Lý Tư Duệ là người luôn giữ được không khí sinh động, bữa ăn tối nay của bốn người bỗng nhiên mười phần vui vẻ hài hòa – nếu như bỏ qua gương mặt lạnh lẽo của Khương Nhạn Bắc từ đầu đến cuối không thay đổi, không khí xung quanh anh trầm thấp lạ thường.
Lâm Nghiên là một nữ tiến sĩ mọt sách độc thân, chưa từng gặp qua người đàn ông đẹp trai mà còn hài hước như Lý Tư Duệ, tổng giám đốc Lý tùy tiện kể một chuyện cười, Lâm Nghiên lại bị chọc đến cười không dứt. Còn Thẩm Nam thì ngược lại, cô đã từng gặp rất nhiều đàn ông có nhan sắc, nhưng để quên đi sự xấu hổ khi đối mặt với Khương Nhạn Bắc, cũng cổ vũ Lý Tư Duệ một cách tự nhiên.
Một bữa ăn, cô cùng Khương Nhạn Bắc không nói với nhau câu nào, nhưng tựa như hai người kia cũng không phát hiện ra điều lạ, có lẽ chính Khương Nhạn Bắc cũng lơ đi.
Lúc ra khỏi nhà hàng, phố cũng đã lên đèn.
Lý Tư Duệ cười nói: "Hai vị khoa học đã vất vả rồi, chờ khi kết thúc hạng mục thí nghiệm, tôi sẽ mời hai người ăn một bữa no say."
Lâm Nghiên hơi xấu hổ: "Em chỉ hỗ trợ lớp trưởng thôi, sao gọi là nhà khoa học gì. Lớp trưởng mới được tính chứ."
Khương Nhạn Bắc nhàn nhạt lên tiếng: "Chuyện công việc lúc nào tìm tôi cũng được, tôi về đây." Nói xong lập tức đi mất.
Lâm Nghiên vốn còn muốn nói vài câu, cô hơi sửng sốt rồi nhanh chóng vẫy tay chào hai người, đi theo anh.
"Lớp trưởng, buổi tối cậu phải đến phòng thí nghiệm sao?"
Hạng mục nghiên cứu phát minh hợp tác với Lai Khang, Khương Nhạn Bắc là người chủ trì, ngoại trừ hai nghiên cứu sinh tiến sĩ của anh, anh đặc biệt mời Lâm Nghiên gia nhập. Phương pháp nghiên cứu của Lâm Nghiên còn thua xa anh, cô biết anh tìm mình là muốn cho cô một cơ hội, cũng có thể giúp cô có thu nhập một chút, dù sao thù lao hợp tác với doanh nghiệp tương đối khá.
Để tỏ lòng cảm kích, cô đặc biệt làm rất nhiệt tình, ngày nào cũng đi theo anh tăng ca. Không thể không nói, lớp trưởng của bọn cô dù có chút xa cách nhưng con người thực sự rất tốt.
Khương Nhạn Bắc nói: "Không có."
"Vậy sao cậu đi vội vậy? Không tâm sự với Lý tổng và Thẩm Nam nhiều một chút?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Có chuyện gì tốt để nói?"
Lâm Nghiên gãi đầu: "..." Đúng là không có chuyện gì để nói cả.
Đến cửa trường, Khương Nhạn Bắc nói: "Cậu về ký túc xá đi, tôi đi dạo một chút."
"Vậy mình về trước."
Khương Nhạn Bắc một mình cất bước, bực bội đè nén trong lòng thật lâu lại bốc lên, thật giống như lúc mình đã từng rất ngu ngốc, như lại muốn trồi lên.
Ở bên này, trên đường trở về, Lý Tư Duệ lái xe chợt nhớ ra rồi thuận miệng hỏi: "Em và Khương Nhạn Bắc thật sự là bạn thời đại học à?"
"Ừm." Thẩm Nam gật đầu.
"Bạn học cùng lớp sao?"
"Đúng vậy."
Lý Tư Duệ chặc lưỡi, kỳ quái hỏi: "Chuyện mới vừa rồi ăn cơm, sao hai người không nói chuyện?"
