Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 40



Edit: Vũ Kiều PhụngBeta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Vẻ mặt Nghe Một Chút vô tội, nhấc tay nâng lên bọ cánh cứng, lại muốn đưa cho ba ba.

Trong nháy mắt, Long Ngân lùi lại vài bước thật xa, nghiêm mặt mở miệng nói:

"Ném con bọ đi mau."

Nghe Một Chút ngây người, nó nhìn con bọ cánh cứng biết bay kia với ánh mắt luyến tiếc.

"Nhóc không ném nó đi, ba ba sẽ không ôm nhóc về." Long Ngân uy hiếp nói.

Long Ngân lải nhải yêu cầu của bản thân, cuối cùng, Nghe Một Chút mới trề môi, ném con bọ đi.

Nhìn con bọ nhanh chóng bay sâu vào trong bụi cỏ, không thấy bóng dáng, Long Ngân mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn xách đồ ăn, khom lưng bế Nghe Một Chút đang tủi thân lên.

"Ba ba không thích bọ, ngoan, lần sau đổi những thứ khác đưa cho ba ba nha."

Khuôn mặt Nghe Một Chút ủ rũ ôm cổ Long Ngân.

Long Ngân nhìn nó không có tinh thần, ôm nó đến quầy bán quà vặt ở cửa thôn mua một chiếc ô tô giá tám đồng tiền dỗ nó.

Không bao lâu.

Hai người về nhà, Diệp Lan đã thu dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài.

"Đưa rau cho tôi, tôi đi nấu cơm."

Nhìn thấy rau Long Ngân đã cắt, Diệp Lan duỗi tay nhận lấy.

Sau khi ăn xong.

Nghe Một Chút ăn uống no đủ, được Diệp Lan xoa bụng nhẹ nhàng, thoải mái đến ngủ say, còn nghe tiếng khò khè nho nhỏ.

Long Ngân thì lật tìm đồ vật trong bao, hắn nhớ là trước khi về nhà thì có để chocolate vào cặp sách.

Hắn muốn tìm chocolate để ngày mai dỗ Nghe Một Chút.

Nhưng tìm hồi lâu, không thấy chocolate mà lại thấy một quyển vở lạ hoắc.

Bên ngoài không viết tên, có thể là của Giản Ninh.

Đồ vật của Diệp Lan Long Ngân đều quen thuộc, cái này không phải của Diệp Lan.

Lật xem quyển vở nhìn rất bình thường kia, sau khi thấy rõ nội dung, cả người Long Ngân đều ngây ngẩn.

Bên trong là truyện tranh, còn là truyện màu, hai người đàn ông....

Long Ngân chỉ lật vài tờ đã cảm thấy trên mặt nóng rát.

Trang đầu của truyện còn có địa chỉ web: Click vào sẽ có càng nhiều nội dung xuất sắc hơn, video, người thật......

Ma xui quỷ khiến, Long Ngân lại ghi địa chỉ web kia vào thanh tìm kiếm trên di động.

Diệp Lan tắm rửa ở ngoài sân, tắm xong còn giặt quần áo, phỏng chừng mất thời gian khá dài mới làm xong.

Long Ngân ra bên ngoài nhìn thử, chắc chắn rằng Diệp Lan tạm thời sẽ không về phòng mới ngồi xuống giường.

Nghe Một Chút không ngủ chung giường với hai người, Diệp Lan sợ giường nhỏ, hai người ngủ sẽ đè lên nó nên đã nhờ thợ mộc trong thôn làm một cái giường nhỏ.

Giờ phút này.

Trên chiếc giường còn lưu lại khí vị của Long Ngân và Diệp Lan, Long Ngân xem video mình đã click vào trên trang web lúc nãy, ánh mắt không thể khống chế mà bị hấp dẫn bởi hình ảnh hai người đàn ông đang dây dưa.

Không biết qua bao lâu.

Diệp Lan giặt quần áo xong, đi vào phòng ngủ, trên người còn mang theo ẩm ướt.

"Chiêu Tài, đừng để quạt thổi thẳng vào Nghe Một Chút, nó còn nhỏ, tôi sợ gió thổi nó bị bệnh."

Long Ngân hàm hồ "ừ" một tiếng.

"Tôi biết, tôi đã lấy mền đắp trên bụng cho nó rồi, sẽ không để nó bị cảm lạnh đâu."

"Vậy là được rồi."

