Một chiếc máy bay trực thăng chuyên dụng màu đỏ tươi có hoa văn hoa hồng trên cánh nhẹ nhàng hạ xuống, thay thế cho phương tiện giao thông thông dụng, cũng chính là lạc đà, mang vương tử từ đại công quốc Ả rập xa xôi đến nơi này.
Một buổi tối tháng năm, từ trong sân vườn đầy mùi thơm cây cỏ của một khách sạn lớn cao cấp, bay tới một mùi hoa hồng cao quý yêu dị.
Chỗ ngồi này ở vị trí trung tâm, có được khu vườn toàn hoa hồng mà nổi tiếng của khách sạn cao cấp, mấy ngày trước mới tổ chức một buổi yến hội tại phòng Phượng Hoàng do một xí nghiệp Nhật Bản chủ sự, vì để chúc mừng vương tử điện hạ của Ả rập mới đảm nhiệm xí nghiệp lớn nhất thế giới, cũng là để chúc mừng chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn xí nghiệp lệ thuộc vào vương thất vương quốc Yaru Ả rập.
Thân là thị vệ đứng đầu, Selleck nhẹ gõ lên cánh cửa, sau đó đẩy ra cửa phòng tổng thống chỉ dùng để đãi ngộ khách VIP.
“Điện hạ Mahathir Di, tất cả mọi người đang đợi ngài.”
Một người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, im lặng nhìn phong cảnh bên ngoài tòa nhà cao chọc trời của Nhật Bản tao nhã xoay người lại.
“Selleck, ý của anh là muốn ta tham dự cái loại yến hội nhàm chán này sao?”
Hôm nay tâm tình của điện hạ tựa hồ không tốt lắm, ngài nhậm chức Chủ tịch đã được một tháng, trong quãng thời gian này bắt đầu từ nước Anh, liên tục di chuyển đến các nước Pháp, Đức, Canada, Mĩ, cuối cùng là dừng ở Nhật Bản.
Mỗi khi đến một quốc gia lại phải ứng phó với loại yến hội này một lần, muốn một vương tử mới mười chín tuổi đối mặt với nhiều thứ như vậy, dù ngài có là một thương nhân giảo hoạt cũng không tránh khỏi sẽ mất hứng.
“Hừ, muốn lấy lòng ta cũng không biết tặng chút lễ vật vừa ý lại đây.”
Selleck liếc mắt nhìn một đống lễ vật bị ném vào góc phòng như một núi rác rưởi, có chậu men cổ, có bàn Y Vạn, có thư họa thượng đẳng của Nhật Bản… Đích thật là không có thứ nào có thể chiếm được niềm vui của vương tử điện hạ.
“Loại đồ này chỉ cần có tiền là có thể mua được, còn không bằng đưa đến mấy người phụ nữ cho ta giết thời gian.”
Selleck không khỏi trợn mắt trong lòng, chính là bởi vì trước kia xảy ra việc vương tử không hài lòng phụ nữ mà hủy bỏ khế ước, cho nên mọi người mới sửa lại thành tặng những thứ an toàn này.
“Như vậy để cho bọn họ đợi một lát nữa được không?”
“Để cho bọn họ chờ vĩnh viễn là tốt nhất, hủy bỏ tiệc tối này cho ta, ứng phó với một đám lão già lúc nào cũng nghĩ đến danh lợi, thật sự không có chút thú vị.”
“Thần đã hiểu.”
Selleck biết lúc này có nói gì nữa thì cũng không được, tiếp tục lắm miệng sẽ chỉ làm ngài mất hứng mà thôi.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng Selleck bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
“Đúng rồi, hôm nay ngài Tomoya cũng xuất hiện.”
“Anh ta sao có thể đến được? Gần đây anh ta luôn tìm cách tránh né ta, ngay cả vũ hội sinh nhật năm trước của ta cũng không tới tham gia.”
“Nghe nói là bởi vì cha ngài ấy bị viêm ruột thừa cấp tính không thể đến được, cho nên bảo ngài ấy tham dự thay. Các ngài đã lâu không gặp nhau, thật sự là đáng tiếc…”
“Chờ một chút.”
“Ngài có điều gì phân phó?”
“Ta muốn thay quần áo.”
“A? Không phải ngài muốn hủy bỏ yến hội sao…”
“Ta nói ta muốn hủy bỏ sao? Khó có cơ hội Tomoya đến đây, ta sao có thể qua một cơ hội thật là tốt để bớt nhàm chán như vậy chứ?”
Trong đôi mắt mang cười của điện hạ lóe lên quang mang khác thường, nếu vương tử cố ý tham dự, Selleck thức thời không nhiều lời bắt đầu giúp cậu thay quần áo.