Trong lòng Thẩm Nam tự nhủ anh quan sát thật cẩn thận, cười nói: "Bọn em không thân." Nói rồi bổ sung, "Sau khi mẹ em xảy ra chuyện, cả ngày em đối đầu với ba, vì chọc tức ba mà ở đại học, ngoại trừ ăn uống vui đùa, chuyện chính đều không động đến, huống hồ là lên lớp học. Khương Nhạn Bắc là một học bá được nuôi dưỡng từ bé, em chưa nói đến vài câu với anh ta."
"Thật sao?" Lý Tư Duệ kinh ngạc nhìn cô, "Em từng là thiếu nữ xấu xa à?"
Thật đúng là, ngơ ngác ở đại học kia mấy năm, cô không phải là thiếu nữ xấu xa sao? Kết quả của việc lãng phí bốn năm đại học là lúc mình bị ép phải đi vào đời, một thân không có ngành nghề, bị hiện thực tàn khốc cho một bài học.
Lý Tư Duệ nghiêm túc nhìn đường phía trước, cười nói: "Bất quá cậu ta và em mà có quan hệ tốt mới lạ đấy, người ta là du học sinh có tiếng chăm chỉ theo nguyên tắc, còn đối với nhân thế là dựa theo khuôn mẫu, nếu không phải cậu ta có trình độ không tầm thường trong giới nghiên cứu khoa học, thật sự anh không muốn hợp tác với cậu ta, khó chơi, quá khó hầu hạ."
Thẩm Nam bật cười: "Đúng vậy, anh ta luôn có bộ dạng như vậy."
Lý Tư Duệ nhìn cô, nhíu mày: "Em rất hiểu cậu ta sao?"
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cô nói: "Anh ta là lớp trưởng của bọn em, nhân vật tầm cỡ như vậy, mọi người đều biết."
Lý Tư Duệ bị cô chọc cười: "Anh còn tưởng em thầm mến cậu ta? Em đừng nhìn cậu ta không mấy thú vị, ở nước ngoài không ít cô gái thích cậu ta đấy."
"Thật sao?"
Lý Tư Duệ cười nói: "Đúng vậy, nhưng chưa từng nghe cậu ta có bạn gái, chắc là dành trọn đam mê cho việc học, chuyện khác lại vô tâm. Anh thực sự không nghĩ được loại người như cậu ta khi yêu sẽ như thế nào, dù sao nếu anh là nữ cũng có thể không thích cậu ta đâu, giống như một lão cán bộ vậy."
Thẩm Nam trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Ở đại học anh ấy từng có bạn gái, hình như kéo dài rất lâu."
"Thật sao? Nữ sinh thích cậu ta không lạ nhưng có người lại chịu được lâu như vậy, thật sự rất thần kì."
Thẩm Nam nói: "Do người ta đối với bạn gái của mình đặc biệt tốt, được không?"
Lý Tư Duệ hơi ngạc nhiên, giọng nói mang ý trêu ghẹo: "Cũng đúng, loại người như cậu ta làm gì cũng chân thành thật tâm, đối với tình cảm hay bạn gái chắc chắn sẽ không kém đâu."
Thẩm Nam rất tán thành ý này.
Thật kì lạ, đó là một nữ sinh cô chưa từng biết tên nhưng qua nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ mang máng hình ảnh của cô ấy.
Tóc đen dài xõa qua vai, gương mặt trắng trẻo thuần khiết, ngũ quan không gọi là kinh diễm nhưng tổng thể rất ưa nhìn, đại khái giống dạng nữ chính của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường điển hình. Một cô gái học tập ưu tú, tính cách lại không tệ luôn được trở thành hình tượng nam sinh thích. Ở một chỗ với Khương Nhạn Bắc, họ giống như một đôi kim đồng ngọc nữ môn đăng hộ đối.
Cô từng thấy Khương Nhạn Bắc mang cơm đưa nước cho cô ấy, đeo giúp cô ấy cặp sách, từng thấy anh vừa đọc sách vừa kiên nhẫn chờ cô ấy dưới lầu, cũng từng thấy anh chở cô ấy trên chiếc xe đạp dạo quanh trường, còn vì cô ấy mà lắp thêm một cái nệm ở yên sau.
Nhưng điều nhỏ nhặt ấy đều là sự quan tâm dịu dàng của nam sinh đầy chân thành tha thiết.
Cô nghĩ nhất định anh rất thích cô gái kia.
Lý Tư Duệ phát hiện cô bỗng không phản ứng, nhìn cô nói: "Đang nghĩ gì thế?"