Diệp Lan bước vài bước tới giường nhỏ nhìn nhìn, cúi đầu thân thân khuôn mặt tròn vo mềm mại của Nghe Một Chút rồi mới quay lại giường lớn.

"Chiêu Tài, cậu không biến trở về sao?"

Diệp Lan lên giường, bò trên chiếu, mắt trông mong nhìn Long Ngân.

Bản thể của Long Ngân lạnh lẽo, đặc biệt là lớp vảy kia, vuốt lên vừa trơn vừa mát.

Mùa hè, Diệp Lan thích nhất là ôm hắn, giống ôm một cái tủ lạnh nhỏ, rất mát mẻ.

Long Ngân không nhiều lời, biến về bản thể ngay tại chỗ, khoanh tròn Diệp Lan lại.

Diệp Lan bị Long Ngân quấn quanh cũng không ngại chút nào, hai người ngủ chung đã lâu, cậu đã quen với bộ dáng quấn chặt lấy cậu khi ngủ của Long Ngân.

Tìm một vị trí thoải mái trong ngực Long Ngân, Diệp Lan vuốt vuốt vảy của hắn, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Mà Long Ngân lại không ngủ được.

Hắn nghe được tiếng hít thở đều đều trong ngực, mới dám cúi đầu nhìn Diệp Lan.

Lúc nãy xem xong video, hắn cảm thấy bản thân bắt đầu trở nên kì quái.

Thậm chí, không dám nhìn tới Diệp Lan.

"Có phải thân thể của mình lại xảy ra vấn đề hay không?"

Long Ngân lẩm bẩm nói:

"Hôm nào trộm về Long Cung xem thử."

Nỉ non xong, hắn cọ cọ khuôn mặt Diệp Lan rồi cũng ngủ theo.

Một đêm này đối với Long Ngân lại dài vô cùng.

Hắn rất ít nằm mơ, nhưng mà đêm nay, hắn lại mơ thấy một giấc mơ ái muội.

Trong mơ, hắn đang khi dễ một người.

Người đó bị hắn đè dưới thân, khi dễ rất thảm, rõ ràng đối phương đã bị khi dễ đến khóc thành tiếng, nhưng hắn lại ác liệt không buông tha.

Cuối cùng, hắn còn quá mức đến mức dùng mũi đuôi......

Suốt đêm, bên tai của Long Ngân đều là tiếng khóc của người đó, mềm như bông, rất êm tai.

Cho đến hừng đông, người bị hắn khi dễ một đêm cuối cùng ngủ trong ngực hắn, để hắn thấy rõ mặt.

Là Diệp Lan.

Ngày kế, sáng sớm Long Ngân liền lặng lẽ cuốn Diệp Lan lên, để cậu trở mình.

Nghiêng người xong, Long Ngân triệu tới nước, lau chùi chiếu cẩn thận.

Khi đang lau chùi chiếu, Nghe Một Chút bên giường nhỏ ngồi dậy, nháy đôi mắt ngập nước, nhìn ba ba.

"Đừng nói chuyện, lát nữa ba ba sẽ ôm nhóc."

Long Ngân sợ nó lên tiếng làm Diệp Lan tỉnh lại, vì thế trấn an Nghe Một Chút trước.

Lau dọn chiếu xong, Long Ngân thở phào một hơi, ôm Nghe Một Chút ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời còn rất sớm, Long Ngân thích ngủ nướng từ trước đến nay, khó được mà dậy sớm như vậy.

"Nghe Một Chút à."

Long Ngân ôm Nghe Một Chút đi đến một mảnh ruộng trong thôn.

Hắn thả Nghe Một Chút xuống để nó ngồi trên thảm cỏ, bản thân thì ngồi chồm hổm, nhìn ruộng trước mặt, sâu kín thở dài.

"Ba ba thật sự có lỗi."

Long Ngân ngắt cọng cỏ, đáy mắt một mảnh phức tạp.

"Ba ba đã mơ loại giấc mơ này với Diệp Diệp."

Nghĩ đến giấc mơ màu hồng phấn đêm qua, Long Ngân liền đau khổ chịu không nổi:

"Sao ba có thể như vậy chứ, lại mơ giấc mơ hạ lưu như vậy với Diệp Diệp."

Hơn nữa, Diệp Diệp rõ ràng xem hắn như anh em, là anh em tốt nhất, bản thân lại muốn như vậy như vậy với cậu trong mơ.

"Ba không xứng làm anh em với Diệp Diệp."

