Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh

Chương 40: Hoàn Chính Văn.



Một năm làm thay đổi nhiều thứ, những ngày cuối năm cô bận đến rối mù đầu óc vì bị đọc giả hối thúc. Hắn thì hay rồi, tất cả công việc đều giao cho Lý Nhất Hải làm, danh tiếng hắn càng ngày vang dội, so với đời trước còn tăng lên nhiều bậc. Hắn cứ quanh quẩn ở nhà, bám lấy cô không rời nữa bước.

Ngọc Ý vẫn liên tục đến nhà tù thăm Phàm Ngụy Thần, cô ta cũng không càn quấy nữa, nghe nói Ngọc gia phá sản, cô ta cũng không còn là vị tiểu thư coi trời bằng vung, mà cũng bắt đầu chịu khó đi làm từ công việc tay chân, cô ta giống như trở thành một con người khác rất có chính kiến, dù hiện tại không còn giàu có, không còn mặc đồ hiệu, nhưng Ngọc Ý lại có nghị lực phi thường, khát khao sống mãnh liệt, lúc nào cũng vào thăm Phàm Ngụy Thần đều đặn không sợ người đời chê cười vì bên cạnh một kẻ cố ý giết người.

Có lần vô tình gặp nhau ở siêu thị, chỉ thấy cô ta cười hiền, chúc mừng cô suôn sẽ cả công việc lẫn tình duyên.

Cô có cảm giác không chân thực lắm, cô cứ nghĩ như tính cách của cô ta, cô ta sẽ lại trả thù cho Phàm Ngụy Thần, cô thở dài một hơi, lại suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bà nội vẫn còn sống khoẻ mạnh, không giống đời trước, chỉ là sức khoẻ cũng không còn tốt, đầu óc rất hay quên.

Sau ngày quay show trực tiếp "Người viết truyện cùng những bí mật chưa từng có", cả Thế Giới biết cô gái mặt than lại chính là "Lão Bà Thích Sách" thần thần bí bí trong truyền thuyết liền gây ra một làn sóng mạnh mẽ.

Cụ thể tất cả những người từng chửi rủa cô đều vô cùng hối hận.

Cà chua không chua:" Tại hạ tự động vả mặt, mọi người không cần chửi tôi nữa 🤦"

Tôi là vợ Hải Hải đây:" Đấy, mọi người thấy rồi đấy, tôi bây giờ là fan chị ấy đấy."

Tôi là fan trung thành của Lão Bà:" Huhu, hơi buồn xíu vì Tateca không thể đến với Lão Bà, nhưng cũng rất vui vì Lão Bà đã tìm được hạnh phúc nơi Phàm tổng, hóng những tác phẩm tiếp theo của Lão Bà! ┏(^0^)┛"

....

Mọi thứ đã quay về quỹ đạo bình yên, chỉ là một năm nay, cô và hắn không có tin vui.

Cô cùng hắn đã đi khắp nơi cầu nguyện, uống nhiều loại thuốc nhưng bụng vẫn yên như vậy.

Làn da cô cũng trắng ra không ít nhờ những thảo dược bổ.

Có một người thầy tu trong chùa từng nhìn sắc mặt cô ôn tồn nói:" A di đà phật, không cần phải lo quá, đứa bé sẽ trở lại với con."

Trở lại? thầy biết biết cô từng xảy thai sao?

Đang suy nghĩ mông lung, cô cũng không còn tâm trí viết truyện, nhìn sang hắn thấy hắn đang chăm chú làm việc, mày hắn cau lại bộ điệu giống như đang rất căng thẳng, ấn ấn liên tục. Cô tò mò nhìn vào.

"Cảm ơn bạn đã tặng tác giả Lão Bà Thích Sách 100 điểm!"

"Cảm ơn bạn đã tặng tác giả Lão Bà Thích Sách 100 điểm!"

"Cảm ơn bạn đã tặng tác giả Lão Bà Thích Sách 100 điểm!"

...
Lúc này cảm thấy là lạ, cô liền mở điện thoại ra xem, chiếc điện thoại mới tinh đây là loại hắn đặt mua riêng cho cô.

Lúc này hệ thống liên tục vang lên thông báo:

Xin chúc mừng "Lão Bà Thích Sách" bạn nhận được 100 điểm từ Palpitate"

!!!!
Khi cô ngước mắt nhìn hắn, đã thấy hắn đứng phía sau lưng nhìn cô chăm chú.

Cô mím môi:

"Palpitate?"

Hắn không chút chột dạ vì bị nói trúng tim đen, giống như con người hắn sinh ra đã vậy, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh nhẹ gật đầu như chuyện cô phát hiện ra là rất bình thường, nói:

" Khi nãy có fan của em tặng hơn điểm anh, anh không muốn thua."

Lưu Châu Hân há hốc mồm không tưởng tượng nổi.

