Trong những ngày xuân tươi sáng, giấc ngủ của Châu Vân Du đặc biệt rất sâu.
Và sáng hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Cô lại tiếp tục thức dậy muộn khi chỉ còn đúng mười lăm phút nữa là tới giờ vào học.
Vội vội vàng vàng, Châu Vân Du chuẩn bị đồng phục, sách vở rồi phi như bay khỏi nhà.
Thật đen đủi làm sao khi chuyến xe buýt sáng nay lại đến trạm muộn hơn mọi lần.
Cô vừa thở hồng hộc, vừa bất lực nhìn cánh cổng sắt đã đóng im lìm của trường mình.
- Cháu chào bác.
Chúc bác buổi sáng tốt lành.
Bác có thể cho cháu vào được không ạ? - Châu Vân Du kiễng chân ngó vào phòng bảo vệ và nhanh nhẹn xin phép.
Chỉ có điều bác bảo vệ già lại không ưa gì cô nhóc.
Bác vẫn cúi gằm mặt đọc báo, miệng cằn nhằn:
- Lại là chị à? Tôi không mở.
Mời chị về cho.
Cô bĩu môi, vẫn quyết bày ra vẻ mặt dễ mến rồi khéo léo van nài:
- Cháu biết lỗi rồi mà, bác chiếu cố cho cháu nốt lần này thôi nhé.
Cháu hứa sẽ không vi phạm thêm lần nào nữa ạ.
Bác bảo vệ cáu kỉnh đập tờ báo giấy xuống mặt bàn rồi trực tiếp phẩy tay đuổi Châu Vân Du đi:
- Không là không! Tôi mặc xác.
Chị xem, cả cái trường này có ai ngày nào cũng đi học muộn như chị không hả?
- Có cháu.
Một giọng nói trầm khàn quen thuộc bất chợt vang lên, xen ngang cuộc đối thoại đầy căng thẳng.
Lâm Chấn Phong đang đứng đó, ngay phía sau lưng Châu Vân Du.
Tay hắn đút túi quần, balo đeo lệch một bên, miệng còn đang lười biếng nhai kẹo cao su.
Khoé môi nam tính khẽ nhếch lên đầy thản nhiên và còn có đôi phần cợt nhả.
Thấy dáng vẻ bất cần đó của hắn, bác bảo vệ ngứa mắt ngay, lập tức đóng sập cửa sổ phòng mình lại và càng quyết không mở cổng trường.
Châu Vân Du khổ sở ngước nhìn hắn:
- Giờ tính sao đây boss?
Lâm Chấn Phong nhún vai tỉnh bơ:
- Thì đi về thôi.
Đứng đây cả buổi cũng cóc được cho vào.
- Hả? Anh định tùy hứng cúp học vậy sao?
Khoác tay lên bờ vai nhỏ của cô nhóc và kéo đi khỏi, hắn quả quyết khẳng định:
- Nghỉ một hôm không làm nhóc thất học đâu mà lo.
Châu Vân Du cảm thấy hợp lí.
Cô nhanh chóng gật đầu đồng tình và lại nở nụ cười tươi như thường lệ.
Vậy là tự nhiên có thêm một ngày nghỉ, cuộc đời học sinh của cô nhóc nói chung cũng nhàn quá đi thôi.
Ngồi phía sau xe, Châu Vân Du đòi hắn đưa mình đi ăn sáng.
- Nhóc muốn ăn gì nào? - Lâm Chấn Phong hỏi.
Châu Vân Du đáp ngắn gọn:
- Ăn gì ngon ngon ấy.
- Ý nhóc là tôi à?
- Đồ tự luyến!
Cô gắt gỏng đập vào lưng tên mặt dày ấy, trong đầu thầm nghĩ rằng đúng là hắn ngon thật, nhưng có cho cô cũng không dám ăn.
Riêng Lâm Chấn Phong lại bật cười rất hả hê.
Hắn thật sự cảm thấy bản thân xứng đáng được đứng đầu thực đơn của cô mỗi ngày.
- Tôi đẹp trai như vậy, hình thể còn nam tính, múi nào ra múi nấy, thịt thà săn chắc, nhóc lại nói tôi tự luyến xem?
Cô nhóc chép miệng chán ngán trước thái độ tự kiêu của hắn.
Trần đời này, hắn kiêu ngạo số hai thì chắc chắn không ai số một mất thôi.
- Nhưng giữa anh với phở thì phở vẫn ngon hơn gấp bội! Nào, quán phở thẳng tiến thôi.
