Nhầm Ký Hiệu

Chương 12



Long Cảnh này thật ra có một số phương diện khá là khó trị.

Hắn với Đoàn Sơn Nhu học khác trường đại học, nhưng có vài việc sẽ không kể cho cậu.

Ví dụ như thời học đại học ấy từng có người theo đuổi Long Cảnh, tặng cả hoa cho hắn, trong bó hoa còn cài tờ giấy ghi chữ “Liên hệ tớ nhé.” kèm theo số điện thoại.

Cách theo đuổi truyền thống, ôn hòa này sẽ nhận được câu trả lời lịch sự của hắn: Xin chào, đừng làm phiền tôi.

Tin nhắn này nhanh chóng được lan truyền trong trường khiến người theo đuổi Long Cảnh chia thành hai phe: một bên thấy hắn tự cao, không tán cũng được, nhưng phe thứ hai thì đông hơn, họ cảm thấy omega này thật thú vị.

Gương mặt đẹp trai, dáng người khỏe khoắn, gáy chưa bị đánh dấu, khuyết điểm duy nhất là hơi xấu tính.

Nhưng kỳ lạ là có tin đồn mùi hương khi người này động dục khác hẳn với tính cách hắn, thế đách nào lại là mùi hoa nhài thơ ngây.

Càng khó chinh phục lại càng có người muốn thử sức.

Bởi vậy, thời sinh viên, Long Cảnh từng đánh một tên alpha mặt dày đến mức phải vào phòng y tế, dù cho hắn cũng bị thương, khóe mắt rách da tím bầm, đầu cũng phải khâu hai, ba mũi. Tuy vậy nhưng vị alpha kia cũng chẳng ép Long Cảnh động dục được, cũng không hề ngửi thấy một tí teo mùi nào, thế nên chuyện có phải mùi hoa nhài không vẫn chưa được kiểm chứng.

Chuyện này tạo ra một đợt sóng gió trong trường.

Phương Tiểu Đình bất hòa từ trước với hắn lại học chung trường, lại cùng là omega nên có liên lạc với nhau một chút.

Cậu ta đi bệnh viện thăm Long Cảnh, đang tán gẫu thì bất chợt hỏi: “Tiểu Nhu biết chưa?”

Long Cảnh tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phương Tiểu Đình kiên nhẫn: “Tớ hỏi đấy, hai cậu có… hay là cậu định chơi đùa với cậu ấy?”

Long Cảnh hừ một tiếng, lấy tạp chí bên cạnh giường ra, hững hờ đáp: “Liên quan đéo gì cậu.”

Phương Tiểu Đình chỉ muốn nhảy lên làm Long Cảnh bị thương thêm lần nữa. Cậu ta cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Long Cảnh này, nói cho mà biết! Có bao nhiêu người thích cậu như thế, đừng có mà dính mãi lấy Đoàn Sơn Nhu như thế, chẳng để làm gì.”

Long Cảnh vẫn đọc tạp chí.

Trong tạp chí có quảng cáo áo sơ mi, sơ mi cổ tàu hồng nhạt. Hắn nghĩ mình không hợp màu này nhưng tưởng tượng ra Đoàn Sơn Nhu trắng trẻo nõn nà mặc áo này, xong phải cười cười xấu hổ mới đẹp. Nhớ tới nụ cười của cậu, Long Cảnh bất giác cười theo. Cười được một nửa, hắn ngẩng đầu lên lại thấy Phương Tiểu Đình tức đỏ cả mặt mới đáp lại: “Hả?”

Phương Tiểu Đình giật tạp chí trên tay Long Cảnh, đập lên đùi hắn: “Tớ muốn cậu đừng có dính lấy Đoàn Sơn Nhu nữa, đồ xấu xa.” Phương Tiểu Đình suy nghĩ bằng vai trò là một tình địch, tự kết luận là Long Cảnh mập mờ không rõ với Đoàn Sơn Nhu.

“Đệt mẹ… Tôi bị đánh mà?” Long Cảnh giật lại tờ tạp chí, tiếp tục nhìn cái áo sơ mi cổ tàu kia: “Thế mà tại tôi à?”

Phương Tiểu Đình hít sâu: “Cậu không cho cậu ấy đánh dấu đúng không?”

Tạp chí của Long Cảnh cứng đờ.

Phương Tiểu Đình nhìn phản ứng của hắn, biết là mình đoán đúng rồi: “Theo như hiểu biết của tớ với Tiểu Nhu, đến lúc này rồi thì chỉ có cậu không cho cậu ấy đánh dấu thôi.”

Long Cảnh nhíu mày, không đáp, lẩm nhẩm đọc tạp chí, một lúc lâu sau mới nhìn vào mắt Phương Tiểu Đình: “Cậu còn thương nhớ Đoàn Sơn Nhu à?”

Hỏi một đường trả lời một nẻo.

Phương Tiểu Đình suýt thì đấm Long Cảnh. Cậu ta đi ra cửa, vừa đi vừa mắng: “Đồ vô tâm, cậu tưởng ai cũng như cậu hả?”

Long Cảnh nhìn Phương Tiểu Đình đi ra ngoài, không trả lời, chỉ im lặng.

Thật ra Phương Tiểu Đình nói sai hoàn toàn.

Người không chịu đánh dấu là Đoàn Sơn Nhu.

Cậu chưa từng thể hiện ra sự hưng phấn khó dằn lòng nổi mà muốn đánh dấu Long Cảnh.

Tuy rằng sau lần đầu ấy đã làm rất nhiều lần nhưng lần nào Đoàn Sơn Nhu cũng tỉnh táo. Cậu tỉnh táo mà l@m tình, tỉnh táo tắm rửa cho Long Cảnh, tỉnh táo ôm Long Cảnh ngủ.

Long Cảnh nhớ tới một khái niệm mới tiếp thu sau khi học đại học, là “bạn tình”. Cậu nghe được rất nhiều câu chuyện, chuyện vừa ch1ch đã yêu, chuyện ch1ch hoài không yêu.

Ngón tay Long Cảnh bất giác vạch một đường trên ga giường.

Áo sơ mi hồng trên tạp chí bỗng trở nên thật chói mắt, Long Cảnh nhìn lâu giơ phải tay lên dụi dụi.

Có phải Đoàn Sơn Nhu đối xử với hắn không giống như hắn tưởng bấy lâu nay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.