Nhớ lại ngày ấy cô nhận được 10 triệu từ hắn rồi lại hành xử như con ngốc mà trả lại. Thì ra hắn đã giăng bẫy từ lâu.

Còn ngày đó, fan cứ nằn nặc ghép đôi cô và Palpitate, cô cứ nghĩ là ai xạ lạ nên cười rất lâu vì mọi người đẩy thuyền không có căn cứ, bây giờ nhìn xem, Tate ca của họ đang đứng trước mặt cô, còn rất vui vẻ "nhai hết xương cốt" cô mỗi tối.

Hắn thấy vẻ mặt cô không tốt liền ôm gối mền ra sofa. Đem khuôn mặt vô cùng đáng thương nói:

"Anh biết mà."

Anh biết cái đầu anh!

Chuông cửa đột nhiên reo lên, phía ngoài Mary dìu bà nội đi vào, sau đó cô bé vui vẻ hét lên

C...chào anh!

Làm gì có chuyện ấy? Đó là chuyện một năm trước rồi!

"Chị Hân!"

Mary 18 tuổi, cao lên không ít, trưởng thành rất tốt, cô bé đi đến cạnh cô, ôm chặt lấy cô, hơi uất ức nói:

"Chị là tác giả quyển truyện đó, vậy mà đến bây giờ em mới biết, chị ơi, em là fan não tàn của chị đây!!"

Mary, cô công chúa được nâng như trứng của chủ tịch công ty Blue trong truyền thuyết. Thật ra, cô bé là con gái  ruột của bạn thân bà nội, năm đó không có ai trông cũng không tin tưởng được ai, nên gửi vào Thiên Hà trông giúp nhiều năm.

Phàm Ngụy Cảnh vừa chào bà nội xong nhìn một cảnh liền nhăn mặt, đi đến tách cánh tay như xúc tua của Mary ra khỏi người cô, đen mặt nói:" Đừng có đụng vào người phụ nữ của anh."

Mary không biết cãi lý thế nào đột ngột ánh mắt nhìn thấy trên chiếc sofa gần đó có gối và một cái mền, liền ôm bụng cười ha hả.

___________

Hai tháng sau, hắn cùng bà nội lựa chọn một ngày tốt, liền lên lịch tổ chức đám cưới hoành tráng nhất, xa hoa nhất, lớn nhất.

Những nhân vật có tiếng tăm đều xuất hiện, Tô Trạch Bân cùng Lương Tĩnh Chi khoác tay nhau đi vào, bao gồm cả Lý Nhất Hải đứng một mình, hai mắt đầy quần thâm đem đôi mắt không vui nhìn một cảnh cũng ráng gượng "cười" chúc phúc.

Phàm Ngụy Cảnh nghiêm nghị, mặc trên người bộ vest lịch lãm. Đem ánh mắt sủng ái nhìn cô gái nhỏ.

Lưu Châu Hân xinh đẹp trong chiếc đầm màu trắng, đính kim cương lấp lánh được đặc may thủ công, dưới những tiếng reo hò, cô giương mắt ngại ngùng nhìn chàng trai cô yêu.

Sau khi cùng nhau trao nụ hôn sâu trước mặt tất cả mọi người, hắn lấy từ đâu ra sợi dây chuyền bạc ngôi sao mà cô đã tìm kiếm rất lâu, ngày biết nó không có ở chỗ cô, cô đã hoảng loạn tới mức chạy khắp nơi tìm kiếm, một ngóc ngách cũng không chừa.Tưởng chừng như sẽ không gặp lại mà bây giờ sợi dây chuyền bạc sáng chói lại ở đây, nó không mắc tiền nhưng nó có ý nghĩ lớn, đem đến cho cô bao kỉ niệm khi ở cùng mẹ, cô có cảm giác mẹ đang ở trên trời nhìn xuống hôn lễ này và mỉm cười hiền dịu với cô.

Mẹ ơi, cuối cùng con cũng tìm được hạnh phúc.

Trước ánh mắt kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng đeo vào chiếc cổ non mịn của cô, cái nhìn đầy thâm tình, thanh âm trầm ấm dễ nghe gần kề như mật rót vào tai:

"Cảm ơn cô dâu, ân nhân của đời tôi."

Cô ôm chầm lấy hắn, cảm động ứa cả nước mắt, trông cứ như đứa trẻ đã tìm được bến bờ bình an của mình.

Cảm ơn chú rể, vì đã yêu em.

HOÀN CHÍNH VĂN---

P/s:

Mình biết mình viết rất non tay, và mạch truyện vẫn còn rời rạc, câu từ lủng củng, dài dòng, mình sẽ rút kinh nghiệm cho những lần sau.

Mình có viết thêm ngoại truyện mong mọi người sẽ đón đọc.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi xuyên suốt bộ truyện.

Thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.