Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 138: C138: Trò chơi



Dịch: LTLT

“Báo cáo xét nghiệm tử thi đã có rồi, vết thương trí mạng của người chết là vết cắt trên cổ tay, nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Thời gian tử vong gần giống với suy đoán ban đầu của chúng ta, vào khoảng từ ba đến năm giờ khuya. Ngoại trừ vết thương trên cổ tay, không còn vết thương nào khác.”

“Người chết là Quách Hưng Xương, sinh năm 1972, năm nay 48 tuổi, sống một mình. Ông ta đã ly hôn với vợ 10 năm trước, con trai mất ngoài ý muốn. Chúng tôi mới gọi điện thoại cho vợ ông ta, bà ấy ở đầu dây bên kia im lặng một hồi mới nói ‘tôi với ông ấy đã không còn quan hệ gì nữa, ông ấy chết hay sống đều không liên quan đến tôi. Chuyện của ông ấy tôi không biết, mười năm rồi, tôi và ông ấy không có bất cứ liên hệ nào trong mười năm nay’.”

Có người đánh giá về câu nói này: “Cho dù đã ly hôn… như thế thì cũng lạnh nhạt quá rồi nhỉ?”

Mới đầu còn có người nhỏ giọng thảo luận tình tiết vụ án.

Đến khi có thêm nhiều chi tiết được công bố, trên màn hình chiếu vài tấm ảnh chụp tại hiện trường. Những tấm ảnh này lần lượt là con dao trái cây dính máu có cán màu đen và ảnh đối chiếu dấu vân tay.

“Ở hiện trường chỉ phát hiện dấu vân tay của người chết và cố vấn Giải.”

“Ngoài cố vấn Giải, không còn người khác từng bước vào hiện trường.”



Trong phòng họp lặng ngắt như tờ.

Im lặng một lúc lâu, có người hỏi: “Bây giờ Giải Lâm đang ở đâu?”

Lại là một đợt im lặng.

Một lát sau mới có người trả lời: “Biến mất rồi.”

“Vả lại bảo vệ và hình ảnh có được từ camera của tiểu khu đều có thể chứng minh tối qua anh ta đã lái xe ra ngoài. Lúc anh ta lái xe rời khỏi tiểu khu là 2 giờ rưỡi sáng, đến nhà Quách Hưng Xương vừa vặn 3 giờ, trùng khớp với thời gian tử vong.”

Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Giải Lâm.

Trong những người có mặt tại phòng họp, có người đã làm việc với Giải Lâm từ lâu, có bộ lọc rất sâu về con người Giải Lâm, nói là tôn hắn thành nam thần cũng không quá. Bởi lẽ vào rất nhiều thời khắc khiến bọn họ hết đường xoay xở, Giải Lâm giống như thần binh từ trên trời xuất hiện.

Nhưng cũng có một bộ phận ngay từ đầu đã có thái độ phản đối sự gia nhập của Giải Lâm.

“Lúc đầu tôi đã nói rồi, anh ta là một thanh kiếm hai lưỡi, không thể biết được mũi kiếm sẽ chỉ vào ai ngay sau đó.” Có người nói, “Anh ta hiểu rõ tội phạm, anh ta không sợ tội phạm, thậm chí anh ta giỏi nhất là khiến bản thân nhập tâm vào vị trí của hung thủ.”


“Con người Giải Lâm rất nguy hiểm, không ai khống chế được anh ta. Ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo mấy người rồi!”

Mây đen đ è xuống bên ngoài cửa sổ, gần như khiến mọi người không thở nổi.

Lần này Trì Thanh không được phép vào phòng họp.

Nhưng những chi tiết bọn họ công bố trong cuộc họp anh có thể đoán được phần nào.

Tình tiết của vụ án mười năm trước ngay cả những cảnh sát phá án cũng không biết rõ, độ bảo mật cao vô cùng, cho nên con trai của Quách Hưng Xương cũng chỉ có thể hiểu đến mức “mất ngoài ý muốn” mà thôi.