- Châu Vân Du cười cợt rồi thúc giục hắn.
Lâm Chấn Phong đành chiều theo ý cô, song hắn vẫn chưa chịu buông bỏ chấp niệm về sự hoàn mĩ của chính mình, miệng lẩm nhẩm không ngừng:
- Thì ra nhóc chán cơm thèm phở rồi...
Sáng hôm đó, cả hai đã cùng nhau dùng bữa tại một quán phở bình dân ở ven khu chợ.
Sau khi nạp đủ năng lượng, Lâm Chấn Phong tiếp tục sắn tay áo đồng phục lên và bắt đầu một ngày làm công việc bốc vác.
Chiếc đuôi nhỏ Châu Vân Du cũng lẽo đẽo bám theo hắn.
Cô không có việc gì làm, chỉ biết ngồi rung chân dưới bóng mát, ngắm nhìn dáng vẻ lao động rất khoẻ khoắn của Lâm Chấn Phong và cổ vũ tinh thần nhiệt tình.
- Boss Phong cố lên! - Châu Vân Du tươi tắn reo vang như cái chuông nhỏ.
Những người công nhân cùng làm việc xung quanh không thể không chú ý đến sự xuất hiện quá đỗi đặc biệt của cô.
Và bất giác tâm trạng của họ cũng được hưởng ké nguồn năng lượng tươi trẻ, dần trở nên hăng hái hơn mấy phần.
- Đúng là tuổi trẻ tài cao mà.
Phong, chú mày lớ ngớ làm sao mà vớ được cô bé dễ thương thế không biết.
- Ai nấy đều vỗ vai trêu đùa hắn.
Lâm Chấn Phong chẳng lấy gì làm ngại ngùng.
Hắn vừa nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào, vừa miệt mài làm việc.
Bao gạo nặng trịch trên đôi vai hắn dường như đã bớt nặng, bởi lẽ hắn hiểu rằng mình luôn phải mạnh mẽ hơn nữa để gánh vác mọi việc, để cô nhóc hồn nhiên ấy mãi nở nụ cười trên môi.
Nếu bàn tay cô có lấy một vết chai sạn, hắn sẽ đích thị là kẻ thất bại.
Cứ quần quật khiêng vác hàng quá như thế suốt mấy tiếng, giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến.
Châu Vân Du trở về đúng giờ sau khi chạy khắp nơi săn ảnh đẹp.
Cô thấy hắn vừa ngưng tay làm việc, liền cất máy ảnh vào balo và chạy đến.
- Tôi phục sức bền của anh thật sự! Làm cực như vậy mà trông vẫn khoẻ re.
Châu Vân Du cảm thán rồi đặt vào bàn tay đen nhẻm của hắn chai nước mát lạnh.
Lâm Chấn Phong uống một hơi cạn sạch.
Hắn sảng khoái thở phào:
- Sức mạnh của đồng tiền buộc tôi phải vậy đấy.
- Rồi rồi, cúi xuống chút đi.
Châu Vân Du kéo nhẹ cổ áo ướt sũng của hắn mà nói.
Cô chờ hắn khom lưng cho bớt cao lại, mới đưa khăn lên thấm khô những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và cả trên cổ hắn ta.
Ánh mắt chăm chú lại vô tư lạ lùng.
Và chính cô cũng không hề biết rằng ngay trong giây phút ấy, bản năng làm mẹ của một người phụ nữ đã thức dậy, nó khiến cô có những hành động quá đỗi dịu dàng và tự nhiên đối với mọi người thân thiết bên mình.
Lâm Chấn Phong buông lỏng bờ mi.
Hắn để mặc cô làm mọi điều cô muốn.
Đôi đồng tử màu hổ phách tĩnh lại, khẽ lâng lâng một niềm rung động và đặt ánh nhìn ấy thật lâu lên dung mạo cô thiếu nữ đối diện mình.
Thì ra bàn tay của phái nữ lại có thể tuyệt diệu như thế.
Bất kể Châu Vân Du là ai, thì cô cũng đã thành công lấp đầy khoảng trống tình thương và sự nữ tĩnh mà mẹ hắn bỏ lại trong cuộc đời chắp vá đầy dang dở của hắn, Lâm Chấn Phong.
- Ước gì vợ tôi cũng đến tận đây để chăm sóc tôi sau ca làm như thế.
- Tiếng những người lao động khác bàn tán vô tình lọt vào tai của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du.
Cả hai nhìn nhau, đỏ mặt, rồi cùng bật cười khúc khích.