Hạng mục của IWF đã xác định thời gian, trùng hợp vừa kịp cuối năm. Mặc dù hợp đồng chưa chính thức ký kết nhưng Lê đại Boss biết được đã thông qua, tâm tình tốt ký phát ngay năm vạn tiền thưởng xuống.
Đến IWF chính thức ký hợp đồng là một tuần sau. Sau bữa cơm lần trước, Thẩm Nam không liên lạc lại với Khương Nhạn Bắc mặc dù cô rất muốn ngày nào cũng mời anh ăn đến tận Tết, dùng thành ý này để biểu lộ sự cảm kích. Nhưng chuyện phụ nữ mời đàn ông ăn cơm nếu xử lý không tốt, khó tránh khỏi người khác sinh ra ý khác.
Cô không muốn Khương Nhạn Bắc hiểu lầm cô có ý với anh. Cuộc sống mơ hồ trước đó cô còn chưa đủ khả năng, cô không có tâm tư nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt này.
Quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi, trò chuyện với Joseph cũng vui vẻ. Ra khỏi văn phòng, thời gian còn sớm, Joseph nhiệt tình đề nghị: "Giáo sư Khương đang giảng bài cho người tình nguyện ở phòng họp, Thẩm tiểu thư muốn đi nghe một chút không?"
Anh ta không biết quan hệ giữa Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam là gì, nhưng làm người phụ trách của IWF, anh rất muốn nhiều người tiếp cận đến công việc của bọn họ.
Thẩm Nam không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được!"
Thư kí dẫn cô tiến vào cửa sau phòng họp, Thẩm Nam thấy hai mươi mấy người tình nguyện ngồi trong phòng, Khương Nhạn Bắc đưa lưng về màn hình, thân hình giữa ánh sáng lại càng thẳng tắp.
Cô ngồi xuống không phát ra tiếng động, nhưng lúc anh quay đầu, ánh mắt vượt qua người tình nguyện trực tiếp rơi trên người cô, thoáng sững sờ. Lúc cô lễ phép cười với anh, anh cũng nhẹ cong khóe môi dưới.
Hôm nay anh giảng về hiện trạng bảo vệ sinh thái trong nước, cũng là chuyện trong hạng mục sau đó bọn họ sẽ làm. Đây chính là dáng vẻ thầy giáo của anh.
Cô đã từng nghĩ tới, nếu như anh làm thầy giáo hẳn sẽ rất nghiêm khắc khiến học sinh e ngại. Nhưng anh so với trong tưởng tượng của mình nhu hòa hơn rất nhiều, dù là biểu hiện hay ngữ khí, đều đủ để dùng từ hiền hòa hình dung.
Những người tình nguyện trong phòng họp, đều chú ý nghe lại tỏ ý tôn trọng yêu thích vị thầy giáo Khương này. Anh ở trường chắc hẳn cũng là một giảng viên được hoan nghênh. Nội dung bài giảng sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu lại thêm bộ dạng anh tuấn, âm thanh dễ nghe làm sao mà sinh viên không thích chứ.
Lúc trước vì sao cô cảm giác nếu như anh làm thầy giáo khẳng định sẽ rất hung dữ?
Là vì thái độ của anh với mình.
Đêm đó đi đến chào hỏi anh buồn nôn như thế, sau đó bị anh làm lơ, triệt để kích thích thần kinh điên cuồng vì chuyện nhà của Thẩm Nam.
Kết thúc học kỳ 1 năm cuối, các bạn học không phải đang chuẩn bị xuất ngoại hoặc vội vàng tìm việc để thực tập, chỉ có cô cả ngày không có việc gì làm. Cô không nghĩ đến tương lại, cũng không biết mình muốn có tương lai thế nào.
Mà tương lai cô có thể thấy được, điều duy nhất muốn làm là đi trêu chọc Khương Nhạn Bắc, dùng điều này để phát tiết sự điên cuồng của mình.
Cũng may phần lớn người khác đều bận rộn làm chuyện của mình, không cần đến khoa. Chuyện sinh viên xấu cũng là thiên kim nhà giàu Thẩm Nam quấn lấy sinh viên phong vân Khương Nhạn Bắc cũng không mấy người biết đến.
Nhưng Khương Nhạn Bắc khác với những nam sinh khác cô từng tiếp xúc, nhưng đám con trai nông cạn kia, cô chỉ cần ngoắc tay là đến. Tướng mạo cô xinh đẹp lại vung tiền như rá, đối với tiền tài sắc đẹp mấy ai không động lòng.
Nhưng Khương Nhạn Bắc không giống vậy, gia cảnh anh không tệ, từ nhỏ nhận được gia giáo tốt đẹp, hạn chế nghiêm ngặt cách đối nhân xử thế, đối với hành vi của cô đều xem thường, không thèm ngó đến.
