Cậu ngoan ngoãn đi theo cô mặc thêm quần áo, uống trà gừng. Cơ thể ấm áp, cả người cũng mềm, trước sau quấn lấy cô: “Em có thể đừng giúp nhà khác quản trẻ con được không? Em quản anh nhiều một chút.”
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trẻ con có gì tốt chứ."
Lâm Tri Vi ấn cậu ngồi xuống, tìm một chiếc áo khoác bông để quấn cho cậu, kéo cái ghế qua ngồi đối diện, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt người đàn ông của mình cực kỳ đẹp trai.
Hai năm sau khi kết hôn, Lục Tinh Hàn đã hoàn thành chương trình học ở Học viện Âm nhạc nên đã thuận lợi tốt nghiệp. Thành tích ở showbiz của cậu càng không ngừng tăng cao, địa vị ngày một lên cao, danh tiếng và tiền đồ không thể đong đếm.
Trong mắt người ngoài, Lục Tinh Hàn cao không thể với tới, kể cả người tới trước hay sau, cậu không những có thể chăm sóc chu đáo, kỹ càng cho cô mà độ dính người, khả năng làm nũng chỉ có tăng chứ không giảm.
Đôi khi lại ngây ngô, dễ thương khiến người ta đau lòng.
Cô nắm tay cậu rồi ủ làm ấm: “Tinh Hàn, trong chương trình anh biểu hiện rất tốt, thật sự không thích trẻ con đến vậy sao?”
Lục Tinh Hàn trở tay nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt có chút bướng bỉnh, chậm rãi nói: “Phân tán sự chú ý của em, anh đều không thích.”
Trong lòng Lâm Tri Vi chua xót, nghiêng người hôn nhẹ cậu, ánh mắt ôn nhu ẩm ướt.
Được cô dịu dàng, âm thầm an ủi như vậy, cậu lại càng khó xử không chịu được, giọng điệu trầm xuống: "Thật ra anh biết... Em thích."
Từ khi tới tiết mục này, Tri Vi luôn kiên nhẫn chơi với đám trẻ con, chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Tháng trước khi biết tin Hà Vãn mang thai, cô cũng thực sự vui mừng, lộ ra khao khát từ trong từng câu chữ.
Dù cô không nói ra nhưng cậu đều nhìn thấy tất cả trong ánh mắt.
Từ nhỏ, Tri Vi rất có duyên với trẻ nhỏ, cô nhất định sẽ rất thích chúng.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này thì cả đêm cậu đều không ngủ được.
Gió núi thổi qua mang theo cái lạnh, Lâm Tri Vi cũng không tính là mặc nhiều, cô không khỏi co rụt lại, Lục Tinh Hàn lấy lại tinh thần, lập tức kéo cô ngồi trên đùi, dùng áo khoác đệm bông che cho cô.
Giữa các phòng nghỉ đều có vách ngăn, bên ngoài đang bận rộn quay phim, không ai chú ý ở hai bọn họ giấu ở đây ngọt ngào với nhau.
Lâm Tri Vi nghe nhịp tim đập thình thịch của cậu, cảm thấy vấn đề liên quan đến đứa trẻ nên cẩn thận trao đổi một lúc.
Khi mặt trời lên cao hơn một chút, nhiệt độ tăng lên, quá trình quay chương trình sẽ tiếp tục.
Với tư cách là khách mời đặc biệt, Lục Tinh Hàn cùng với một vị tiểu sinh nổi tiếng khác, hợp tác với năm nhóm gia đình minh tinh hoàn thành nhiệm vụ, để chăm chút cho hiệu ứng của chương trình, mọi người nói chuyện việc nhà với nhau, cực kỳ vui vẻ.
Thời gian này các mẹ không biết nói thế nào về đau đớn khi mang thai.
“Tôi đau một ngày một đêm, tâm trạng muốn tự tử cũng có.”
Tay Lục Tinh Hàn run rẩy.
"Tôi cũng gần như vậy, sau khi sinh càng tội hơn, vết dao đau đến mức mấy ngày tôi không thể rời khỏi giường."
Lục Tinh Hàn nhíu chặt lông mày.
"Tôi và chồng kết hôn muộn. Khi sinh con đã có chút lớn tuổi, thân thể không thể chịu được rủi ro lớn. Nếu được thì nên cố gắng sinh con càng sớm càng tốt. Sẽ tốt hơn cho phụ nữ, dễ hồi phục hơn."