“Ây… Nên đùa anh ta như thế nào mới tốt đây? Đúng rồi, để cho anh ta làm bạn giường của ta xem như trừng phạt việc trước đây anh ta dám trốn tránh ta!”
Nhìn thấy trên khuôn mặt của vương tử hiện lên một nụ cười vô cùng diễm lệ, Selleck yên lặng thở dài trong lòng, thầm cảm thông cho sự bi ai của một người xui xẻo.
Nhân sĩ nổi danh trong giới tài chính đều tụ tập tại đại sảnh rộng lớn của Phượng Hoàng, trong đó, Tomoya Kurahashi thay thế cho chủ tịch của hãng điện tử Kurahashi đến tham dự yến hội này, đang lén lút đi về phía cửa.
Yến hội đã bắt đầu được nửa giờ, vương tử Ả rập thân là nam diễn viên chính lại đến giờ vẫn chưa thấy bóng người, điều này đối với Tomoya mà nói lại là một chuyện may mắn. Nếu không có tình huống bị trợ lý Takada gọi lại…
“Ngài Tomoya, ngài muốn đi đâu?”
Thật vất vả mới tìm được cơ hội trốn đi lại bị phát hiện, Tomoya âm thầm rủa một tiếng, thực không may mắn…
“Ngài không nghe thấy radio nói vương tử điện hạ cũng sắp xuất hiện rồi sao?”
Trợ lý Takada khoanh tay nhìn anh nói.
“Tôi chỉ muốn đi toilet một chút.”
“Toilet ở phía đối diện cửa ra” __
“Sặc… Không phải, tôi quên một thứ ở trên xe…”
“Ngài có mang chìa khóa xe không?”
Nhìn thấy Takada lấy từ trong túi áo ra một chùm chìa khóa giơ lên giữa không trung, nhất thời Tomoya không còn lời nào để nói.
“Thật là.”
Takada bất đắc dĩ thở dài.
“Không phải hôm qua đã nói cho ngài yến hội hôm nay rất quan trọng sao? Ngài cư nhiên lại muốn bỏ trốn?”
Đối mặt với một người đàn ông hai mươi ba tuổi, khẩu khí nói chuyện của Takada vẫn giống như đang giáo huấn một đứa trẻ. Tuy rằng Takada cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng cả người lại phát ra khí chất thành thục giống như đã hơn ba mươi tuổi.
Lời nói và việc làm của hắn đều vô cùng có phong độ của một đại tướng cùng đứng chung một chỗ với Tomoya có khuôn mặt búp bê, thực dễ dàng làm cho người khác lầm lẫn quan hệ chính và phụ giữa bọn họ. Như vậy còn chưa tính, điều mà Tomoya không thể chịu được nhất chính là hắn có đánh giá như vậy với khuôn mặt búp bê của mình.
“Dựa vào khuôn mặt là có thể bàn việc làm ăn với những lão già *** dê, có cái gì không tốt chứ?”
Không đi cửa sau, tuần tự tiến vào phòng kinh doanh bắt đầu từ một viên chức nhỏ như Tomoya, rất không thể tha thứ hắn phê bình công sức vất vả bàn việc làm ăn của mình như thế.
Cho dù là người không tốt, nhưng dù sao cũng là một trợ lý có năng lực, sao lại không biết Tomoya có suy nghĩ gì trong đầu?
“Tôi biết ngài không muốn nhìn thấy điện hạ, nhưng cậu ta là khách hàng lớn của công ty, chủ tịch đã không thể tham dự, nếu ngài lại còn chạy trốn, vạn nhất làm cho điện hạ mất hứng thì làm sao bây giờ?”
Hãng điện tử Kurahashi vốn là một xí nghiệp nhỏ, vài năm này công việc làm ăn lại đột nhiên tăng mạnh, thành tích rất tốt, đều là ít nhiều có sự trợ giúp của nhà Kassem sau lưng. Cho nên dưới tình huống cha phải nằm viện, Tomoya mới không thể không thay thế tham dự yến hội.
“Nhưng tôi chính là không thích a.”
“Vì cái gì? Điện hạ chẳng những có năng lực làm việc tốt, ở phương diện đối nhân xử thế cũng thực chu đáo.”
“Bởi, bởi vì… Cậu ta sẽ ăn hiếp tôi…”
Tomoya thấp giọng nói.
Tiếng nói chuyện của Tomoya tuy nhỏ, nhưng vẫn bị nghe thấy rõ ràng.
“Ngài cũng không phải là đứa trẻ…”
Lý do quá mức nhàm chán làm cho Takada trợn mắt cứng lưỡi.
“Tôi nói thật mà. Từ nhỏ bởi vì quan hệ làm ăn của cha già mà làm bạn cùng chơi với vương tử, từ khi đó bắt đầu không biết chịu bao nhiêu chọc ghẹo của cậu ta…”