Cô ở trường chặn đường anh, mời anh ăn cơm, đưa quà đắt đỏ, tất cả đều không được để ý đến. Cô tìm người lấy số điện thoại của anh, qua hai ngày bị anh kéo vào danh sách đen, đổi số lại bị kéo vào nữa.
Đối với cách thức cô quấn lấy, Khương Nhạn Bắc cũng không hề biểu hiện vẻ phiền phức, chỉ tỏ ra lãnh đạm với ý chút ít dây dưa xấu xa của cô cũng không chạm tới quấy nhiễu đối với anh.
Lần đầu anh phản ứng lớn với hành vi của cô, là lúc cô lái xe trong sân trường thấy được chiếc xe địa hình nửa mới nửa cũ của anh, ấn còi để anh dừng lại. Anh như trước không có hành động gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi đeo tai nghe đi mất.
Khi đó Thẩm Nam không như hiện tại cần đến thể diện, thậm chí có thể hình dung là vứt hết cả mặt mũi, càng không để ý đến cô, cô càng làm quá hơn.
Hôm đó trên đường không có ai, cô thấy Khương Nhạn Bắc không để ý đến cô, đánh tay lái dây dưa không bỏ với anh, lúc thành công dừng xe đạp trên lối đi bộ, xe của cô cũng đụng vào cây một cách vinh quang.
Tốc độ mười km ốc sên đương nhiên sẽ không làm nên chuyện gì, ngoại trừ đụng cái rầm lá rụng liên tiếp, đèn xe Maserati của mình bị đụng hư.
Cô cũng từng làm chuyện giống vậy, trong mấy năm mơ hồ này, vì đua xe mà đụng đến hư xe cũng không chỉ một chiếc.
Lúc cô mở cửa xuống xe, Khương Nhạn Bắc đã ném xe đạp sang một bên, bỗng đi tới nắm tay cô lôi ra từ cửa xe.
"Thẩm Nam!" Anh nghiêm nghị quát, "Cô nổi điên cũng có giới hạn thôi!"
Kỳ thật đây không phải lần đầu anh giáo huấn cô, lúc trước cô tát liên tiếp vào mặt nam sinh mỹ thuật ở trường, anh cũng dùng giọng điệu này để răn dạy cô. Mặc dù trong khoảng thời gian này, cô giống như người vứt hết liêm sỉ để dây dưa với anh, nhưng thật ra đối mặt với anh, cô chỉ đều là phô trương thanh thế mà thôi.
Cho nên lúc cô nhìn thấy mặt anh lạnh lẽo lúc giáo huấn mình, cảm giác tự ti xấu hổ lại dâng lên trong lòng.
Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Nơi này ở trường học, lúc nào cũng có sinh viên đi qua, lúc nãy cô đụng cây sau này không chừng đụng người, cô có thể có đạo đức một chút không!"
Thẩm Nam giật mình đứng hình, đến khi anh quay người đạp xe rời khỏi mới hồi phục tinh thần, sau đó hậm hực giật khóe miệng trở vào xe, nhanh chóng đi mất.
Đương nhiên chút phong ba nhỏ đó, cùng Khương Nhạn Bắc mặt lạnh răn dạy cũng không khiến Thẩm Nam dừng hành vi vô sỉ để tiếp tục dây dưa với nam sinh.
Cũng không phải là lần cuối Khương Nhạn Bắc răn dạy cô.
Anh vẫn cao lãnh hờ hững đối với sự quấy rối của cô như cũ, nhưng lần nào thấy được cô làm bất kỳ chuyện gì khác người, tất nhiên đều tiến lên răn dạy cô một trận. Đây là phương thức duy nhất khi bọn họ gặp nhau.
Mặc dù anh răn dạy sẽ làm cô sinh ra một chút cảm giác tự ti xấu hổ. Kỳ lạ là cô từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ kiêu ngạo, cho dù hai năm mơ hồ cũng chỉ như thế. Trước mặt Khương Nhạn Bắc hết lần này đến lần khác bị trần trụi phanh phui những trống rỗng giày xéo, dù ghét bỏ sự xấu hổ của bản thân nhưng lại sinh ra một khoái cảm tự ngược kỳ dị.
Thế là đối với hành vi này của mình làm mãi không biết mệt.
Mùa đông lạnh lẽo năm đó, thời điểm cuối năm có một trận tuyết lớn. Cô biết được tết nguyên đán Khương Nhạn Bắc sẽ ở trường, liền đổi số điện thoại gọi cho anh, nói là đến dưới ký túc xá chờ anh muốn đưa quà năm mới.
