Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 16



18

CÂU HỎI: Tên của hợp chất hữu cơ có công thức chung là R-OH, trong đó R đại diện cho nhóm ankin gồm cacbon và hidro, còn OH đại diện cho một hoặc nhiều nhóm hidroxin?

TRẢ LỜI: Rượu

***

Black Prince là một quán rượu nhỏ phục vụ riêng cho những khách hàng dưới độ tuổi cho phép uống rượu. Ở trường chúng tôi quen gọi nó là Nhà Trẻ, theo lý luận của chủ quán thì bất kỳ đứa trẻ nào đủ láu cá để giấu cà vạt của bộ đồng phục vào trong túi quần tức là đã đủ tuổi uống rượu. Vào buổi trưa thứ Sáu cảnh tượng ở đó giống như một cảnh phim Grange Hill, và bạn có thể công khai đi vào với chiếc cặp đeo vai.

Ngoài học kỳ, thật khó lòng tưởng tượng có nơi nào vắng vẻ hơn nơi này để họp mặt và uống rượu. Nước sơn màu nâu, thô thiển, ẩm thấp, có phần giống như mình đang ngồi trong thận của ai đó, tuy nhiên năm năm gần đây, việc họp mặt ở chỗ này vào mỗi tối của Lễ Tặng quà đã trở thành truyền thống, mà truyền thống thì thiêng liêng rồi. Vậy là chúng tôi ở đây, tôi, Tone và Spencer, ngồi trong một cái buồng nhựa vinyl có mà giống cục máu, lần đầu tiên bọn tôi gặp lại nhau kể từ hồi tháng Chín. Tôi có một chút lo âu trước cuộc tái ngộ này, nhưng Spencer dường như thật lòng vui mừng khi gặp lại tôi. Tone cũng vậy, theo cách riêng của cậu ta, về cơ bản là được thể hiện qua những khớp đốt ngón tay chà mạnh lên đỉnh đầu tôi.

“Cái quái gì xảy ra với mái tóc cậu thế này?”

“Ý cậu là sao?”

“Phồng lên một tí, đúng không?” Tone chộp lấy chỗ gần tai tôi, ngửi như ngửi trái dưa hấu. “Cậu xài keo bọt à?”

“Không, làm gì có keo bọt nào.” Thực ra, tôi có xài một ít keo bọt thật.

“Thế nó được gọi là gì, cái kiểu tóc như thế này ấy?”

“Gọi là kiểu Brideshead,” Spencer đáp.

“Kiểu này là ngắn-sau-và-hai-bên. Thế họ gọi kiểu đầu của cậu là gì hả Tone?”

“Chả có tên gì sất, nó chỉ là chính nó thôi. Thế dạo này cậu uống gì - vang đỏ Bồ Đào Nha với chanh? Rượu nâu Tây Ban Nha ly vừa? Vang ngọt trắng...” Bắt đầu rồi đây, mà tôi còn chưa kịp cởi cái áo gió ra nữa.

“Tone, cho nửa lít bia đi.”

“Bia đặc biệt nhé?”

“Chơi luôn. Bia đặc biệt.”

“Bia đặc biệt” tức là bia-có-rượu-gin-ở-trên-cùng. Một phần sự chuyển tiếp mang tính giáo dục của chủ quán này là vun đắp cho những thử nghiệm và cải tiến, và ông sẽ không chớp mắt, bất kể bạn yêu cầu sự kết hợp kinh tởm nào. Ngoài ra, bia-có-rượu-gin-ở-trên-cùng thật ra cũng đã là một sự kết hợp khá chững chạc theo tiêu chí của quá Black Prince rồi. Bất cứ thứ gì không có mùi dừa hay bạc hà hay hạt hồi đều được coi là tinh tế ở đây.

Đây là lần tôi đi xa lâu nhất mà không gặp mặt Spencer thường xuyên kể từ khi hai đứa mười hai tuổi, và tôi rất lo lắng không biết có bất kỳ khoảng lặng ngượng ngùng nào không. Nhưng đây rồi. Khoảng lặng. Spencer cố khỏa lấp nó bằng cách nảy miếng lót cốc bia của cậu ta lên không khí và chộp lấy nó, trong khi tôi nhoài tay ra lấy hộp diêm, may ra thì sẽ có cái gì đó để đọc ở mặt sau hộp diêm.