"Mặc dù nói đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng cảm giác làm mẹ đó là niềm hạnh phúc đặc biệt mãnh liệt."
Lục Tinh Hàn cúi đầu.
Đợi hoàn thành danh mục này, Lục Tinh Hàn có hai ngày rảnh rỗi, vừa lúc Lâm Tri Vi cũng không có đơn đặt gấp nào, như thường lệ, đôi vợ chồng trẻ giành giật từng giây từng phút về nhà âu yếm yêu thương nhau.
Nhưng lần này rõ ràng là có tâm sự nặng nề.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tri Vi đã tắm rửa xong mặc áo ngủ, xoa xoa mái tóc ướt từ phòng tắm đi ra, bị Lục Tinh Hàn ôm lấy, cậu giằng co hồi lâu mới hạ quyết tâm nói: "Bé cưng, nếu em thực sự thích trẻ con, vậy chúng ta có sớm một chút đi."
Lâm Tri Vi kinh ngạc mở to mắt.
"Anh..." Cậu cúi người vùi đầu vào cổ cô: "Anh đã tra rất nhiều thông tin trên mạng, mang thai sớm sẽ tốt cho em hơn, bớt tổn thương hơn."
Lâm Tri Vi đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cậu: "Anh không muốn."
Lục Tinh Hàn cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, một hồi lâu mới thừa nhận không chút do dự; "Mang thai rất vất vả, sinh con rất đau, anh không muốn. Nếu có thể, anh muốn cả đời này cùng em, chỉ hai người người chúng ta."
Cậu dừng lại một lúc, thấp giọng: “Nhưng mà anh nghe lời em, em thích thì anh cũng thích.”
Giọng điệu oan ức, hoảng sợ không yên, giống như có con rồi thì lập tức cậu sẽ bị bỏ rơi vậy.
Lâm Tri Vi không nhịn được bật cười, trái tim mềm nhũn thành một đống.
Cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tinh Hàn, anh sai một việc.”
Cậu ngẩng đầu.
“Mang thai tuy vất vả nhưng cũng rất hạnh phúc, hơn nữa em cũng không thích trẻ con.” Cô nhìn cậu chằm chằm: “Em yêu anh, nghĩ muốn có một đứa trẻ thuộc về anh.”
Lục Tinh Hàn sững sờ.
Lâm Tri Vi kiễng chân lên ôm cổ cậu, quyến luyến hôn cậu: "Đứa trẻ nào có thể dễ thương hơn nhóc con của em? Điều em thực sự muốn, là cùng anh..."
Trong mắt cô ánh nước, sáng đến mức khiến lòng người rung động, đôi môi đỏ mọng ướt át, áp vào người anh nói: “Cùng anh, có đứa con của riêng chúng ta.”
Trong lồng ngực Lục Tinh Hàn chấn động, cậu cúi người xuống ôm chặt cô vào lòng, cảm xúc hỗn độn cuối cùng cũng tìm được lối thoát, dường như vô lại lại dường như nũng nịu, giọng mũi nặng nề liên tục hỏi…
"Nhưng đợi có con rồi, em còn thương anh không?”
"Anh vui vẻ hay không, em có lập tức chú ý tới nữa không?"
“Nếu đứa nhỏ muốn ở cùng em với anh, em sẽ thiên vị anh hả?”
“Em có thể… Sau này chỉ quan tâm đến đứa nhỏ mà không quan tâm anh nữa.”
Cậu càng hỏi càng khó chịu, bị tất cả các giả thiết làm cho phát hoảng, dường như muốn khóc to lên: “Em vẫn có thể yêu anh như vậy sao?”
Liên tiếp mấy câu hỏi câu trước so với câu sau lại càng ngốc hơn lại khiến tim của Lâm Tri Vi bị đâm thành cái sàng.
Dù vất vả hay không, cô còn từng sớm chiều ở chung với người nhà.
Nhưng Lục Tinh Hàn lại chưa bao giờ có cái gọi là cuộc sống gia đình, không có tình cảm của cha mẹ, từ nhỏ đến lớn cũng trong thế giới chỉ có cô.