Khương Nhạn Bắc dùng ngữ khí hoàn toàn không tốt như trước đây nói cô đừng chờ, đêm nay sẽ không về ký túc xá, cũng không nhận quà của cô, sau đó không chút lưu tình cúp điện thoại.
Nhưng Thẩm Nam vẫn đi đến ký túc xá nam sinh kia. Đêm hôm đó rất nhiều người đều đi ra ngoài đón giao thừa, dưới lầu ký túc xá quạnh quẽ hẳn.
Cô đợi từ chín giờ đến mười một giờ, không đợi được Khương Nhạn Bắc về nhưng chờ được trận tuyết lớn thứ hai của mùa đông này.
Thành phố phía nam rất ít tuyết rơi. Đêm đó tuyết lại rơi bất ngờ, bông tuyết tựa như long ngỗng rơi lả tả từ trên trời, khoảng nửa giờ sân trường đã chìm ngập trong màu trắng xóa.
Thật sự là một đêm rét căm căm. Thẩm Nam không lái xe đến trường, đèn đêm nặng nề, cô đứng một mình lẻ loi dưới cột tuyên truyền ở ký túc xá, ôm hộp quà nhỏ trong ngực, trong đó là một tiêu bản, cô biết đầy là thứ Khương Nhạn Bắc yêu thích, thời gian trước ngẫu nhiên có một người trên mạng khoe ra, cô đã tiêu tốn một số tiền lớn mới mua được.
Cô nói trong điện thoại chờ anh đến mười hai giờ, dù gió lớn tuyết rơi hay băng tan đất rời, cô cũng muốn đợi đến mười hai giờ.
Đứng trong gió rét, nhìn tuyết lớn đột nhiên xuất hiện đầy trời, biết rõ trong lòng không chờ được người vậy mà tâm tình Thẩm Nam lại đặc biệt bình tĩnh. Những thứ điên cuồng không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên bắt đầu im ắng ẩn núp.
Thấy Khương Nhạn Bắc chạy xe đạp đi dưới trời đầy tuyết, cô bất ngờ. Đến dưới lầu ký túc xá, anh dừng xe, đạp trên đất đầy tuyết nhanh chân chạy đến chỗ cô.
Một khắc tâm cô bị gió tuyết đông cứng bỗng nhiên lại sôi sục. Nếu trước đó không thể tram phần trăm xác định mình có tâm tư gì với Khương Nhạn Bắc, nhưng nhìn thấy anh xuất hiện một khắc này, cô đã hoàn toàn hiểu được, đó chính là khát vọng có được nam sinh mình thích.
Cô biết lúc này bộ dạng mình rất khó coi. Từ nhỏ cô đã thích chưng diện, sau khi trưởng thành gặp thời tiết lạnh cũng không diện áo lông cồng kềnh, đêm nay cô chỉ mặc một chiếc áo khoác len, phía dưới là váy ngắn cùng giày quá gối, trong đó chỉ mang một lớp vớ mỏng. Đợi hơn hai giờ trong gió rét, mặt của cô đã sớm đông cứng, son môi có lẽ cũng đã đổi màu.
"Lớp trưởng, chúc mừng năm mới!" Cô đưa hộp quà cho anh, cố gắng gạt đi mỉm cười với anh nhưng có vẻ không thành công lắm.
Khương Nhạn Bắc không nhận quà, thậm chí không nhìn lên tay cô một chút. Sắc mặt anh rất lạnh lẽo, so với giá lạnh xen giữa ban đêm còn lạnh hơn, mà thanh âm anh nói càng như tăng thêm một lớp băng dày: "Đầu óc cô có vấn đề sao? Đã nói cô đưa gì tôi cũng không nhận, cô ở đây làm gì? Không biết đêm nay có tuyết lớn sao? Có phải cô cảm thấy phong độ không cần nhiệt độ rất ngầu không? Đến lúc nào rồi, luận văn tốt nghiệp chuẩn bị chưa? Còn muốn tốt nghiệp hay không? Cô có thể tập trung vào chuyện chính, chuyện có ý nghĩa hay không?"
Tính cách anh so với người cùng tuổi thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, cũng không phải là nam sinh nói nhiều, thậm chí có thể nói là trầm mặc. Ngày thường đối với quấy rối của cô tựa hồ không để ý đến, nếu không có giáo dục tốt, chỉ sợ nhiều nhất nói với cô một chữ "Cút".
Nhưng mỗi lần răn dạy cô lại không tiếc lời. Lần nào Thẩm Nam cũng nghĩ nếu sau này anh làm thầy giáo, nhất định là người khiến học sinh sợ hãi.