Thẩm Nam cười lắc đầu: "Không có gì."
Có thích hay không, hoặc thích đến cỡ nào? Làm gì liên quan tới cô đâu?
***
Sau lần này, Thẩm Nam đã có một khoảng thời gian dài không gặp Khương Nhạn Bắc, cũng không tốn tâm tư nghĩ đến anh.
Cuối năm công việc bận rộn, người như con quay, chuyện tốt hay xấu hoặc nhiều chuyện không tốt cũng không xấu đến cùng một lúc, rất nhiều chuyện cô có khả năng tự mình giải quyết nên đây chỉ là chuyện nhỏ trong công việc và cuộc sống thôi.
Dùng hai từ đơn giản để hình dung chuyện này, chính là bình thường.
Mấy năm nay cô đã sớm tiếp nhận chuyện bình thường này.
Lý Tư Duệ ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô, thật ra anh cũng là người bận rộn, nhất là khi mới nhận chức không lâu lại gặp phải cuối năm, cuối tuần thường phải tăng ca hoặc đi công tác.
Tháng sau đó, Thẩm Nam cũng chỉ thấy anh hai lần, một lần là đúng lúc buổi trưa anh đến Tượng Tâm, hai người cùng nhau ăn cơm trưa. Còn một lần là anh đến nhà thăm Thẩm Quang Diệu, cơm còn chưa ăn xong đã chạy đi sau khi nhận cuộc gọi.
Giáng Sinh năm nay rơi vào cuối tuần, Thẩm Nam đối với chuyện nghỉ lễ náo nhiệt của giới trẻ này sớm đã không còn hứng thú. Định rằng sẽ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhưng nào biết thứ sáu tan tầm, Lý Tư Duệ không nói tiếng nào đã lái chiếc Cayenne tới công ty, sau đó chở cô về nhà thăm Thẩm Quang Diệu. Anh bảo cô lấy quần áo và vật dụng hằng ngày, rồi xách người và đồ đến một suối nước nóng tư nhân đang tổ chức Giáng Sinh ở ngoại ô thành phố.
Đối với việc vứt một già một trẻ ở nhà, tự mình đi chơi, Thẩm Nam thật ra có chút do dự nhưng Thẩm Quang Diệu thấy thương cô mấy năm nay chưa từng đi chơi, ông trực tiếp đuổi cô khỏi nhà cùng Lý Tư Duệ.
Trước khi đến nơi tụ tập, Lý Tư Duệ ngồi trong xe trịnh trọng thương lượng với cô, muốn cô đêm này giả làm bạn gái. Anh nói vì trong hội này có một cô gái điên cuồng ái mộ vẻ anh tuấn của anh, lại thêm tính cách hài hước, hào hoa phong nhã này. Ở nước ngoài lúc nào cũng theo đuôi không dứt, sau này ba mẹ gọi về nước anh mới thở phào, đâu biết rằng qua hai năm cô ta còn chưa quên được anh, biết anh về nước vì công việc lại bắt đầu theo đuổi. Cho nên anh dứt khoát nói mình có bạn gái để cô ta từ bỏ ý niệm này.
Mặc dù Thẩm Nam cảm thấy giả làm bạn gái hơi khó chịu nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở không thể tả của anh, cô đã đồng ý nhưng không quên nói với anh, nếu thật sự muốn người ta hết hi vọng thì nên tìm một cô bạn gái thật sự đi.
Lý Tư Duệ cười lớn nói đàn ông chí lớn phải lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện tình cảm phải từ từ tìm kiếm mới được.
Thẩm Nam có quỷ mới tin anh, Lý Tư Duệ sinh ra đã có dung mạo tốt, lại biết nói chuyện, chỉ tùy tiện thả mấy câu đã khiến mấy cô gái gào thét điên cuồng, từ nhỏ đã thu hút không ít sự yêu thích của các cô bé. Đời sống tình cảm của anh mấy năm ở nước ngoài như thế nào, cô không biết được nhưng lúc anh có bạn gái ở cấp 3 đến đại học chưa từng chia tay, trước khi thi tốt nghiệp còn tình cảm mặn nồng phô trương khắp nơi. Cho nên khi nghe anh nói từ từ phải tìm thật kỹ càng, nhìn anh đầy xem thường.
Suối nước nóng tư nhân được xây trong một tòa biệt thự trên núi, tổng cộng có ba tầng, suối nước nóng nằm ở đằng sau biệt thự, có thể coi là nửa lộ thiên.