Nhưng chính vì điều này, cô lại càng muốn cho cậu biết, hạnh phúc của cậu sẽ chỉ nhân đôi vô hạn, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị giảm đi.
“Chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”
“Em là của anh, bất kỳ ai đều không thể chia cắt." Cô chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cậu: “Đứa nhỏ sẽ cùng với em yêu anh, anh là ba nó mà."
"Ba."
Đối với Lục Tinh Hàn, đây là từ vừa lạ lẫm vừa xa xôi.
Nhưng...
Cùng Vi Vi có một đứa bé, cậu là ba của đứa bé...
Vi Vi sinh cho cậu một đứa bé...
Lục Tinh Hàn vội vàng ôm lấy cô, khí huyết dần dần nóng lên, che đi chút lo lắng lạnh lẽo trong lòng, đáy lòng được sự ấm áp kiên định của cô phủ lên, lập đầy khe hở thấp thỏm bất an trong lòng cậu.
Có vẻ không đáng sợ như vậy.
Vi Vi là của cậu, đứa bé, là của cậu và Vi Vi
“Nói với anh điều này là vì không muốn anh lo lắng bừa bãi. Đừng nghĩ em không biết gần đây anh bị mất ngủ.” Lâm Tri Vi vuốt ve tấm lưng căng thẳng của cậu: “Thật ra chúng ta cũng không cần vội, anh chưa tới hai mươi lăm, công việc lại bận rộn như vậy, làm ba sớm quá sẽ bị ràng buộc, lại đợi vài năm nữa..."
"Anh không sợ."
"Anh đồng ý bị ràng buộc."
“Chỉ cần tốt với thân thể em, bớt đau đớn hơn.” Cậu lo lắng siết chặt eo cô: “Anh không muốn đợi nữa.”
Cứ như vậy chuyện mang thai chính thức được đưa vào danh sách quan trọng.
Còn chưa đợi Lâm Tri Vi cảm thấy có bất kỳ sự thay đổi nào, Lục Tinh Hàn đã bận túi bụi, tài liệu liên quan đã được xếp thành một đống, sách mua trên mạng đã một chồng dày.
Trước ống kính là ngôi sao lớn tiền đồ vô hạn, rời khỏi ống kính thì chìm đắm trong "Lời khuyên khi mang thai bạn có thể không biết", "Hai mươi phương pháp khiến phụ nữ mang thai duy trì tâm trạng vui vẻ"...
Lâm Tri Vi dở khóc dở cười, Lục Tinh Hàn chưa bao giờ có thói quen xấu trong sinh hoạt, cả hai đều đi khám sức khỏe định kỳ, cơ bản không cần đặc biệt quan tâm đến điều gì, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
"Tinh Hàn, anh xem có quá sớm rồi..."
Lục Tinh Hàn ôm cô xoa xoa: “Không sớm, anh phải chuẩn bị trước.”
Chuẩn bị trước so với năm đó ôn thi đại học còn nghiêm túc hơn.
Để xoa dịu căng thẳng của cậu, Lâm Tri Vi đương nhiên có cách, từ khi không cần dùng đến đồ kế hoạch hóa gia đình, đó gần như ở nhà… Bất cứ khi nào...
Lục Tinh Hàn mê mẩn không dứt, chỉ cần lịch trình không bận rộn, thì cô đừng mong thoát.
Hơn ba tháng sau, ở miền Bắc vẫn còn là đầu mùa hè nhưng nhiệt độ ở các thành phố ven biển đã vọt lên hơn ba mươi mấy độ.
Địa điểm quay của một bộ ảnh tạp chí nam nào đó là trên một chiếc du thuyền trên biển, Lâm Tri Vi đi theo toàn bộ suốt hành trình, mặt trời chói chang trên không, cô đổ mồ hôi đầm đìa, Lục Tinh Hàn sốt ruột muốn cô nhanh đi vào bên trong để nghỉ ngơi.
Bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, không muốn cậu lo lắng, nhanh nhẹ chạy vào bên trong cabin, nhưng mắt cô chợt tối sầm lại, cuối cùng cô chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của của Lục Tinh Hàn, cô bị cậu lao đến đón lại trong vòng tay.
Khi tỉnh lại, nằm trong bệnh viện, Lục Tinh Hàn hai mắt đỏ rực, nắm chặt tay cô, nhìn thấy cô mở mắt thì vội vàng ôm cô thật cẩn thận rồi lại hôn.