“Này. Tớ tưởng cậu đã nói là cuối tuần sẽ về cơ mà?” cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng.

“À, tớ cũng định thế, nhưng mà bận chút việc.”

“Bận. Phải rồi.”

“Giáng sinh vui chứ?” tôi hỏi.

“Thường thôi. Giống Giáng sinh năm ngoái, na ná Giáng sinh năm sau. Cậu thì sao?”

“Ờ, cậu biết đấy. Cũng vậy thôi.” Tone quay lại với ba cốc bia đặc biệt. “Thế nào... có gì mới không?” tôi hỏi.

“Cái gì ‘mới’ cơ?” Spencer hỏi lại.

“Chỗ làm, ý tớ là...”

“Chỗ làm gì chứ?” cậu ta hỏi, nháy mắt. Theo như tôi biết, Spencer vẫn đang làm hợp đồng thu ngân ca đêm.

“Thì ở trạm xăng ấy...”

“À, giờ chỗ tớ làm có khuyến mãi một bộ ly uống rượu vang, cái đó gây xáo động dữ đấy nhé, rồi có hôm thì giá pizza bốn sao tăng, chuyện đó cũng khá ly kỳ. Nên nói chung, tớ chưa bao giờ thấy thú vị như thế này từ khi có thanh Kit-Kat toàn sô cô la đó. À, tuần trước có một đám sinh viên lái đi thẳng mà không trả tiền...”

“Tớ mong là cậu đã rượt theo chúng,” Tone nói kháy.

“Ồ, không, Tone, tớ không rượt theo, vì chúng ở trong xe còn tớ thì đi bộ. Với lại, tớ chỉ được trả có 1 bảng 80 xu một giờ. Họ phải trả tớ nhiều hơn số đó trước khi tớ xả thân rượt đuổi chứ.”

“Làm thế nào cậu biết bọn nó là sinh viên?” tôi hỏi, nhử mồi.

“À, vì chúng ăn mặc rất xấu. Khăn choàng cổ dài, mắt kính tròn nhỏ, tóc cắt xấu òm...” Cậu ta mỉm cười đầy ẩn ý với Tone, sau đó quay lại phía tôi. “Bri này, thị lực cậu sao rồi?” Đây là trò đùa giữa Tone và Spencer, bọn họ tin rằng tôi đã nói dối đối với chuyên gia nhãn khoa để được đeo kính.

“Tốt, cảm ơn cậu, Spencer,” và tôi quyết định đi lấy ít khoai tây chiên.

Trên lối ra quầy bar, tôi nghĩ một hồi về việc hướng ra cửa và bỏ đi. Tôi quý Spencer và Tone, đặc biệt là Spencer, và tôi nghĩ hai đứa cũng quý tôi, dù Chúa mới biết chúng tôi chưa bao giờ nói ra cái từ bắt đầu bằng chữ Q ấy lần nào, ít nhất thì cũng chưa từng làm thế trong tình trạng tỉnh táo. Nhưng vào sinh nhật thứ mười tám của tôi, Spencer và Tone đã trói tôi trần như nhộng vào cuối cầu tàu Southend và ép tôi uống thuốc nhuận tràng, nên đó là một thứ tình yêu được thể hiện theo những cách độc đáo.

Khi tôi quay lại, hai đứa đang bắt đầu nói về đời sống tình dục của Tone, nên tôi biết mình sẽ thoát nạn trong một hoặc vài tiếng đồng hồ tới. Phục vụ quầy bar, thợ cắt tóc, giáo viên, chị của bạn học, hoặc thậm chí là mẹ của bạn học, dường như không ai miễn nhiễm với sức mê hoặc Bắc Âu của Tone. Danh sách thì vô tận, chi tiết thì rõ ràng, và sau một hồi tôi bắt đầu cảm thấy muốn tắm, nhưng Tone rõ ràng có một điều gì đó khiến cậu ta đặc biệt được yêu thích, một điều gì đó không phải sự nhạy cảm, dịu dàng hay thận trọng. Sẽ dễ dàng hơn nếu tưởng tượng là, sau khi làm tình, cậu ta chà đốt ngón tay thật mạnh lên đầu người tình. Tôi thắc mắc, nhưng không hỏi, liệu Tone có thực hiện biện pháp an toàn tình dục hay không, nhưng ngờ rằng cậu ta nghĩ trò đó chỉ dành cho những đứa nhát chết. Nếu Tone bị ném ra khỏi máy bay, cậu ta vẫn nghĩ rằng cái dù là thứ dành cho những đứa nhát chết.