Thẩm Nam đi theo Lý Tư Duệ mới biết được đám người bọn họ bao toàn bộ tòa nhà, nam nữ tham gia tổng cộng khoảng mười mấy người, nói chuyện với nhau xen lẫn tiếng Anh, không phải người du học về cũng là bạn bè quen biết nhau ở nước ngoài, khó trách lại náo nhiệt như vậy.
Vì Lý Tư Duệ nắm tay cô quá lộ liễu, đi vào sảnh tiệc đêm nay đúng thật khá chói mắt.
Hai người từ bé đã như anh em một nhà, dắt tay nhau là chuyện rất bình thường, nhưng giờ xa cách nhiều năm như vậy, cũng đã là nam nữ trưởng thành rồi. Thẩm Nam hiểu rất rõ, Lý Tư Duệ đối với cô chỉ là một người không máu mủ khác giới thân thiết mà thôi. Cho nên cô bị anh nắm tay vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của anh, cô chỉ có thể tạm thời đè chút khó chịu kia xuống.
Sảnh tiệc thật ra cũng chỉ là một phòng nhạc nhỏ, trang trí khá lộng lẫy, bên trong trưng bày hai cây thông, rất có bầu không khí của Giáng Sinh.
Bọn họ đến hơi trễ, lúc này đã có người cầm mic hát.
"Người bận rộn, rốt cuộc cậu cũng đến!" Hai người vừa vào đã bị mấy người nam nữ vây quanh.
Lý Tư Duệ nói: "Mọi người đều đến, sao tôi lại có thể không đến?"
Trong đó có một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời thượng, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Nam, cười hỏi: "Tư Duệ, anh cũng giới thiệu một chút vị này là?"
Dù lớp trang điểm hơi dày nhưng cũng nhìn ra được đây là người phụ nữ rất xinh đẹp, trong phòng ấm áp, cô ta mặc một chiếc váy ngắn phác họa hết những đường cong tinh tế. Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nam rõ ràng mang chút ý đối địch.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, vị mỹ nữ kia hẳn là người điên cuồng ái mộ Lý Tư Duệ.
Lúc này Lý Tư Duệ tựa hồ mới kịp phản ứng, khoa trương vỗ trán, lôi tay của Thẩm Nam đến: "Đây là bạn gái của tôi, Thẩm Nam."
Diễn kịch phải tự nhiên, Thẩm Nam cũng thoải mái chào hỏi.
Tôn San San cũng chính là vị mỹ nữ ái mộ kia, bề ngoài cười cười nói: "Tư Duệ, anh vừa mới về nước ba tháng, hành động cũng quá nhanh rồi. Có thật không đó?"
Ngữ khí nghe vân đạm phong khinh, nhưng giấu đi một chút ý sắc bén, Thẩm Nam cảm nhận được, cô nhéo một cái vào tay của Lý Tư Duệ.
Lý Tư Duệ bị nhéo mạnh suýt phát ra tiếng, quay đầu trừng mắt với cô. Nhưng hành động nhỏ này trong mắt người ngoài, đơn giản chỉ là liếc mắt đưa tình.
Trừng mắt xong với Thẩm Nam, anh trịnh trọng trả lời Tôn San San: "Đương nhiên là thật rồi. Tôi đã quen với Thẩm Nam từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, nếu không phải nhà tôi di dân phải tách ra mười năm, đã sớm ở cùng một chỗ rồi. Bây giờ gặp lại, người cũng không còn trẻ, đương nhiên phải biết quý trọng, không thể lãng phí thời gian nữa."
Giọng nói anh đầy tha thiết chân thành, nói thiếu chút nữa đã tin – tin anh tà đạo rồi!
Người bên ngoài hiển nhiên rất hiểu rõ mối quan hệ của Tôn San San và Lý Tư Duệ, lời anh nói thật sự rất không nể mặt, rõ ràng muốn đánh gãy ý của cô ta, Tôn San San nghe vậy đương nhiên sắc mặt rất tệ.
Có người chủ động hòa giải, nói với Lý Tư Duệ: "Được rồi, được rồi, anh đưa người đẹp đi uống nước đi."
Lúc này bỗng nhiên có người nói: "Nhìn kìa, Giáo sư Khương của của chúng ta đến rồi!"
