Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Chương 17: Bỏ trốn



Nại Nam Hy ngồi thất thần trước khung cửa sổ để mở, những giọt mưa phùn lạnh lẽo hắt vào phòng, cô mặc kệ nó làm ướt đôi chân mình. Cô đang ở thành phố R.

Bà Trần Yến thấy con gái từ khi trở về luôn mang một tâm trạng thiểu não rầu rĩ thì rất khó hiểu. Trước giờ mỗi khi về nhà tâm trạng cô đều rất tốt, tuy có hơi mệt mỏi nhưng không phải cái bộ dạng thất thiểu này. Nhưng bởi vì cô không nói nên bà cũng không tiện hỏi.

Chuông báo tin nhắn lại vang lên lần thứ hai trăm lẻ mấy. Cô tiện tay mở ra. Vẫn là của anh.

“ Nại Nam Hy, em dám không nghe máy thì sẽ phải hối hận.”

Đe doạ cái gì chứ? Chẳng phải người bị hại là cô sao? Nại Nam Hy ấn nút xoá, nhét điện thoại vào túi quần.

Hôm đó thiếu chút nữa là xong rồi. Vào cái khoảnh khắc đó, nếu chuông điện thoại của Nam Tư Thiên không vang lên cứu cô thì bọn họ, thì cô… chắc chắn là xong rồi.

Nại Nam Hy vò đầu. Cô thừa nhận hôm đó trong đầu có hình thành những suy nghĩ không đứng đắn, như là… muốn anh. Nhưng mà cô lại không hiểu tại sao bản thân ngay ngày hôm sau lại chạy về thành phố R, kiểu như đang chạy trốn khỏi một điều gì đó.

Đúng vậy, cô chạy trốn, bởi vì cô không biết mình nên đối diện với anh như thế nào sau tất cả mọi chuyện.

Đã năm ngày rồi, tổng cộng cô nhận được một trăm bảy mươi mấy cuộc gọi nhỡ và hai trăm lẻ mấy cái tin nhắn. Lúc đầu anh còn xin lỗi, dỗ dành này kia, càng về sau càng lộ ra bản chất, chỉ thấy đe doạ. Kiểu là, nếu như cô không trở lại, anh cam đoan lôi cô lên giường chỉnh đốn khiến cô không leo xuống giường nổi trong năm ngày, nếu cô không chịu bắt máy, anh đảm bảo sẽ nhốt cô lại. Đàn ông nói ngọt chính là không đáng tin nhất. Nhìn xem, chỉ được một lúc sẽ lộ rõ cái đuôi ra rồi.

Nếu như bạn bị đe doạ như vậy, còn muốn trở về không? Cũng chỉ có người điên mới tin lời anh đe doạ.

Nại Nam Hy thở mạnh ra, toàn bộ tâm trí bỗng dưng trống rỗng đến vô cùng.

- Ting ting….

Điện thoại lại bắt đầu đổ chuông, như một thói quen, cô lôi nó ra khỏi túi quần, đang định nhấn từ chối. Là số của Nam Khải.

Cô bắt máy.

- Chị, mang xe ra đón em đi, em về đến nhà ga rồi.

Nại Nam Hy vẫn thất thần y cũ, ừm ờ một tiếng rồi tắt máy.

- Mẹ, Khải về. Con đi đón nó.

- Ừ, nhanh rồi về, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon. May quá, có thằng nhóc đó về ăn hộ, mấy ngày nay toàn phải đổ đồ ăn đi, thật lãng phí tiền của nhân dân.

Câu nói đầy ám chỉ này được mẹ nhấn mạnh, làm Nại Nam Hy run người, trán rịn ra mồ hôi lạnh. Phải nha, mấy ngày nay mẹ cũng không hối thúc cô ăn cơm, đến bữa cũng là cô ngồi nhìn bát cơm đến lúc bát canh bên cạnh nguội ngắt rồi mới nhấc đũa gảy gảy vài hột cơm trắng cứng ngắc trong bát. Mẹ cô, không phải đã nhìn ra cái gì rồi đó chứ?