“Thế còn cậu thì sao hả, Brian, có động tĩnh gì không?”

“Không hẳn.” Nghe có vẻ hơi mù mờ, nên tôi bèn hờ hững nói thêm, “Có một cô gái tên Alice, cô nàng mời tớ đến ở cùng vào ngày mai, tại ngôi nhà ở vùng nông thôn của cô ấy, nên...”

“Nhà ở nông thôn của cô ấy?” Spencer hỏi. “Cô ấy làm gì? Một cô gái vắt sữa bò à?”

“Cậu biết đấy, một ngôi nhà, ở nông thôn, của bố mẹ cô ấy...”

“Thế cậu sẽ ngủ với cô nàng à?” Tone hỏi.

“Bọn tớ rất thuần khiết nhé.”

“Thuần khiết có nghĩa là gì vậy?” Spencer hỏi, mặc dù cậu ta biết thừa.

“Nghĩa là cô nàng không cho cậu quan hệ chứ sao,” Tone nói.

“Tớ không ‘quan hệ’ với ẻm vì tớ không muốn ‘quan hệ’ với ẻm, dù sao thì cũng chưa phải bây giờ. Tớ mà đã muốn thì tớ sẽ làm.”

“Mặc dù những bằng chứng gần đây cho thấy không phải thế,” Spencer nói.

Tone dường như đã nhận thấy chuyện này nực cười đến không ngờ, nên tôi quyết định lại rút lui, đi lấy thêm rượu-gin-và-bia; tôi suýt vấp chân khi rời khỏi buồng, nên tôi biết bia đang bắt đầu có tác dụng. Cần đặc biệt lưu tâm đến việc không vung tay quá trán trong những ngày này. Quán Black Prince vốn rẻ không thể tưởng được, và có thể ba chàng trai trẻ say xỉn nói năng lảm nhảm, hung hăng, ủy mị và bạo lực này vẫn nhận được tiền thối từ tờ mười bảng.

Khi tôi ngồi xuống, Spencer hỏi tôi, “Thế thực ra thì cậu làm gì cả ngày hả?”

“Nói chuyện. Đọc sách. Lên giảng đường. Trang luận.”

“Nhưng đó không phải là công việc thật sự, phải vậy không?”

“Không phải công việc. Là trải nghiệm.”

“Ừ, phải rồi, tớ rất hạnh phúc trong Trường Đại học Cuộc đời, cảm ơn cậu rất nhiều,” Tone nói.

“Tớ đã nộp đơn xin vào Trường Đại học Cuộc đời. Không có điểm chuẩn,” Spencer nói.

“Không phải lần đầu cậu nói điều đó, đúng không?” tôi hỏi.

“Rõ ràng là không rồi. Thế còn chính trị thì sao?” Câu hỏi khiến cho người ta cảm thấy như bị lấy que chọc vào người vậy.

“Về cái gì cơ?”

“Gần đây có cuộc biểu tình tuần hành nào không?”

“Có một hay hai gì đó.”

“Để làm gì?” Tone hỏi.

Điều đúng đắn phải làm là chuyển chủ đề, nhưng tôi không hiểu vì sao phải thỏa hiệp quan điểm chính trị của mình chỉ để có được một cuộc sống dễ dàng, nên tôi bèn kể họ nghe.

“Phân biệt chủng tộc...”

“Ủng hộ hay chống đối?” Spencer hỏi.

“... Sở Y tế Quốc dân, Quyền của Người Đồng tính...”

Tone ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này. “Thằng khốn kiếp nào đang cố gắng cướp đi quyền của cậu vậy?”

“Không phải quyền của tớ. Đó là một động thái của Hội đồng Bảo thủ cố ngăn chặn các trường học phác họa tình dục đồng giới theo chiều hướng tích cực; đó là hội chứng sợ và kỳ thị quan hệ đồng giới...”