Thẩm Nam phản xạ có điều kiện khi nghe thấy họ này, không tự chủ quay đầu lại. Không phải chứ, quả thật nhìn thấy sắc mặt Khương Nhạn Bắc không đổi đang đứng ở cửa, cũng không biết đã đến bao lâu rồi.
Lúc cô nhìn thấy anh, ánh mắt của anh cũng nhìn đến cô. Nhưng đã rất nhanh dời đi, khoan thai đi đến.
Người đàn ông vừa gọi anh, đi lên trước ôm vai của anh: "Thật khó nha, trước kia ở nước ngoài muốn mời cậu đến còn khó hơn thỉnh thần, lần này sao lại đến vậy?" Nói rồi cố ý nhìn đằng sau anh một chút, "Đi một mình tới à? Tôi còn tưởng cậu giống với sư huynh cậu, cũng mang người nhà tới chứ!"
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc hời hợt nhìn lướt qua cái nắm tay của Thẩm Nam và Lý Tư Duệ, không đáp lại ngay.
Cũng không hiểu vì sao, Thẩm Nam vô thức rút tay ra khỏi tay của Lý Tư Duệ.
"Lão Quan làm chủ tiệc, sao tôi có thể không đến đây? Lại nói đã nửa năm rồi còn chưa tụ tập cùng mọi người, thật sự nhớ mọi người đấy."
Khương Nhạn Bắc nhoẻn miệng cười, một nụ cười theo thói quen được dưỡng thành.
Lão Quan đang ôm anh nghe nói già dặn nhưng thật ra một chút cũng không già, là một người trẻ lỗi lạc, là phú nhị đại đường đường chính chính, cũng là người tổ chức buổi tụ họp hôm nay.
Trên thực tế người trong đây chỉ có mười mấy người, không gia cảnh ưu thế cũng là năng lực bản thân siêu phàm khiến người khác hâm mộ. Mà người có cả hai điều này, như Lý Tư Duệ hay kn, tóm lại đây đều là người trong xã hội thượng lưu có chút mặt mũi.
Thế giới này cho đến bây giờ đều chia nhóm theo loại người.
Mà Thẩm Nam lúc này cảm thấy mình như thứ đồ giả lẫn vào trong đó, không nói đến gia cảnh bây giờ, chỉ là một công việc xem như không tệ lắm mà so sánh với các nhị đại hay tinh anh ở đây, chỉ là trò cười cho bọn họ.
Cũng may mấy người này đều có giáo dục tốt, cũng không tò mò bối cảnh của cô, sau khi nói chuyện phiếm xong liền kéo bọn họ gia nhập bữa tiệc náo nhiệt này.
Những người này đều là kẻ biết chơi, trên bàn bày biện các món ăn cùng rượu tây đắt đỏ. Tiếng Champagne mở ra, tiếng ca hát khiêu vũ chói tay trong phòng rất nhanh náo nhiệt hỗn loạn.
Thẩm Nam bị Lý Tư Duệ kéo vào một đám người huyên náo, không nghĩ chỉ mới có hai ly champagne mắt đã hiện lên cảnh tượng dài, bỗng nhiên cô hơi hoảng loạn.
Bầu không khí choáng ngợp này thật sự quá quen thuộc, -- bởi vì đây là cuộc sống bình thường lúc trước của cô.
Mấy năm nay cô rất ít nhớ lại những ngày đó, cô vẫn cho là mình không muốn đối mặt với thuở hoang đường, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt mới nhận ra, nơi sâu nhất trong tim cô cùng thời gian sa đọa chỉ còn là hoài niệm. Điều này khiến cô không thể không thừa nhận, bản chất của mình chính là người phụ nữ ham hưởng vui thú nông cạn, khát vọng cuộc sống lúc đầu, chán ghét hiện thực "tự cường tự lập" này.
Điều này khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cơ hồ cô thất tha thất thiểu chạy ra ngoài, đi đến nới cách xa đám người kia một chút, ngồi xuống sofa cầm một bình whiskey mở ra uống.
Cô cần một thứ có thể xua đuổi những hoài niệm này mới có thể bình thản chấp nhận hiện thực này.
Khương Nhạn Bắc để ly rượu trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía người phụ nữ cách đó nửa mét.
