Nhẫn Cỏ

Chương 8: 8: Áp Dụng Công Thức Là Ra




Châu Vân Du xoa thái dương.

Cô bày ra vẻ mặt đăm chiêu hết sức.

Tiếng đồng hồ treo tường thì vẫn tích tắc đều đều như muốn thúc giục cô.
Cô đang đứng giữa căn phòng nhỏ của mình, đồng thời đứng giữa hai lựa chọn khó khăn: nằm dài cày phim hoặc ngồi vào bàn học.
Sau một hồi phân vân, kim giờ đã điểm con số chín.

Trăng khuya vành vạnh ngoài cửa sổ.

Châu Vân Du búng tay, dứt khoát tắt đèn bàn và nhảy lên giường.

Cô lười biếng mặc kệ chuyện học hành.

Dẫu sao quan hệ rộng cũng là một lợi thế của cô, vậy nên để ngày mai đến lớp mượn bài tập của bạn chép lại vẫn không muộn.
Với một niềm tin mãnh liệt như thế ấy, Châu Vân Du vui vẻ xem vài tập phim hành động rồi ngủ lăn tới sáng.

Khi thức dậy, cô liếc sơ qua thời khóa biểu, vơ vội sách vở vào trong balo.

Vệ sinh cá nhân và ăn sáng bằng tốc độ thần tốc xong, cô vội vàng rời khỏi nhà cho kịp chuyến xe buýt tới trường.
Vừa mới bước chân vào lớp, vài người bạn liền vỗ vai cô hỏi han:
- Vân Du nè, đã ôn bài môn hóa chưa?

- Hôm nay có tiết hóa à? - Cô nhướng mày hỏi lại bằng một giọng không thể ngây ngô hơn.
- Không những có mà còn phải làm bài kiểm tra một tiết nữa đấy.

Đừng nói là cậu quên nhé?
Cô ngớ người nhớ ra chuyện này, song lại nhanh chóng cảm thấy không có gì quá nghiêm trọng.

Chẳng qua cũng chỉ là kiểm tra thôi mà.
Đến giờ làm bài, Châu Vân Du rất tự tin đặt bút xuống giấy.

Cô viết nhiệt tình, viết hì hục, cuối cùng cũng ghi xong phần họ tên, trường lớp và ngày tháng năm.
Giống như môn toán, hóa học là thứ mà muôn đời người khuyết tật não trái như cô không thể nào hiểu nổi.

Cô chọc vào tấm lưng rộng của người bàn trên và thì thầm:
- Bài một giải như nào?
Lâm Chấn Phong chỉ đáp qua loa:
- Áp dụng công thức là ra.
Dứt lời, hắn nhanh chóng bật chế độ im lặng, tai không nghe mắt không thấy bất kì sự cầu cứu nào từ cô.
Cô bĩu môi hừ mạnh một tiếng:
- Ra đường làm phụ hồ chắc?
Rồi biết hắn ta cố tình lơ mình, cô đành phải loay hoay tự lực cánh sinh.
Ngày trả điểm, Châu Vân Du hớn hở nhận bài.

Nhưng khi nhìn vào kết quả của mình thì cô liền cúi gằm mặt xuống.

Tay run run gồng lên, môi cô mím chặt thành một đường thẳng.

Mái tóc bồng bềnh buông xõa khiến biểu cảm ngự trên gương mặt bị che đi phần nào.
Lâm Chấn Phong thấy cô nhóc lúc nào cũng ồn ào nay đột nhiên im lặng bất thường, hắn lấy làm lạ, quay đầu liếc nhìn cô.
- 4,75 điểm? Tôi biết là nhóc ngốc nhưng không ngờ lại ngốc thậm tệ đến mức độ này luôn cơ đấy.

- Lâm Chấn Phong giật lấy tờ bài kiểm tra khỏi tay Châu Vân Du và giở giọng giễu cợt.
Nhưng khác với mọi khi, Châu Vân Du vẫn im lặng, cô không phản ứng lại lời trêu ghẹo ấy.
Ánh mắt hắn thoáng lộ tia bối rối.

Hắn im lặng một lúc, sau đó nhét lại bài kiểm tra vào tay cô.

Cố gắng trở nên tử tế, hắn an ủi:
- Thôi.


Người ta có thực lực mà điểm thấp thì mới buồn, chứ mình không có thực lực, mắc gì phải buồn?
Châu Vân Du tự nhiên đứng bật dậy.

Hành động kì lạ của cô khiến hắn hoang mang.

Nhưng sớm khôi phục lại vẻ lạnh lùng, hắn nhớ ra mình chẳng việc gì phải để tâm đến người khác, đặc biệt là nhóc lùn vừa ngốc vừa láo như Châu Vân Du.
Lâm Chân Phong gạt đi sự tử tế nhất thời rồi quay lên bàn mình.
Tuy vậy chưa đầy ba giây sau, hắn lại quay xuống với một bài kiểm tra khác:
- Nhìn này.

Thấy dấu gạch đỏ từ đầu trang tới cuối trang không? Tôi ăn trứng ngỗng.

Vậy nên điểm của nhóc vẫn còn ngon chán.

Hiểu chưa đồ ngốc?
Cách nói năng của Lâm Chân Phong thô thiển như muốn đấm vào tai người nghe.
Và người nghe của hắn lúc này, Châu Vân Du, đang run lên lần nữa, không phải vì rầu rĩ, mà là vì vui đến cười run.
Cô nhảy cẫng lên và giơ cao bài làm 4,75 điểm, tung tăng chạy quanh lớp khoe khoang:
- Haha! Các cậu thấy gì không? Làm tròn lên là vừa xinh 5 điểm.

May quá đi mất!
Chạy đủ một vòng, cô chạm mặt người cuối cùng là kẻ bàn trên.

Châu Vân Du cười tươi rói và vỗ vai hắn:
- Không ôn cái m* gì nhưng điểm vẫn đủ trung bình.

Thấy tôi giỏi không? Tôi cũng thấy tôi giỏi xuất sắc!

Ngưng đôi ba giây để thở hùng hục.

Châu Vân Du gật gù khúc khích rồi nói tiếp:
- Thế nên lúc vừa nhận điểm là tôi bất ngờ tới độ đứng hình luôn chứ.

Mới đầu còn nghĩ được 3 điểm thôi là mừng lắm rồi.

Ai ngờ vượt xa kì vọng.

Quả nhiên số tôi vẫn đỏ lè nhỉ đại ca.
Lâm Chân Phong chống cằm và lầm lì dán mắt đi nơi khác.

Hắn cảm thấy lòng tốt của mình vừa bị vứt cho chó gặm.

Nếu biết tính cô lạc quan vượt mọi hoàn cảnh như vậy, hắn đã không thèm thương hại làm gì cho tốn công.
- Hừ! Ai là anh em với nhóc.

- Lâm Chân Phong gắt gỏng.
Châu Vân Du sớm đã quen với thái độ khó gần này ở hắn.

Tâm trạng phấn khởi vì điểm số thuận lợi cũng khiến cô dễ chịu hơn phần nào nên đã nhởn nhơ cho qua và vui vẻ về chỗ của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.