“Thế đấy là những gì họ làm hả?” Spencer hỏi.

“Ai cơ?”

“Trường đại học. Vì tớ không nhớ có ai dạy nó trong trường chúng mình.”

“À, không, trường không dạy, nhưng...”

“Thế thì tại sao đó lại là một vấn đề to tát?”

“Ừ, ý tớ là cậu đã trở thành người đồng tính mà có cần phải được dạy dỗ gì đâu,” Tone nói.

“Phải rồi, đúng vậy, Tone à, thật là một ý hay...”

“À, tớ nghĩ đó là một scandal,” Spencer nói, làm bộ giận dữ. “Tớ nghĩ nó phải được dạy. Chiều thứ Ba. Môn Đồng tính đôi...”

“Xin lỗi, cô ơi, em quên làm bài tập đồng tính rồi...”

“Chứng chỉ đồng tính!...”

Ba đứa tôi cố gắng nghĩ ra một chuyện đùa khác nhưng không được, thế nên thay vào đó Spencer nói, “À, tớ nghĩ thật tuyệt vì cậu đang đưa ra lập trường về một điều quan trọng, tớ nghĩ thế thật đấy. Một điều gì đó ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Giống như khi cậu gia nhập Phong trào Đấu tranh Giải trừ Vũ khí Hạt nhân ấy. Chúng ta đã có cuộc thảm sát hạt nhân nào chưa? Chưa nhá.”

Tone loạng choạng bước đi. “Xem nào. Vẫn giống như nãy nhé?”

“Tone, lần này đừng cho gin,” tôi nói, biết là cậu ta sẽ bỏ rượu gin vào bia.

Sau khi cậu ta đi khỏi, Spencer và tôi ngồi xếp mấy túi khoai tây chiên rỗng thành những hình tam giác nhỏ, biết là chuyện này vẫn chưa ngã ngũ. Rượu gin làm tôi dễ nổi nóng, còn sưng sỉa nữa; đi ra ngoài chơi với bạn bè còn có nghĩa lý gì nếu tất cả những gì họ định làm là giễu cợt? Cuối cùng tôi nói, “Thế cậu phản đối điều gì hả Spencer?”

“Chả biết. Mái tóc cậu chăng?”

“Không đùa đâu đấy.”

“Tin tớ đi, nói nghiêm túc mà...”

“Nhưng thật đấy, chắc cậu phải đấu tranh cho một cái gì đấy chứ.”

“Không biết. Nhiều thứ lắm. Nhưng chắc không phải quyền của người đồng tính...”

“Đâu chỉ có quyền của người đồng tính, còn có những thứ khác, những thứ cũng ảnh hưởng đến cậu, những thứ giống như cắt giảm phúc lợi, cắt giảm tiền trợ cấp thất nghiệp, nạn thất nghiệp...”

“À, thôi xin cám ơn, bạn Brian của tôi, tớ mừng là cậu quyết tâm đấu tranh thay cho phần tớ, và tớ đang trông chờ được nhận thêm tiền công đây.”

Tôi không biết nói gì nữa. Tôi cố nói một điều gì đó hòa giải hơn, bằng giọng bạn bè. “Này, năm học tới cậu lên đó thăm tớ đi!”

“Đại loại giống Ngày Nghề nghiệp hả?”

“Không, cậu biết đấy, chỉ là để vui chơi thôi...” và đây chính là thời điểm mà tôi cần đổi chủ đề sang tình dục hay điện ảnh hay truyền hình hay gì đó. Nhưng thay vì vậy tôi hỏi, “Mà sao cậu không thi lại chứng chỉ A-level nhỉ?”

“Ừm, bởi vì tớ không muốn chăng...?”

“Nhưng thế thì đúng là phí phạm...”

“Phí phạm? Phí phạm cái đầu cậu ấy! Đọc thơ và thủ dâm vào cái tất của cậu trong ba năm trời, đấy mới là phí phạm.”

“Nhưng cậu đâu cần phải học khoa Văn, cậu có thể chọn một khoa khác kia mà, một cái gì đó có ích cho nghề nghiệp sau này...”

“Brian, đổi chủ đề được không?”

“Được thôi...”