Nại Nam Hy khoác vội thêm một chiếc áo mỏng rồi dắt xe máy của bà Trần đi đón Nam Khải.

Thành phố R khá gần với thành phố T, nhưng khác với thành phố T, thành phố R rất nhỏ. Cả thành phố chìm trong vẻ lạnh lẽo của mùa đông, vốn dĩ thành phố này không tập trung đông dân cư, vào đông, trông lại càng thưa thớt và hiu quạnh.

Trên đường chỉ có vài phương tiện giao thông đang chuyển động, những chiếc xe lăn bánh lướt đi thong thả. Hoàn toàn không huyên náo đến ngộp thở như ở thành phố T.

Ga trung tâm được xây cách đây khoảng chục năm nên trông rất cũ kĩ, những bức tường màu vàng đang tróc sơn, tạo thành những vết loang lổ trông thật tồi tệ. Nhưng chủ tịch thành phố lại tươi cười thông báo rằng, ga trung tâm “cổ kính” khiến khách du lịch bị thu hút. Khách du lịch? Thu hút? Có phải ông ta quá mơ tưởng rồi không, hay là mắc hội chứng hoang tưởng tiền đình?

Mất khoảng hai mươi phút thì đến nơi, Nại Nam Hy gửi xe, đi vào trong. Cô đưa mắt tìm kiếm em trai trong một đám người thưa thớt đang từ trên tàu đi xuống.

- Chị hai!

Nam Khải là một thanh niên cao trên mét bảy, cậu có một khuôn mặt dễ nhìn đặc biệt giống với Nam Hy, nhất là đôi mắt và cái mũi. Cậu mặc một chiếc áo phông trơn màu lam, quần bò mài màu xám và đi giày thể thao, trên vai còn khoác một cái balô màu đen to đùng.

Nắng chảy xuống thành từng vệt mờ mờ, yếu ớt đọng trên mái tóc ngắn màu đen của Nam Khải. Cậu mỉm cười bước về phía Nam Hy.

- Ầy, không gặp chị vài tháng, sao trông gầy thế.

Nại Nam Hy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thất thần.

- Đói ăn chứ sao.

Thật mà, cô thất nghiệp, ăn bám họ Nam kia. Nghĩ đến anh, trái tim cô lại không kìm được, chùng xuống.

Mẹ kiếp! Trái tim này, mày có thể bớt điên được không? Nại Nam Hy gào thét trong lòng, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên tự đấm vào ngực mình.

- Nhắc mới nhớ đói, chị, mau về thôi. Em muốn ăn cơm mẹ nấu.

Nại Nam Hy cười.

Gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc nhất. Dù gió to bão lớn đến đâu, chỉ cần có gia đình, sẽ không thương tổn nào quật ngã ta được.

Từ nhỏ Nam Khải đã rất nghe lời cô, giữa họ luôn là một thứ tình cảm mà người ta phải ngưỡng mộ và ghen tị. Cô luôn yêu thương và che chở cho em trai, còn Khải đối với cô, là yêu quý, là kính trọng vô cùng.

Nam Khải bước theo Nam Hy. Trước giờ cậu luôn kính trọng chị gái, từ sau khi ba qua đời, Nam Hy phải gánh vác gia đình, một mình cô lăn lộn bên ngoài kiếm tiền nuôi mẹ và cậu. Đối với Khải, Nam Hy vừa là một người chị, cũng giống như là ba vậy.

Cậu nhớ năm đầu đại học, cậu là sinh viên học bổng nên được mọi người xung quanh ngưỡng mộ. Một trong số những học sinh cá biệt của trường bởi vì ghen tỵ nên công khai chỉ trích Nam Khải. Khi ấy Nại Nam Hy đến trường gặp cậu, trùng hợp thấy cảnh đó.

Nam Khai nhớ như in hình ảnh năm ấy. Nại Nam Hy túm cổ áo cậu bạn kia, hét vào mặt nó.