Nhưng Trì Thanh là đương sự trong vụ án cũ đó, “mất ngoài ý muốn” có nghĩa gì, anh lại rõ ràng hơn ai hết.

Trước mắt anh xoẹt qua hình ảnh căn phòng xi măng giống như nhà tù đó, dù chưa từng gặp mặt nhưng vào 10 năm trước, đứa bé trai trong bức ảnh ở phòng ngủ cũng ở một trong những căn phòng đó.

Bỗng nhiên, bên tai anh lại vang lên câu nói đó.

[… Sao Giải Lâm biết được?]

Trì Thanh ngồi trên hành lang bên ngoài phòng họp, tháo một găng tay ra, cầm lấy điện thoại xem thời gian.

Sau đó anh lại mở ứng dụng weliao, tìm tên của Giải Lâm, nhìn cửa sổ trò chuyện một lúc lâu.

Bởi vì Trì Thanh có “mối quan hệ đặc biệt” với Giải Lâm nên anh không thể vào phòng họp. Quý Minh Nhuệ lo lắng trạng thái cảm xúc hiện tại của anh nên mở cửa bước ra, ngồi xuống bên cạnh anh. Anh ta nói thầm trong bụng, tặng món quà sinh nhật này cũng nặng vía ghê đó, vừa tặng một quyển “hình pháp” thì chủ nhân của món quà e rằng phải “đi vào” rồi.

Tuy thời tiết hiện tại không còn lạnh mấy, nhưng Trì Thanh vẫn giống như không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, bàn tay để lộ ra bên ngoài bị cóng càng trắng hơn.

Ánh mắt anh nhìn xuống dưới, cảm xúc trong mắt bị lông mi quá dài che lại.

Cuối cùng, anh không nói không rằng, cũng không gõ bất cứ chữ gì lên màn hình, duy trì tư thế ban đầu sau đó lại nhấn tắt màn hình.

Quý Minh Nhuệ mở miệng, đang định nói “ông không sao chứ” thì điện thoại trong tay reo lên. Sau khi cúp điện thoại, lời muốn nói trước đó của anh ta cũng bị nhiệm vụ mới được phân công cho mình cắt ngang: “Cục trưởng kêu ông đến đó một chuyến, nói là có chuyện muốn hỏi ông.”

Đàn hương trong lư hương đã cháy được một nửa.


Trì Thanh ngồi trước mặt người đàn ông trung niên.

Số lần anh gặp mặt cục trưởng tổng cục không nhiều, nhưng anh để ý thấy đối phương thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt chăm chú ngắn ngủi đó có chứa quá nhiều thứ anh không hiểu cũng không muốn hiểu.

Căn phòng yên tĩnh.

Ấm đun nước bên cạnh đúng lúc sôi, một ly trà nóng hổi được đẩy đến trước mặt Trì Thanh.

“Cảm ơn.” Trì Thanh nói, “Ly trà đã được khử khuẩn chưa?”

Người đối diện hoàn toàn không ngờ câu nói đầu tiên giữa hai người ở trong căn phòng làm việc lại là câu này.

“… Đã khử khuẩn.”

Trì Thanh nghe thấy câu trả lời xong mới tháo găng tay ra, đề phòng vi khuẩn và bụi bẩn dính trên găng tay sẽ rơi vào trong nước trà, sau đó lại rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh, cẩn thận lau tay sạch sẽ.

Chờ đến khi anh uống ngụm trà đầu tiên xong, đặt ly trà xuống bàn lại thì cuộc trò chuyện cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

Người đối diện trầm giọng nói: “Cái đêm Quách Hưng Xương chết, tôi có gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng không có ai nghe.”

Trì Thanh không chút giao động nói: “Có lẽ là đã chết rồi.”