“... Vì tớ đã có đủ lời khuyên hướng nghiệp đến phát sợ ở Cục Y tế và An sinh Xã hội rồi, tớ không thiết tha với lời khuyên nào trong quán rượu vào Lễ Tặng quà nữa...”

“Thôi được rồi. Chuyển chủ đề vậy.” Như một đề nghị hòa bình, tôi đề xuất, “Cỗ máy đố vui nhé?”

“Chắc chắn rồi. Máy đố vui đi.”

Quán Black Prince đã đầu tư sắm một cái máy đố vui mới, được vi tính hóa, thế là chúng tôi cầm bia chỗ cái máy, đặt cốc thăng bằng trên mặt nó.

“Ai đóng vai Cagney trong chương trình truyền hình Cagney và...”

“C - Sharon Gless,” tôi nói.

Đúng.

“Trận chiến Trafalgar diễn ra năm...?”

“B - 1805,” tôi đáp.

“Biệt danh của Norwich City FC là...”

“A - Canaries,” Tone nói.

Đúng.

Có lẽ đây là thời điểm tốt để nhắc tới cuộc thi Thách thức...

“Davros đã phát minh ra cái gì?”

“A - Cỗ máy Daleks,” tôi nói.

Đúng.

“Họ gốc của ai là Schicklegruber?”

“B - Hitler,” tôi nói.

Đúng.

Tôi có thể tình cờ thốt ra trong lúc trò chuyện, một cách bình thường; “Có chuyện này không biết tớ đã kể chưa nhỉ? Tớ chuẩn bị tham gia Thách thức Đại học!”

“Người Mỹ nào nắm kỷ lục giành được nhiều huy chương Olympic nhất...?”

“D - Mark Spitz,” Tone nói.

Đúng.

“Cậu có biết Thách thức Đại học không, trên truyền hình ấy...?” Có lẽ họ sẽ không chế nhạo đâu. Có lẽ họ nghĩ chuyện đó cũng vui - làm tốt lắm Bri - rốt cuộc thì chúng ta vẫn là bạn bè thân thiết...

“Một câu hỏi nữa thôi, chúng ta sẽ thắng được hai bảng!”

“Được rồi, tập trung vào...”

Mình nhất định phải kể cho họ nghe về Thách thức...

“Phim Chiến tranh giữa các vì sao được đề cử bao nhiêu giải Oscar?”

“B - Bốn,” tôi nói.

“D - Không,” Tone nói.

“Tớ chắc là bốn,” tôi nói.

“Không đời nào. Đó là câu hỏi mẹo. Phim đấy chẳng có bất kỳ...”

“Không đoạt giải, mà là được đề cử...”

“Nó cũng không được đề cử, tin tớ đi Spence...”

“Bốn, Spence, tớ thề đấy, B - bốn...”

Và bây giờ hai đứa đều nhìn Spencer, một cách khẩn khoản, “Làm ơn chọn tớ đi mà, tớ chứ không phải cậu ta đâu, tớ mới đúng, tớ thề, chọn tớ đi, phần thưởng hai bảng đấy” và, được lắm, cậu ấy chọn tôi, cậu ấy tin tôi, cậu ấy chọn B.

Sai. Đáp án chính xác là D - mười đề cử.

“Thấy chưa!” Tone quát lên.

“Cậu cũng sai còn gì!” Tôi quát lại.

“Cậu là đồ ngu,” Tone nói.

“Cậu mới là ngu,” tôi đáp.

“Cả hai cậu đều ngu!” Spencer nói.

“Cậu là đồ ngu, cậu ngu,” Tone nói.

“Không, bồ tèo ạ, cậu ngu thì có,” Spencer nói và rốt cuộc thì tôi quyết định có lẽ không nên kể họ nghe về Thách thức.

Nửa lít rượu gin với bia lần thứ tư làm cả bọn dễ xúc động và luyến tiếc những chuyện đã xảy ra cách đây sáu tháng, và chúng tôi ngồi hồi tưởng một cách trìu mến về những người chúng tôi không thật sự thích, những niềm vui mà chúng tôi không thật sự có được, về việc cô Clarke dạy Thể dục thật sự là đồng tính nữ, và Barry Pringle chính xác thì mập như thế nào, và rồi, cuối cùng, quán rượu báo sắp đóng cửa.