Bên giường vây quanh không ít người, Viên Mạnh vội vàng đi ra ngoài gọi bác sĩ, Hà Vãn đang mang thai cười híp mắt trêu cô: “Bà mẹ trẻ, chúc mừng nha.”
Lâm Tri Vi hơi chớp mắt.
Mang... Mang thai rồi?
Hôm kia Lục Tinh Hàn vẫn còn nhắc cô chuyện bà dì tới muộn, muốn đi kiểm tra một chút, lúc ấy cô nghĩ rằng sẽ không nhanh như vậy, hơn nữa lịch trình cũng dày đặc, nên cô nói đợi thêm, thế mà thế mà… Đã có rồi.
Bác sĩ nói cô bị cảm nắng, cộng với cảm giác khó chịu của giai đoạn đầu thai kỳ nên mới dẫn đến bị ngất xỉu, Viên Mạnh thì thầm thông báo với cô: "Tinh Hàn hôm nay quá đáng sợ, trên đường đưa cô đến bệnh viện cậu ấy bị dọa sợ đến phát điên lên."
Lâm Tri Vi càng hối hận vì đã không chú ý trước khiến cậu lo lắng, vừa ngẩng đầu lên, Lục Tinh Hàn vừa từ bác sĩ trở về, cơ thể vẫn còn cứng đờ, cậu chen lên giường ôm chặt lấy cô, đưa tay che bụng, giọng mũi buồn bực nặng nề nói: "Về sau không cho phép dọa anh."
"Anh thấy em ngã..." Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cắn cô: "Trái tim như muốn nổ tung."
Đợi đến khi Lâm Tri Vi vừa dỗ vừa hôn để cậu bớt cảm giác thì cậu mới muộn màng đỏ mặt, đôi mắt đỏ ửng ẩm ướt cọ cọ cô: "Bé cưng, em mang thai rồi, chúng ta có con rồi."
Lâm Tri Vi ôm lấy mặt của cậu hôn thật mạnh: “Đúng vậy, có bé con của anh rồi.”
Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Tri Vi chính thức mở ra cuộc sống bị động, áo đến duỗi tay cơm đến mở miệng.
Lục Tinh Hàn tạm ngưng hoàn toàn các hoạt động, chuyên tâm ở nhà chăm sóc cô.
Cô đã nói rất nhiều đạo lý: "Tinh Hàn, em có thể tự mình làm mọi chuyện. Anh nhìn Tiểu Kiều trong đoàn làm phim, Tiểu Hứa trong phòng ghi hình, đều đang mang thai nhưng vẫn làm việc như bình thường."
Lục Tinh Hàn vẫn cố chấp: "Anh không quan tâm người khác như thế nào."
"Em." Cậu không cho thương lượng: "Nhất định phải chăm sóc thật tốt, không thể rời khỏi tầm mắt của anh."
Lâm Tri Vi cảm thấy chuyện này tại cũng tại cô. Cô chóng mặt không sao cả, lại dọa sợ ông xã, dù sao ba tháng đầu cũng là giai đoạn nguy hiểm, chăm chút thì chăm chút vậy.
Thế là mỗi ngày được đút ăn bữa ăn dinh dưỡng, đi dạo ở khuôn viên nhỏ, nghe chuyện cổ tích, thế nhưng mà ba tháng cũng qua đi, không những không béo lên, còn gầy đi đến mấy cân.
Hết cách rồi, ốm nghén vẫn phải có, cảm giác thèm ăn cũng giảm xuống, khẩu vị cũng kì quái, ăn không vào rất nhiều món.
Lục Tinh Hàn trông thấy cô gầy đi một vòng, đau lòng đến mức cả đêm ngủ không ngon.
Lâm Tri Vi lo lắng, nhân lúc cậu không chú ý đến vuốt ve bụng của mình, thì thào nói: “Bé con Lục ngoan, con ngoan nha, con xem ba lo lắng kìa.”
Nói đến cũng thật đúng lúc, vừa nói xong, tình trạng ốm nghén của Lâm Tri Vi thực sự dần dần tốt lên, thành công bước vào giai đoạn mới.
Cô hạnh phúc không thôi, bé con Lục nhà cô đúng là chu đáo, nhất định là một bé cưng siêu đáng yêu.