“Tuần trước, Giải Lâm bảo tôi đưa hồ sơ vụ án bắt cóc cho cậu ấy, sau đó cậu ấy đi tìm Quách Hưng Xương. Không biết hai người đã nói gì nhưng sáng ngày hôm sau Quách Hưng Xương đã đụng xe vì “không tập trung”.”

Những chuyện ông ấy nói đều là sự thật.

“Cậu có biết tại sao Giải Lâm tìm Quách Hưng Xương không?”

“…”

Trì Thanh còn chưa trả lời, cục trưởng lại nói: “Tôi đoán, là vì Giải Phong.”


“Hình như cậu rất ngạc nhiên, thực ra chuyện này không khó đoán. 10 năm trước, lão Quách là người dưới trướng tôi, vụ án bắt cóc vừa kết án thì cậu ta bỗng nhiên xin nghỉ việc. Tôi mãi vẫn không biết nguyên nhân thật sự việc cậu ta nghỉ việc, cho đến khi Giải Lâm tìm cậu ta.”

Tối hôm Quách Hưng Xương chết, lời nói hoàn chỉnh mà cục trưởng nói trong hộp thư thoại là: “Lão Quách à, nguyên nhân thật sự cậu nghỉ việc năm đó… rốt cuộc là gì?”

Quách Hưng Xương của mười năm trước nhiều lần phá được các vụ án khó, thăng chức rất nhanh, khi đó ông ta cũng là một thanh niên chính trực, tràn đầy nghị lực nhất.

Vụ án bắt cóc kết thúc, vốn dĩ ông ta có thể tăng thêm một bậc, nhưng Quách Hưng Xương năm đó lại cầm theo huy hiệu cảnh sát từ chối, ông ta nói: “Tôi muốn nghỉ việc.”

Quầng thâm mắt của Quách Hưng Xương rất đen, giống như từ sau vụ án bắt cóc thì không còn được ngủ ngon nữa.

“Nghỉ việc? Đang yên đang lành tại sao lại muốn nghỉ việc.”

Khi ấy, Quách Hưng Xương lấy lý do là mỗi ngày về nhà đều nhớ con trai, việc vợ bỏ đi cũng khiến ông ta cảm thấy đau khổ, bày tỏ bản thân muốn ngừng lại suy xét và điều chỉnh.

Nhưng ông ta lúc đó chẳng hề nói ra nguyên nhân thật sự. Bởi vì ông ta đã không thể, cũng chẳng còn cách nào làm một cảnh sát hình sự nữa.

Vì ông ta đã không chọn phe chính nghĩa.

Ông ta không biết “chuyện” ép ông ta làm không đơn giản sao?

Ông ta không biết mình làm như thế rất có thể sẽ khiến nhiệm vụ thất bại sao?

Ông ta không biết vì khi bản thân nhận cuộc gọi đó mà không hề cúp ngay lập tức, trong lòng ông ta đang nghĩ hoặc là đang mong chờ chuyện gì sao?

Ông ta biết hết, nhưng ông ta vẫn ma xui quỷ khiến mà làm theo.

Thế nên trong các buổi tối sau đó, ông ta đều mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ký ức không ngừng quay về ngày hôm ấy.

Cục trưởng chậm rãi nói: “Có thể cậu chưa từng gặp Giải Phong, không hiểu rốt cuộc cậu ấy là con người như thế nào. Tôi chỉ có thể nói rằng, mười năm rồi, không có ngày nào mà tôi không hối tiếc về cái chết của cậu ấy. Nằm mơ tôi cũng mong cậu ấy vẫn còn sống trên thế giới này.”

“Thằng nhóc Giải Lâm từ nhỏ đã thích bám lấy Giải Phong, nhưng Giải Phong vẫn luôn rất bận rộn. Hai tháng trước khi mất, Giải Phong vừa đồng ý với Giải Lâm chờ sau khi vụ án này kết thúc sẽ dẫn thằng nhóc đó tham gia hoạt động cắm trại dã ngoại.”