Bên ngoài quán Black Prince, trời bắt đầu mưa. Spencer đề xuất cả bọn đi tới quán bar mở thâu đêm ở Manhattan xem sao, nhưng chúng tôi không say đến mức đó. Tone đã nẫng được một băng video mới nhân dịp Giáng sinh, và muốn xem bộ phim Thứ Sáu ngày 13 có độ dài tám mươi chín phút, nhưng tôi đã buồn bực và say lắm rồi, nên quyết định về nhà, đi theo hướng ngược lại.

“Dịp năm mới, cậu sẽ về đây chứ?” Tone hỏi.

“Không nghĩ vậy đâu. Tớ nghĩ sẽ ở cùng Alice.”

“Được thôi anh bạn, gặp cậu sau,” cậu ta vỗ mạnh vào lưng tôi rồi loạng choạng suýt ngã.

Nhưng Spencer liền bước tới ôm chầm lấy tôi, hơi thở của cậu ta nghe có mùi bia với rượu gin ở trên, và thì thầm những lời ướt át vào tai tôi, “Nghe này, anh bạn Brian, cậu thực sự là bạn tớ, người bạn tốt nhất, và thật tuyệt khi cậu bước ra thế giới bên ngoài, gặp gỡ những người đặc biệt, có những trải nghiệm mới, những ý tưởng mới, ở trong những trang viên và những thứ khác, nhưng hãy hứa với tớ một chuyện, được chứ?” Cậu ta dựa vào thật sát. “Hứa với tớ là cậu không trở thành một thằng chết tiệt toàn tập.”

19

CÂU HỎI: Nếu vết bỏng chỉ ảnh hưởng đến lớp biểu bì được định nghĩa là bỏng độ một, vậy thì thuật ngữ nào để chỉ vết bỏng đến các mô dưới da?

TRẢ LỜI: Bỏng độ ba.

***

Cho dù phần đời còn lại của tôi có dễ đoán trước, vô vị, lờ phờ như thế nào, bạn vẫn có thể dám chắc rằng lúc nào cũng có một điều thú vị nào đó xảy đến với làn da tôi.

Khi ta còn trẻ con, da chỉ là một lớp bên ngoài hồng hào không thay đổi: không có lông, không có lỗ chân lông, không có mùi, hữu ích. Thế rồi một ngày ra nhìn hình cắt ngang dưới kính hiển vi trong cuốn sách giáo khoa Sinh vật chương trình O-level - nang, tuyến chất nhờn, mỡ dưới da, và ta chợt nhận ra có quá nhiều thứ có thể không hoạt động tốt. Và chúng đã không hoạt động tốt. Từ tuổi mười ba trở đi là một bộ phim truyền hình dài tập của những cái mụn, thẹo và lông mọc vào trong, phân bố khắp nơi, dưới nhiều hình dạng khác nhau, từ những lỗ chân lông đầu đen kín đáo sau tai cho đến những cái nhọt-sáng-từ-bên trong sưng lên trên chóp mũi, trung tâm hình học của khuôn mặt. Để trả miếng, tôi đã thử nhiều thủ thuật ngụy trang, nhưng tất cả các loại kem tông màu da mà tôi thử đại loại đều có màu hồng của bệnh bạch tạng và có xu hướng thu hút sự chú ý vào những đốm trên mặt một cách hiệu quả giống như dùng bút dạ quang vẽ một vòng tròn vậy.

Tôi thực sự không để tâm đến chuyện này hồi niên thiếu. À dĩ nhiên tôi có bận tâm, nhưng tôi đã chấp nhận nó như một phần của quá trình trưởng thành; một điều chả dễ chịu chút nào nhưng không thể tránh khỏi. Nhưng giờ tôi đã mười chín tuổi, cái độ tuổi đa phần được định nghĩa là người lớn, và tôi bắt đầu cảm thấy khổ sở. Sáng nay, đứng dưới ánh đèn bóng tròn 100 oát trong bộ đồ ngủ, mặt tôi trông đặc biệt xấu tệ. Tôi cảm giác như thể mình đang rỉ ra rượu gin, bia và dầu lạc từ vùng chữ T trên mặt, và có một vật thể mới, một cục gì cưng cứng dưới da, kích thước khoảng bằng hạt đậu, di chuyển ra xung quanh khi tôi chạm vào. Tôi quyết định cầu viện đến đại pháo. Chất làm se da. Ở cái nhãn phía sau một lọ có ghi “Cảnh báo - có thể tẩy trắng vải” và tôi thoáng lo lắng có lẽ không tốt khi thoa lên mặt ta một thứ có thể làm cháy một lỗ trên ghế sofa, nhưng dù sao thì cũng nên thử một phen. Rồi tôi rửa lần cuối bằng Dettol, chỉ cầu may mắn. Sau khi tôi làm xong, phòng tắm có mùi giống như bệnh viện, nhưng mặt tôi ít ra cũng đã có cảm giác căng ra và được cọ rửa sạch, như thể tôi vừa trải qua quy trình rửa xe trong tình trạng bị buộc vào nắp ca pô vậy.