Đợi đến khi trạng thái khôi phục, cảm giác thèm ăn cũng cùng đó mà tốt lên. Cô ở nhà thực sự ngồi không yên, đi loanh quanh giải sầu cũng không thể thỏa mãn. Nói hết lời, Lục Tinh Hàn mới chịu đồng ý cho cô làm một vài công việc tương đối nhẹ nhàng, với điều kiện là nhất định cùng với cậu, không cho phép tùy tiện hành động một mình.
Lâm Tri Vi không muốn để tạo cho cậu bóng ma nào nên đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười ôm cái bụng đang dần lộ ra bên cạnh cậu, trang điểm cho cậu mà còn phải ngồi trên đùi.
Khi mang thai được tám tháng, cân nặng của cô vẫn chưa tăng quá nhiều, vóc dáng vẫn như trước, có chút bụ bẫm gần như không thấy.
Lục Tinh Hàn vẫn luôn cảm thấy bản thân chăm sóc không tốt, Lâm Tri Vi tinh lực dồi dào đánh cậu, thể chất cô chính là như vậy, thật là hận không thể đang nuôi heo con mà.
Sau khi con của Hà Vãn sinh được một trăm ngày thì mang theo người chồng tiểu thịt tươi của cô ấy, thêm Viên Mạnh dẫn bà xã cùng đến nhà nấu lẩu.
Lâm Tri Vi sắp đến ngày dự sinh, Lục Tinh Hàn không yên lòng, vào bếp rửa thức ăn cũng quay đầu nhìn cô không dưới mười lần, Viên Mạnh bất đắc dĩ đẩy cậu ra: "Nhanh đi cùng vợ đi."
Lục Tinh Hàn không chút khách sáo ném rau cho Viên Mạnh, lau lau tay chạy đến bên cạnh Lâm Tri Vi, vừa đưa cô đến bàn ăn ngồi xuống, Lâm Tri Vi nhăn mày, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy cánh tay cậu.
“Bé cưng?”
Lâm Tri Vi một đầu mồ hôi lạnh tiến vào vòng tay cậu: “Đau…”
Hà Vãn kinh nghiệm đầy mình, nhìn một cái lập tức kêu to: “Nhanh nhanh nhanh đi bệnh viện.”
Về vấn đề ở cùng cô lúc sinh, Lâm Tri Vi đã sớm thảo luận với Lục Tinh Hàn, tuyệt đối không cho phép cậu tiến vào.
Đau đớn, giày vò, đổ máu, Lục Tinh Hàn nhất định so cô với càng suy sụp hơn.
Trước khi vào phòng sinh, Lục Tinh Hàn hoàn toàn quên sạch những gì đã hứa, một lòng một dạ muốn đi cùng cô đi. Lâm Tri Vi đau đến ánh mắt mơ màng vẫn nói với cậu: "Ngoan ngoãn đợi."
"Nếu không." Sắc mặt cô trắng bệch cắn môi, không còn cách nào nhẹ nhàng đe dọa: "Nếu không em khóc cho anh xem."
Nhẹ nhàng nhưng cũng rất có tác dụng.
Lục Tinh Hàn bị Viên Mạnh mạnh mẽ giữ chặt, nhìn bà xã bị đẩy đi, cậu đứng dựa người vào tường trước cửa phòng sinh, khom lưng chống gối, hơi thở nặng nề, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hà Vãn ở bên an ủi cậu: “Đi vào sẽ tiêm thuốc giảm đau, đừng quá căng thẳng.”
Lục Tinh Hàn nói không ra lời.
Hà Vãn thật ra cũng căng thẳng, đi vòng vòng tính thời gian, vừa nhấc đồng hồ nhìn nhìn đã qua nửa tiếng đồng hồ, bên kia phòng sinh đột nhiên mở ra, y tá kích động chạy đến hướng Lục Tinh Hàn nói: "Người nhà của cô Lâm? Sinh rồi, là con trai."
Bệnh viện được những người trong vòng thường xuyên lui tới. Hầu hết các bác sĩ và y tá đều tương đối bình tĩnh, nhưng cô y tá nhỏ lại là một fan CP, nước mắt lưng tròng giống như sắp khóc.
Lục Tinh Hàn chạy đến, hai chiếc giường một lớn và một nhỏ được gần như đẩy ra cùng lúc. Bên này bác sĩ hô hào: "Con trai ở đây, ba xem..."