“…”

Nén hương trên bàn sắp cháy hết rồi.

Cuối cùng đoạn đối thoại này kết thúc bằng mấy câu như thế: “Cậu nghĩ rằng Giải Lâm có giết người không?”


Con ngươi sẫm màu của Trì Thanh trông không có sức sống, giống như dù người khác khuấy động như thế nào đi nữa cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì. Đôi mắt giống như hồ nước sâu nhìn thẳng về phía trước.

“Năm đó… trong “quy tắc trò chơi” thế kia…” Cục trưởng cũng nhìn lại anh, giọng nói của ông ấy rất trầm, giống như đang nói một chuyện bí mật, “Các người làm thế nào để sống sót, có lẽ một trong hai người duy nhất sống sót là cậu hiểu rõ hơn ai hết.”

Nửa tiếng sau, Trì Thanh đứng ở ven đường chờ taxi quay về.

Anh đứng ở bên đường, bầu trời bị nhuộm thành màu sương tối tăm mù mịt, nước mưa rơi trên dù, gương mặt của những người đi lại trên đường đều bị che khuất dưới tán dù.

Mưa và bầu trời ảm đạm cùng nhau ập xuống, cây dù trong tay Trì Thanh sau khi bị mưa làm ướt càng trở nên nặng hơn.

… “Năm đó, các người làm thế nào để sống sót.”

Câu nói nặng nề này đập xuống cùng với nước mưa, át đi tất cả những âm thanh khác, tiếng còi xe trong nháy mắt, tiếng mưa, tiếng bước đi, tiếng trò chuyện của người xung quanh dần dần trôi xa. Rõ ràng câu nói này không phải âm thanh biến dạng nhưng vẫn không thể khống chế được mà phóng đại vô cùng bên tai anh.

Anh với Giải Lâm đã từng trò chuyện về vụ án cũ mười năm trước, đã nói qua hai bên bị bắt vào như thế nào, cũng đã từng nói về “bí mật” của mỗi người, chỉ tránh né cùng một chủ đề duy nhất, chủ đề đó là “sống sót”.

Mười năm trước, kẻ đó vì muốn gom đủ số người đã chia bọn họ thành nhóm hai người. Đây cũng là quy tắc mà lúc đầu Trì Thanh đặc biệt để ý đến. Phải là hai người một phòng, nguyên nhân thiếu một người cũng không được là vì xem bọn họ chơi trò chơi.

“Bây giờ đã đủ người.”

Hành lang đen kịt truyền đến tiếng bước chân, và giọng nói khàn khàn tang thương của gã đàn ông.

Gã đẩy xe thức ăn đi từ căn phòng đầu tiên cho đến nơi sâu nhất, vừa phát thức ăn hôm nay cho bọn họ vừa lầm bà lầm bầm trong miệng.

Trì Thanh nhìn thấy nửa gương mặt của gã đàn ông qua khe cửa, khóe miệng của gã hơi nhếch lên dường như đang mỉm cười.

Trì Thanh cố gắng phân biệt từng chữ một trong lời thầm thì của gã, cuối cùng anh phát hiện đó là câu: “Nếu đã đủ người… thì trò chơi có thể bắt đầu rồi.”

Khi ấy, tất cả mọi người đều còn ngây thơ cho rằng mình chỉ là bị nhốt lại mà thôi, thậm chí còn đang ngây thơ chờ được cứu.

Nhưng lại không ngờ, một trò chơi tàn khốc giáng xuống trước mặt bọn họ.

“Các bạn nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

“Quy tắc trò chơi rất đơn giản… Một tuần sau, trong phòng của mấy đứa đang ở chỉ có thể còn một người sống sót. Ta mặc kệ mấy đứa dùng thủ đoạn gì, một tuần sau, trong hai người chỉ có thể có một người còn sống.”

“Nếu như hai người đều còn sống thì cả hai phải chết chung đó.”

“Vậy thì… trò chơi bắt đầu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.