Có tiếng gõ cửa và mẹ bước vào, cầm theo chiếc áo sơ mi dài tay không cổ bằng vải lanh màu trắng cổ điển nhất của tôi, mới được ủi, và một gói bọc trong giấy thiếc.

“Có ít thịt đùi lợn muối và gà tây, cho bạn con đấy.”

“Con nghĩ đồ ăn đã được chuẩn bị rồi mà mẹ. Hơn nữa họ đều là người ăn chay.”

“Đó là thịt trắng...”

“Con không nghĩ vấn đề ở màu sắc đâu mẹ...”

“Nhưng con định ăn gì nào?”

“Con ăn những gì họ ăn!”

“Sao, rau ấy à?”

“Vâng!”

“Con chưa từng ăn một cọng rau nào suốt mười lăm năm qua! Thật đáng kinh ngạc khi con không bị còi xương.”

“Mẹ này, còi xương là do thiếu vitamin D2, còn bệnh scobat là bệnh của máu do thiếu vitamin C, thiếu trái cây tươi.”

“Thế con có muốn đem theo ít trái cây tươi không?”

“Không cần đâu mẹ, thật đấy, con ổn mà, con không cần trái cây hay thịt gì đâu.”

“Con nên mang theo thì tốt hơn, lúc đi tàu ấy. Nếu con để lại đây thì đồ ăn chỉ có nước bị hỏng thôi.” Đối với mẹ tôi, ý nghĩa đích thực của Giáng sinh luôn luôn là Thịt Nguội nên tôi đành đầu hàng, và cầm lấy cái gói bọc giấy thiếc từ bà. Nó nặng khoảng một đầu người. Bà theo tôi vào phòng ngủ, để kiểm tra xem có đúng là tôi nhét nó vào va li hay không, giống như một viên chức hải quan với thiên chức một bà mẹ, và tôi coi như mình hãy còn may mắn vì bà không ép tôi phải đem theo rau cải.

Bây giờ bà đã ngồi xuống giường, và bắt đầu gấp gọn lại cái áo sơ mi dài tay không cổ của tôi.

“Mẹ không hiểu tại sao con lại mặc những bộ đồ cũ kinh khủng này nữa...”

“Có khi tại con thích chúng cũng nên?...”

“Ý con là con định cưa sừng làm nghé...”

“Con đâu có phê bình mẹ mặc đồ gì...”

“Quần đùi ống rộng! Con mặc cái đó làm quần lót bao lâu rồi hả?”

“Kể từ khi con bắt đầu tự mua đồ lót...”

“Thế quần chẽn lỗi mốt rồi hả con?”

“Con không có ý kiến gì, mẹ ạ...”

“Mẹ cứ nghĩ con thích mấy cái quần lót vải cotton đó hơn...”

“Con dùng kết hợp. Còn tùy...”

“Tùy vào cái gì?”

“Mẹ!...”

“Thế con định ở với bạn gái bao lâu?”

“Không biết. Ba ngày, cũng có khi là bốn. Mà cô ấy có phải bạn gái con đâu.”

“Thế con có quay về nhà không?”

“Không, con sẽ quay về trường cao đẳng[1] luôn.”