- Thằng nhóc, không lo học hành mà bày đặt chỉ trích người khác. Cậu ăn no rửng mỡ đúng không? Sinh viên học bổng thì làm sao? Cậu ganh tỵ mình không đạt được học bổng à? Nhà nghèo? Nói cho cậu biết, Khải nhà tôi không thiếu tiền đâu, không hơn được đám nhà giàu các cậu nhưng mà nó không phải người nghèo, con mắt nào của cậu thấy nó nghèo, hả? Còn nữa, nó có lòng tự trọng, cái mà cậu không có. Thằng nhóc, mau xin lỗi đi, bằng không hôm nay chị đây đánh cậu thành tàn tật.

Nghĩ lại cậu thấy vừa buồn cười vừa cảm động. Sau hôm đó hiệu trưởng còn gọi cậu lên văn phòng và bảo “ Nam Khải, chị gái em có tố chất trở thành một cảnh sát đấy.” Nhưng Nam Hy là một luật sư, so với cảnh sát thì cũng tương tự như vậy thôi.

Nại Nam Hy ngả cổ ra sau cho thoải mái một chút, ném chìa khoá cho Nam Khải rồi túm lấy balô của cậu.

- Nhóc, lái đi. Chị mệt muốn chết rồi.

Cô mỉm cười, những ngọn gió trong suốt phảng phất đậu trên bờ môi hồng mịn. Cô không nên làm cho người thân lo lắng, cô phải cho họ thấy, cô sống rất tốt.

Nam Khải lái xe, Nam Hy ngồi phía sau gục đầu vào lưng cậu, mệt mỏi như muốn ngủ.

----------------------------------

Nếu biết trước thế giới này nhỏ đến vậy, cô thà không tiến cũng chẳng lùi nữa đi.

Nam Tư Thiên ngồi trên sô pha, đang trò chuyện với mẹ Trần.

Khoé mắt Nại Nam Hy giật giật, đứng chôn chân ở trước cửa làm Nam Khải đi phía sau đâm sầm vào.

- Nam… Namm…m! Anh, anh làm gì ở đây?

Nam Tư Thiên cười như không cười, trong mắt có đến tám, chín phần là hắc khí.

- Nại Nam Hy, chúng ta gặp nhau rồi.

Sau gáy cô chảy xuống một trăm cái vạch đen, khí lạnh “nhất tiễn xuyên tâm” làm toàn thân cô ớn lạnh.

Anh đứng dậy, đi tới chỗ cô, còn thân thiện ghé vào tai cô.

- Nại Nam Hy, tôi đã nói em sẽ phải hối hận mà.

Cô đang hối hận rồi đây, cô hối hận đến mức muốn đem đầu đập vào tường rồi chết luôn đi. Anh thế nhưng lại tìm đến tận nhà cô. Nại Nam Hy khóc than ngẩng đầu hỏi ông trời, là cô đã tạo nghiệt gì a?

Mẹ Trần là người đơn giản, đương nhiên không nhìn ra điểm mờ ám, còn Nam Khải, đến sáu phần là đoán ra rồi.

Mẹ Trần tươi cười gọi ‘khách quý’.

- Tư Thiên, mau, lại đây ngồi uống nước, dì đi nấu cơm cho cháu ăn.

Nại Nam Hy há miệng. Cô mới ra khỏi nhà chưa được một tiếng đồng hồ, anh đã thu phục mẹ cô thành công sao?

Nam Tư Thiên cười ‘gian trá’.

- Cảm ơn dì.

Nam Khải vẫn là người hiểu chuyện, trước khi mẹ Trần đi vào bếp thì hỏi gỡ rối cho chị gái.

- Mẹ, anh ta là ai?

- Là bạn của chị con. Hơn nữa, lúc đi chợ mẹ gặp móc túi, là cậu ấy giúp mẹ chặn đường tên kia.

Mẹ Trần rất vui vẻ mỉm cười. Nại Nam Hy hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, ngụ ý “ Nam Tư Thiên, người kia anh thuê hết bao nhiều tiền?”

Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế sao? Người khác có thể cô sẽ tin, nhưng người này là Nam Tư Thiên, tin anh chỉ có đồ ngốc, mẹ cô cũng ngốc quá.

Nam Khải cũng may không phải đồ ngốc, cậu cười mỉa mai.

- À, có chuyện trùng hợp thế sao?

Sau đó kéo Nại Nam Hy vào phòng mình.

- Chị hai, giúp em gấp quần áo.

Nại Nam Hy đổ rầm xuống giường, vùi mặt vào đống chăn gối của Nam Khải. Cậu đặt balô xuống đất, bắt đầu lấy quần áo ra.

- Chị hai, chị đang trốn anh ta đấy à?

Nại Nam Hy thở ngắn thở dài. Trốn, ừ, cô đang trốn anh đấy thôi.

- Ừm, nhưng bị anh ta phát hiện rồi.

- Anh ta đeo bám chị à?

Tất nhiên là không, người đeo bám kiêm ‘ăn bám’ chính là Nại Nam Hy cô cơ mà. Nhưng nói ra thật mất mặt.

- Không.

- Hai người cãi nhau à?

- Ừm.

- Chị, yêu nhau phải biết bao dung.

-…

Nại Nam Hy đơ luôn tại chỗ. Yêu nhau? Bao dung? Người vừa nói là em trai cô?

Bật dậy từ đống chăn gối bùng nhùng, Nại Nam Hy nhào tới dùng hai tay kéo da mặt Nam Khải.

- Người ngoài hành tinh kia, em trai tôi đâu rồi?

Nại Nam Khải thở dài.

- Chị thích anh ta?

- Hở?

- Trên mặt chị viết rõ đấy.

Nam Hy ngớ ngẩn đưa tay lên sờ mặt làm Nam Khải cười gần chết.

- Nhưng chị, anh ta vì chị mà đến tận đây tìm. Cho anh ta một cơ hội đi.

Vứt lại một câu đó, Nam Khải bỏ ra ngoài.

Nại Nam Hy một lần nữa đổ xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà màu bạc hà.

Cho anh một cơ hội?

Cô đang làm gì vậy nhỉ?

Cuộc đời con người đôi khi thật phức tạp, còn con người lại rất khó hiểu. Cô yêu anh, cứ âm thầm yêu anh, nhưng khi anh nói anh yêu cô, nói muốn cùng cô ở một chỗ, cô lại vùng vẫy bỏ chạy. Đặt địa vị của anh vào cô, hình như có chút tổn thương thì phải.

Nam Tư Thiên trong mắt mọi người là một Thiên Xứ, vừa hoà nhã tốt bụng lại vô cùng thành đạt, nhưng cô không yêu anh vì thế.

Cô yêu sự vô lí của anh mỗi khi hai người cãi vã, như là khi anh hút thuốc, tàn thuốc rơi vãi trên thảm khiến cô bực bội kiến nghị, anh còn nói, nếu thảm trải của đàn ông không có tàn thuốc thì giới tính của anh ta có vấn đề. Cô yêu thói ngủ xấu xí của anh, có lần anh đi xã giao về muộn, nằm luôn trên sô pha ngủ, tay chân đặt bừa bãi, chiếm trọn cái sô pha rộng rãi. Cô còn yêu cả sự lười nhác của anh, như khi anh làm biếng không chịu nấu cơm đòi ăn mì gói, hay là khi anh không thèm tháo giày chui luôn lên giường ngủ.

Cô nghĩ mình chắc chắn là bị điên rồi, lại đi yêu những tính xấu của anh.

Tự gõ vào đầu mình vài cái, cô muốn tỉnh ngộ.

Anh vì cô mà tìm đến đây, không thể phủ nhận, cô đã cảm động. Nhưng yêu anh, cùng anh có một mối quan hệ chân chính… có được sao?

- Nại Nam Hy, ra ngoài này nhanh lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.