Long Ngân ngắt cỏ, cảm thấy không đủ phát tiết cảm xúc, bắt đầu kéo Nghe Một Chút đến làm trò.

Hắn nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của nó, xoa nắn đến biến dạng.

"Nghe Một Chút à, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

"Tại sao ba lại như vậy chứ?"

Long Ngân như hỏng mất mà đặt câu hỏi, mà Nghe Một Chút bị xoa đến biến dạng khuôn mặt, trong mắt rưng rưng nước mắt, muốn khóc nhưng miệng cũng bị ba ba bóp.

Không khóc được.

"Ô."

Nghe Một Chút ra sức đánh vào tay Long Ngân, muốn giải cứu khuôn mặt béo tròn của mình.

Nhưng lúc này Long Ngân đang nổi điên, sao có thể tha cho nó.

Hai cha con ở ngoài ruộng hồi lâu, đến khi nghe tiếng Diệp Lan gọi hai người ở trong thôn, Long Ngân mới không thể không đứng lên.

"Ui....."

Vừa đứng lên, Long Ngân liền hít hà một hơi.

Ngồi chồm hổm lâu quá, chân đã tê rần.

Hoạt động một chút, Long Ngân mới khôi phục bình thường, hắn ôm Nghe Một Chút đi về nhà.

Còn quyết định xem giấc mơ đêm qua như một việc ngoài ý muốn.

Một việc mà không thể để Diệp Lan biết đến.

"Nghe Một Chút, lát nữa không được nói lung tung với ba ba nha."

Trên đường trở về, Long Ngân còn không quên dụ dỗ Nghe Một Chút:

"Lát nữa sẽ tìm chocolate cho nhóc, nhóc đừng nhắc lại những lời nói lúc nãy với người khác nhé."

Khuôn mặt nhỏ của Nghe Một Chút bị Long Ngân xoa đỏ bừng, ghé vào trên vai Long Ngân, căm giận không nói lời nào.

Ba ba hư!

Nhéo Nghe Một Chút!

Trở lại trong vườn, Diệp Lan bưng cơm sáng đã làm xong ra ngoài, hỏi Long Ngân:

"Sáng sớm hai người ra ngoài làm gì vậy?"

Diệp Lan cảm thấy có chút kỳ quái:

"Tôi còn tưởng rằng đến giữa trưa cậu mới có thể thức dậy chứ."

Long Ngân chột dạ nói:

"Đột nhiên ngủ không được, vừa lúc tôi nhìn thấy Nghe Một Chút cũng thức dậy nên liền ôm nó đi dạo."

"Vậy nhanh tới đây ăn cơm đi, có lẽ Nghe Một Chút đã đói bụng từ sớm rồi đó, mỗi buổi sáng thức dậy nó phải uống một bình sữa, lúc nãy tôi thấy bình sữa trống rỗng, cậu cũng không pha cho nó?

Nghe Một Chút tủi thân giương tay nhỏ, muốn Diệp Lan ôm.

Diệp Lan đón lấy Nghe Một Chút, thuần thục nhét bình sữa vào tay nó, đặt nó trên đùi, cho nó ăn cơm.

"Mặt của Nghe Một Chút sao lại đỏ như vậy?"

"Lúc nãy chơi cùng với nó, nó cười quá nhiều nên mặt đỏ lên."

Long Ngân mặt không đổi sắc nói.

Diệp Lan có chút hoài nghi:

"Phải không?"

"Đúng vậy."

Đói bụng từ sáng sớm, rốt cuộc cũng có thể ôm bình sữa, Nghe Một Chút chỉ lo uống sữa, đã quên mách lẻo với ba ba.

Đến ăn uống no đủ, vẫn là Long Ngân ôm nó.

Nghe Một Chút cảnh giác che lại mặt bánh bao của mình, cũng không cho ba ba nhìn.

Long Ngân gõ gõ đầu nó, tức giận nói:

"Sao lại sợ thành như vậy hả? Tôi không nhéo nữa là được chứ gì?"

"Đi, chúng ta đi ăn chocolate."

Trong sự an ủi của chocolate, Nghe Một Chút dễ dụ quả nhiên lần nữa buông xuống cảnh giác với Long Ngân.

Cũng không lâu lắm đã ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ, muốn Long Ngân ôm một cái rồi thân thân.

Hai người cùng Nghe Một Chút ở nhà được mấy ngày thì Tống Du tự mình đến đây đón người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.