[1] Ở một số nước, cả hai loại trường cao đẳng (college) và đại học (university) đều cấp cùng một loại bằng cử nhân, điều kiện nhập học cao hay thấp tùy theo chất lượng, danh tiếng và thứ hạng của các trường. Tên gọi hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thích gọi là “trường cao đẳng”, có lẽ bởi vì “trường đại học” nghe có vẻ vẫn kiêu kỳ đối với tôi. “Vậy con không ở nhà vào dịp năm mới à?”

“Con không chắc.”

“Con ở với cô gái đó hả?”

“Con nghĩ thế.” Tôi hy vọng thế.

“Ôi. Tiếc quá...” Bà đang sử dụng giọng nói tử vì đạo của mình. Mẹo ở đây là không được nhìn vào mắt bà. Tôi tập trung gói ghém hành lý. “Thế sau đó con có quay về đây không?”

“Con không về được thật đấy. Con có việc phải làm.”

“Làm ở đây cũng được mà...”

“Con không về được thật mà...”

“Mẹ sẽ không quấy rầy con đâu...”

“Con cần những quyển sách đặc biệt mà mẹ...”

“Vậy con nhất định không ở nhà để mừng năm mới hả?”

“Đừng nghĩ vậy mà mẹ, không.” Từ phía sau lưng tôi có tiếng thở dài buồn thảm đến nỗi tôi nghĩ nếu quay đầu lại, không chừng tôi lại thấy bà đang nằm như chết rồi trên sàn cũng nên. Giờ thì phát cáu lên rồi, tôi nói, “Đằng nào thì mẹ chả đi ra ngoài uống rượu với chú Des đến say bí tỉ ra, mẹ con mình cũng có gặp mặt nhau đâu cơ chứ...”

“Mẹ biết, chỉ bởi đây là lần đầu tiên con không ở nhà, vậy thôi. Mẹ chỉ không thích thui thủi ở nhà một mình...”

“À, một ngày nào đó chuyện đấy chắc chắn sẽ xảy ra mà mẹ.” Nhưng cả hai mẹ con đều nghĩ về một điều giống nhau. Nó không nên xảy ra, không phải như thế này, không phải ngay lúc này. Im lặng bao trùm, rồi thì tôi nói, “Mẹ à, con định thay đồ, mẹ cảm phiền...”

Bà thở dài, ngồi dậy rời khỏi giường.

“Có cái gì mà trước đây mẹ chưa từng thấy đâu.”

Cũng mới đây thôi. Đêm Giao thừa năm 1984-1985, tôi về nhà say quắc cần câu đến nỗi ói ra đầy giường. Tôi có một ký ức mơ hồ cảm động về việc mẹ giúp tôi trong nhà tắm lúc rạng sáng, dùng vòi sen rửa sạch Pernod, bia, con gà và khoai tây đã được tiêu hóa hết một nửa. Chuyện đó mới cách đây mười hai tháng. Bà chưa bao giờ nhắc đến việc đó kể từ dạo ấy và tôi thích tin rằng chuyện đó có lẽ không thực sự xảy ra, nhưng tôi khá chắc nó đã xảy ra rồi.

Thỉnh thoảng tôi nghĩ đúng là không có đủ chuyên gia tâm lý trên cả thế giới này...

***

Mẹ tươi tỉnh lên một chút lúc tôi hôn tạm biệt bà ở ngưỡng cửa, mặc dù bà vẫn cố giúi vào tay tôi một mớ tạp phẩm. Tôi khước từ một ổ bánh mì Mighty White, một lít Dry Blackthorn, một túi bánh patê dùng trong dịp lễ Giáng sinh, một hũ kem tiệt trùng ít chất béo 250ml, một bọc khoai tây khoảng 2 ký rưỡi, một gói nhỏ bánh quy Jaffa Cakes, một chai Iced Magic hương bạc hà, chai hai lít dầu hướng dương, và mỗi câu không-cảm-ơn là một nhát dao chém vào xương bả vai của mẹ tôi. Gây thiệt hại xong, tôi đi thẳng, kéo lê chiếc va li trên đường, và không quay đầu nhìn lại phòng khi bà òa lên khóc. Trên đường ra ga tôi dừng lại rút năm bảng từ máy rút tiền, rồi dừng ở quầy báo mua một ít rượu cho nhà Harbinson. Tôi muốn mua loại nào tử tế một tí, nên cuối cùng đã thổi vèo 3 bảng vào một chai rượu có hộp đựng riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.