Anh không thích đến loại tụ hội điên cuồng này, tới đây phần lớn đều là một mình nhìn người khác vui đùa, ngồi uống rượu một mình. Lúc đầu định uống vài ly rồi về phòng ngủ, nhưng không biết chưa uống được một ly, bỗng nhiên bên cạnh có một người ngồi xuống. Không phải ai khác mà là Thẩm Nam vừa rồi mới khiêu vũ cùng Lý Tư Duệ.
Dưới ánh đèn mơ hồ không nhìn ra biểu hiện của cô, nhưng đường cong trên gương mặt cô mờ ảo càng động lòng người, loại mê mang kia mang theo chút yếu ớt động lòng người.
Khương Nhạn Bắc nhắm chặt hai mắt, cảm thấy có thể mình cũng hơi say rồi.
Uống nửa bình Whiskey, kết hợp với Champagne lúc nãy, cô rất nhanh đã bị phản ứng hóa học. Thẩm Nam để chai rượu xuống, đầu óc mơ màng ợ rượu, ánh mắt liếc nửa ly rượu pha lê bên cạnh.
Cô thật sự đã bắt đầu say, hình như căn bản không ý thức được bên cạnh ghế còn một người ngồi, mà ly rượu đó người ta còn chưa uống xong, cô không hề nghĩ ngợi đưa tay cầm ly rượu đó một hơi uống sạch.
Đến lúc bỏ ly xuống mới bất giác nhìn đến người bên cạnh, đối mặt chính là Khương Nhạn Bắc đang cau mày, thần sắc khác lạ.
Thẩm Nam lúc này mới phản ứng mình mới uống rượu của người ta. Đầu óc cô hơi tỉnh tỉnh nhìn chất lỏng còn sót lại, đưa ly pha lê đến trước mặt anh: "Trả cho anh."
Từ trước đến nay Khương Nhạn Bắc không thay đổi nét mặt, cũng không nhịn được mà nhăn lại.
Thẩm Nam xác định đã say, cũng không biết động lực nào bộc phát, nói với anh: "Khương Nhạn Bắc, có phải anh luôn cảm thấy mình luôn đặc biệt hay không?"
Khương Nhạn Bắc: "...Không có"
Thẩm Nam: "Có phải anh đặc biệt xem thường tôi không?"
Khương Nhạn Bắc: "...Cũng không có."
Đằng sau là tiếng nhạc ồn ào và thanh âm vui đùa ầm ĩ, đối thoại của hai người chỉ có đổi phương mới nghe được, bầu không khí trở nên quỷ dị. Đương nhiên chỉ có Khương Nhạn Bắc cho là vậy, bởi vì một con ma men sẽ không nghĩ đến chuyện này.
Thẩm Nam nói tiếp: "Anh ngứa mắt tôi."
Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn cô, chỉ trầm mặc: "Cô say rồi."
Dường như Thẩm Nam không nghe thấy anh, mơ hồ nói: "Có phải anh cảm thấy tôi rất buồn cười, thật đáng đời như bây giờ không?"
Lông mày Khương Nhạn Bắc nhíu chặt, nhận ra cô đã quá say rồi.
Hai mắt Thẩm Nam ngập nước nhìn anh, bỗng nhiên phá lên cười: "Tôi không quan tâm anh nhìn tôi như thế nào. Bởi vì tôi sớm không còn thích anh." Vừa nói vừa lắc ngón tay, "Không thích chút nào."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Có người nghĩ rằng thầy Khương là nam cặn bã, bởi vì trước kia nữ chính theo đuổi anh ta, sau này không theo đuổi nữa thì khó chịu. Dĩ nhiên không phải loại này đâu.
Mặc dù thầy Khương thích người đẹp nhưng nhất định phải là người chính trực, theo khách quan thì đúng là nữ chính làm chuyện thất đức, anh không tức giận đã là tốt rồi, sao có thể lập tức theo đuổi lại chứ. Lịch sử của nữ chính quá đen tối, sao anh không có bóng ma tâm lý được? Còn phải kiểm tra thật kỹ vào.
***
Ji: Thực ra mình thấy anh này hơi có chủ kiến về vấn đề tình cảm có vẻ hướng đến hoàn mỹ, do gia cảnh của anh ấy thôi. Còn chị nữ chính thì một thời sốc nổi cũng không có gì lạ, cuộc sống đã bào mòn chị rồi. Lúc anh nhận ra chị tự lực tự cường mới yêu ha gì á "(((