Nhầm Ký Hiệu

Chương 21



Hai má Long Cảnh cũng dần đỏ lên theo từng cú thúc của Đoàn Sơn Nhu.

Hắn muốn thu mình lại, trì hoãn sự ăn mòn của những cơn khoái cảm này, hoặc có thể nói là trì hoãn sự xâm nhập của Đoàn Sơn Nhu.

Mặc dù hắn thấy Đoàn Sơn Nhu hình như đang nổi giận.

Alpha tốt tính, trắng trẻo, cao ráo kia. Vị alpha luôn khẩn khoản cầu xin Long Cảnh phía dưới đang bừng bừng tức giận.

Bởi không được đáp lại trọn vẹn, cũng không được an ủi đủ.

Long Cảnh bị đè ép đến mức nằm sấp xuống, quỳ gối trên sô-pha, hai tay bám chặt. Bộ ngực trướng căng, rủ xuống, cả chiếc bụng ướt át lộ ra, lay động theo động tác của Đoàn Sơn Nhu.

Cuối cùng hắn cũng tin rằng alpha của mình đang tức giận mà cầu xin tha thứ là vô ích.

Vì thế hắn vừa hoang mang vừa mời chào, dính sát vào Đoàn Sơn Nhu đang gia0 hợp với mình.

Dường như bọn họ dừng lại ở khoảng thời gian ở vườn trường, yêu đương mập mờ. Dù Long Cảnh đã mang thai nhưng hắn vẫn chẳng thành khẩn được chút nào, vẫn trốn tránh việc đòi hỏi Đoàn Sơn Nhu.

Chỉ có những va chạm đủ để khiến Long Cảnh thất thần Đoàn Sơn Nhu mới có thể nghe được đôi câu làm nũng không biết là thật hay giả.

Khó mà thấy đủ được.

Mồ hôi của Đoàn Sơn Nhu chảy xuống từ thái dương theo động tác kịch liệt của cậu, làm dịu đi phần nào lửa giận.

Cuối cùng khi cũng thoát khỏi cơn tức, cậu mới nhìn thấy cửa sau ướt át của Long Cảnh bị sử dụng quá độ mà trở nên sưng đỏ.

Mãi mới nghe được tiếng r3n rỉ yếu ớt của Long Cảnh: “Nhẹ thôi… Nhẹ thôi Sơn Nhu…” Thấy hắn vụng về đong đưa bụng bầu, ngay lập tức khe hở nhỏ hẹp giữa khe đùi chảy xuống dòng t1nh dịch do Đoàn Sơn Nhu b@n ra.

Chảy thật nhiều. Lỗ hậu ướt đẫm, mềm mại, đắm chìm trong dư vị cao trào.

Lúc này Đoàn Sơn Nhu mới nhận ra mình mất khống chế.

Cậu cúi người đỡ Long Cảnh lên.

Long Cảnh nương theo, xoay người lại, mở hai chân ra với Đoàn Sơn Nhu, nằm ngửa trên sô-pha, chẳng nói chẳng rằng.

Chóp mũi Đoàn Sơn Nhu chạm vào môi Long Cảnh, tiếp là cằm, là đầu vu" rồi khẽ m*t nó vào. Ánh mắt đảo xuống, chuẩn bị mở lời. Cậu định nói, Long Cảnh ơi có đau không? Hôm nay tại em hư, em quá đáng quá.

Nhưng Long Cảnh lại mở tay ra.

Trước khi Đoàn Sơn Nhu kịp mở miệng thì đè gáy cậu xuống, ấn vào ngực mình.

Sau khi lên đỉnh giọng Long Cảnh có vẻ mệt mỏi, chữ sau đáp lên chữ trước: “Bực mình à?”

Đoàn Sơn Nhu sửng sốt.

Tay Long Cảnh ôm cổ Đoàn Sơn Nhu, bộ ngực hắn bị má cậu đè hơi lõm xuống.

Long Cảnh gác cằm lên đỉnh đầu Đoàn Sơn Nhu.

Hắn im lặng, chỉ cọ cọ đầy sự ỷ lại.

Trong lúc mây mưa mặt Đoàn Sơn Nhu cũng chẳng đỏ như hiện tại.

Long Cảnh không biết cách bày tỏ lòng mình, hắn cọ vào tóc Đoàn Sơn Nhu rồi cẩn thận cầm tay Đoàn Sơn Nhu, dẫn cậu vuốt ve bụng mình.

Giọng mũi yếu ớt, vừa nói vừa thở.

Hắn định nói gì đó nhưng chẳng thể cất thành câu.

“Của… của em…”

Hai má Đoàn Sơn Nhu đỏ lựng.

“Anh không thông minh như em.” Lông mi của Long Cảnh bị nước mắt làm ướt nhẹp, hơi rủ xuống.

Giọng hắn thấp hẳn xuống, chỉ hai người mới nghe thấy hắn nói câu gì: “Anh không biết sao… làm sao mà em không vui…” Hắn ôm cậu chặt hơn, rên khe khẽ.

Pheromone hương nhài tỏa ra nồng nàn.

Màu da Đoàn Sơn Nhu và Long Cảnh vốn khác biệt rõ ràng lại như hòa vào với nhau vì cái ôm của hắn.

Môi Long Cảnh lần đến trán Đoàn Sơn Nhu. Dường như hắn chẳng còn là omega bất cần kia nữa mà trở nên hơi chậm chạp, hơi ngốc nghếch vì mang thai: “Em phải dạy anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.