Người ba vừa mới thăng chức đầu óc trống rỗng, căn bản không nghe thấy, bổ nhào đến bên giường lớn đưa tay sờ sờ mặt Lâm Tri Vi, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Bác sĩ vội vàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, vô cùng thuận lợi, không có bao nhiêu vất vả, đứa nhỏ rất ngoan.”
Đợi Lâm Tri Vi trở lại phòng bệnh, cơ bản đã khôi phục nói chuyện như thường, sắc mặt cũng đã tốt lên, cô thúc giục, Lục Tinh Hàn mới nhớ đến nhìn con trai cậu.
Một viên tròn đỏ hỏn, nhăn nheo nhưng nhìn khá đẹp, cái mũi và cái miệng đều giống Tri Vi.
Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm bé con, đặt bé con nhỏ cạnh gối của Lâm Tri Vi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ôm tay cô đến nửa ngày mới nghẹn ngào nói: "Bé cưng, chúng ta có con rồi."
Lâm Tri Vi mỉm cười nói: "Hôn một cái nào."
Lục Tinh Hàn nhanh chóng dán lên hôn cô.
Cô cười lớn: "Em nói là hôn con trai của anh."
Cậu không quan tâm, cứ dán vào mặt cô không buông: "Hôn em, chỉ hôn em."
Truyền thông nghe ngóng được đã đứng ngoài sớm đã lấp kín bệnh viện. Lục Tinh Hàn vất vả mới ổn định tâm trạng. Viên Mạnh thay cậu đăng Weibo kèm theo một bức ảnh chụp chung vui vẻ, lại cùng cậu xuống dưới lầu phát lì xì cho các phóng viên.
Ở trong bệnh viện mấy ngày, khách đến thăm không ngớt, cô nhỏ ngay từ đầu đã vội vàng đến chăm sóc, đợi đến khi xuất viện về nhà vẫn không chịu đi, nói là cái gì mà muốn giúp người mới làm cha mẹ vượt qua giai đoạn đầu.
Đều nói rằng đứa trẻ sinh ra ác mộng mới bắt đầu.
Đến Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đây, trái lại không xuất bài theo lẽ thường, bé con nhỏ quả thực tri kỷ đến không tin được, khi nên khóc thì giọng to hơn bất cứ ai, khi không nên khóc thì tuyệt đối ngoan, không có việc gì thì cười ngọt khanh khách. Mở bàn tay nhỏ dang rộng ra với cha mẹ.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt nhăn nheo của bé con hoàn toàn mở ra, gương mặt tinh xảo như ngọc, đôi mắt trong veo, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, khi cười lên lộ ra chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng.
Lâm Tri Vi thấy trái tim mình sắp tan chảy, cô ôm trên tay cũng cưng không đủ, Lục Tinh Hàn nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh cô, luôn cảm thấy hình như bị bà xã lừa rồi.
Rõ ràng là trong mắt trong lòng cô chỉ có mình bé con.
Tên của con trai đã được chọn rồi, nhưng để cho tiện, bình thường quen gọi là “Bé con, bé con.”
Đợi bé con lớn lên một chút, Lục Tinh Hàn bắt đầu kháng nghị, nghiêm túc biểu thị bất kể là bé cưng hay bé con, ở trong nhà chỉ có thể thuộc về một mình bà xã.
Lâm Tri Vi kéo cậu qua hôn hôn: “Được rồi, vậy chọn lại biệt danh."
Lục Tinh Hàn đã nghĩ đến mấy ngày cũng không có kết quả.
Cho đến trưa hôm đó, cậu một tay ôm con, đặt bánh mochi mềm mà bà xã thích ăn vào đĩa, đặt lên bàn ăn, vừa muốn gọi cô đến.
Bé con mở đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, ứa nước miếng, bi bô hướng về phía bánh mochi.
Lục Tinh Hàn đột nhiên thông suốt, quay đầu lại cao giọng với Lâm Tri Vi hét lớn: "Bà xã… Con trai nói rồi, bé con tên là Nhu Mễ Đoàn! (bánh mochi)."
Lâm Tri Vi đang kéo dép lê đi chạy đến phòng ăn, nghe không rõ, sửng sốt đến ngây người: “Lục, Lục Mễ Đoàn?”