Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1334: Bách Thế Thánh Liên (1)



Cây hoa sen kim sắc khẽ lay động, vẫn chưa nở. Chín mươi chín bông hoa khác tỏa tinh quang, cứ vài ngày là một bông Tịnh Đế Kim Liên lại bắt đầu héo đi.

Nhục thân của Bệ và Ngạn ngồi trong bảo tọa cũng bắt đầu khô héo, nguyên thần tinh khí tiêu tan, cũng héo dần như hoa.

Một bông Tịnh Đế Liên Hoa héo nghĩa là tu vi một kiếp của Bệ và Ngạn đã được kiếp sau của họ hấp thụ. Đài hoa mới lại cao lên một chút.

Đến khi chín mươi chín cây Tịnh Đế Liên Hoa và chín mươi chín thế thân của họ bị đài hoa mới hấp thụ hết thì hai người bắt đầu kiếp mới, từ đó trở nên vô cùng cường đại!

Âm Phiền Huyên kinh ngạc:

- Môn công pháp này thật đặc biệt, còn có thể tu luyện thế này sao?

- Công pháp này là Bách Chuyển Trùng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, một đời hồng trần một kiếp nạn, trải qua trăm kiếp sẽ đạt đại thành tựu, và giờ công pháp của họ đã đại thành rồi.

Chung Nhạc nói:

- Giờ họ hấp thụ bách thế chi thân, dung hợp tu vi của trăm kiếp với đại đạo làm một, thành tựu của họ sẽ không hề tầm thường.

Âm Phiền Huyên gật đầu, rồi phát hiện ra điều gì đó, nói:

- Không đúng, trước đó họ là Tịnh Đế Liên Hoa, tại sao giờ lại chỉ có một bông liên hoa?

Chung Nhạc khựng người, cũng chú ý tới điểm này.

Bệ và Ngạn chín mươi chín kiếp là huynh đệ, vì thế chín mươi chín kiếp chuyển thế đều được sinh ra từ Tịnh Đế Song Liên, nhưng giờ tới kiếp một trăm mà dưới biển chỉ có một bông hoa!

Liên hoa bảo tọa trong Tịnh Đế Song Liên sẽ có hai cỗ nhục thân, hai huynh đệ họ trùng sinh, nhưng giờ chỉ có một bông hoa, lẽ nào lại có biến cố gì?

Chung Nhạc đột nhiên hiểu ra:

- Tì Hưu là lão ngũ của Trác Long gia, vẫn luôn gọi Bệ và Ngạn là lão tứ hoặc tứ ca, lẽ nào hai huynh đệ họ thật ra chỉ là một người?

Hắn nhớ tới một liên hệ đặc biệt giữa Bệ và Ngạn, họ giống như một người vậy, vốn dĩ đã khiến hắn tò mò, cứ nghĩ tại sao hai người họ lại giống nhau vậy.

Giờ nghĩ lại thì có lẽ Bệ và Ngạn thật ra là một người, như vậy thì có thể giải thích rồi.

Họ là một người chia thành hai cơ thể, hai cơ thể cùng tu luyện, ngươi luyện của ngươi, ta luyện của ta, ngươi cảm ngộ đại đạo của ngươi, ta cảm ngộ đại đạo của ta, như vậy tu luyện sẽ một công đôi việc.

Việc như vậy không phải không có, ví dụ như Thiên Hạo thần tộc. Thiên Hạo thần tộc còn biến thái hơn, có thể một chia làm tám, biến thành tám con Kim Mao Hống hai cánh, cũng có thể tám hợp làm một thành Thiên Hạo.

Hơn nữa, Hống là một loại thần hổ, Bệ và Ngạn cũng có huyết thống Bạch Hổ, lẽ nào đây là thiên phú chỉ chủng tộc thần hổ mới có?

- Tu vi của một trăm chín mươi tám kiếp, một trăm chín mươi tám vị Thần Hoàng viên mãn, Bệ Ngạn biểu huynh là muốn nghịch thiên rồi!

Chung Nhạc thầm kinh thán:

- Đại đạo trong một trăm kiếp của họ đều khác nhau, nếu họ hai nhập làm một thì sẽ tập trung được bao nhiêu đại đạo?

Bách Thế Liên Hoa chưa nở đã tỏa ra một loại dị hương. Mùi hương này bọn Chung Nhạc chưa từng ngửi bao giờ. Mùi hương len vào mũi, cảm thấy khẩu vị đại khai, chỉ hận không thể lao tới cắn bông hoa kia một miếng lớn!

Bông hoa này tạo cho người ta cảm giác về thánh dược vô thương, hơn hẳn bất cứ loại thần dược nào, thậm chí còn tốt hơn nhiều lần so với Lục Đạo Quả của Lục Đạo Quả Thụ!

- Thơm quá…

Âm Phiền Huyên bất giác nuốt nước bọt, mùi hương này thực sự quá hấp dẫn, khiến nàng cũng muốn cắn một miếng.

Mùi hương này lan tỏa ra bên ngoài, khiến cho không ít thần ma cùng chun mũi hít lấy hít để, đều nhìn về hướng con thuyền cổ.

Cho dù con thuyền này đã bị Tiên Thiên long thần Trác Long phong cấm, nhưng mùi hương này vô cùng quỷ dị, dường như có thể xuyên qua không gian.

- Chúa công, là mùi dị vậy?

Bên ngoài có tiếng của Phù Lê, nói lớn:

- Cho ta thử một miếng!

Mục Tô Ca cũng vọng tới:

- Tiên Sinh, đó là thánh dược gì vậy?

- Thánh dược!

Mấy vị Tạo Vật Chủ bắt đầu nôn nóng, giãy giụa khiến các sợi xích kêu loảng xoảng, chỉ hận không thể lao tới.

Chung Nhạc nhíu mày:

- Mùi hương này hình như có gì không ổn…

Trác Long đang cùng Phong Hiếu Trung luận đạo đột nhiên tâm thần đại loạn, lắc mạnh đầu một cái, tung áo choàng đỏ, biến thành một con Tiên Thiên thần long, đầu rồng đột nhiên chui vào trong biển kim liên, đầu cúi sâu, râu rồng bay lượn, mắt rồng giống như vầng mặt trời cháy rực.

Hắn há mồm, nước dãi chảy ra, ánh mắt đầy sự thèm thuồng nhìn bông hoa đang sắp nở kia.

Chung Nhạc lạnh người, hét lớn:

- Trác Long biểu huynh, đó là con trai ngươi!

Trác Long gầm lớn một tiếng, vội quay đầu đi, thân hình run lên, không nhìn bông Bách Thế Thánh Liên đó nữa.

- Thơm quá, thơm quá!

Móng vuốt khổng lồ của Trác Long giống như ngọn núi lớn đưa lên đưa xuống, cổ họng vọng ra tiếng long ngâm trầm đục. Hắn bị mùi hương kia làm cho thần hồn điên đảo, lúc tỉnh táo lúc lại mơ màng.

- Đó là con trai ta, ta không thể ăn…

Con Tiên Thiên thần long đó cứ lầm rầm, râu rồng bay lên, tiếng nói lúc quỷ dị lúc trang nghiêm, lúc lại nhân từ, lúc thì trở nên tà ác gian xảo. Hắn cười:

- Nhưng đó là thánh dược vô thượng, ăn rồi ta có thể có đại đạo trăm kiếp của hắn. Ta còn chưa tu thành Đế Cảnh, chưa biết chừng Đế Cảnh của ta chính là ở con trai ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.