Hắn lùi sau từng bước một cách thận trọng, nhưng vẫn bị năm vị Đế Quân phát giác, từng cặp mắt nhìn về phía hắn. Thứ áp lực này thực sự vô cùng đáng sợ, khiến toàn thân hắn căng cứng, tinh thần căng thẳng chưa từng có.
Hắn đã bị khóa chặt, bị năm vị đại Đế Quân khóa chặt!
Tinh Môn ở ngay phía sau hắn, chỉ còn một bước nữa là hắn có thể bước vào Tinh Môn!
Một bước này vô cùng gian nan, nếu không cẩn thận chút thôi, dẫn tới năm vị Đế Quân cảm ứng được là họ tấn công hắn ngay!
Năm vị Đế Quân liên thủ công kích, cảnh tượng đó đối với Trấn Thiên Quan mà nói là đại tai kiếp không thể tưởng tượng nổi!
Trán Chung Nhạc túa mồ hôi lạnh, truyền âm cho Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn. Hai vị lão giả lập tức lùi về sau rời khỏi đó. Thần ma ở trước cổng thành và trên tường thành cũng rời đi, không dám ở lại.
Nặng nề!
Vô cùng nặng nề!
Thần uy ma uy của năm vị đại Đế Quân bao trùm trời đất, năm người họ đều là đạo hữu với Tiên Thiên Đế Quân, thực lực đương nhiên bất phàm. Sự chú ý đó đặt lên Chung Nhạc, mục lực khiến áp lực lên hắn tăng gấp nhiều lần, hắn không dám liều lĩnh hành động gì.
Trước đó hắn đã có tầng tầng bảo hộ, cất Bách Thế Thánh Liên trong viên minh châu Lục Đạo Giới phong ấn Phục Thương, rồi dùng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính phong ấn, sau đó lại là chiếc đèn đồng của Tân Hỏa, như thế mới ngăn được mùi hương.
Không có mùi hương của Bách Thế Thánh Liên, năm vị đại Đế Quân này mới không đến mức mất kiểm soát, không công khai cướp đoạt. Nhưng giờ mùi hương Bách Thế Thánh Liên tỏa ra, đó là sự dụ hoặc chí mạng với họ, khiến đạo tâm của họ bị che khuất!
- Dịch tiên sinh, ta đã nghĩ lại rồi, tiên sinh vẫn là nên lấy thánh dược ra đây thì hơn.
Vị “nhị huynh” đó giọng khàn khàn nói, trong họng còn có phần run rẩy:
- Thiên tài địa bảo người có đức sẽ được nó, ngươi không đủ đức hạnh, vẫn là giao cho ta đi…
- Mùi hương này khiến ta thấy được cảnh tượng khi ta trở thành Đế…
Một vị Đế Quân gương mặt bị che khuất bởi thần quang bước lên tinh hà, tới gần Chung Nhạc trên tường thành, lầm bầm:
- Nó tóm được mệnh môn của ta, trở thành Đế là thành tựu ta ngày đêm hướng tới, đã khiến ta suy nghĩ cả vạn năm nay. Vạn năm nay ta đã không ngừng tu luyện, không ngừng tham ngộ nhưng vẫn thiếu một chút. Cây thánh dược này chính là cánh cửa cho ta thành Đế. Mau đem ra đây, giao cho ta!
Giọng nói của hắn vang vọng khiến tinh hà nổi sóng!
Lại một vị Đế Quân quanh người bao bọc thần quang phát ra tiếng như mộng du:
- Ta cũng thấy cảnh tượng ta thành Đế, chư thần tới triều bái, vinh quang vô biên. Ta quang diệu vạn cổ, ghi danh sử sách..
- Ta muốn có được nó, đưa nó cho ta!
Vị Đế Quân thứ năm bước về phía Chung Nhạc, đưa bàn tay ra quát lớn.
Chung Nhạc thân hình khẽ động, lập tức cảm nhận được khí thế của năm vị Đế Quân ập tới khiến hắn không dám động đậy nữa.
- Thánh dược chỉ có một, nhưng các vị có tới năm người.
Chung Nhạc miễn cưỡng cười:
- Các vị chia thế nào?
Năm vị Đế Quân đồng thanh:
- Ngươi cứ lấy ra đây rồi bọn ta chia!
Chín gương mặt của Lung Điệt méo mó, cười khằng khặc:
- Dịch nhãi con, ta biết ngươi gian tà xảo quyệt. Ngươi định nhân cơ hội này phá hỏng tình cảm giữa chúng ta, đừng nằm mơ! Mấy vị đạo hữu chúng ta đã trải qua sinh tử với nhau, có giao tình mấy vạn năm, lẽ nào lại bị ngươi chọc ngoáy? Mau lấy thánh dược ra đây!
- Được!
Chung Nhạc đột nhiên lấy ra một cái thần lô, trong lò tỏa ra mùi dị hương, hắn ném mạnh ra ngoài Thiên Hà:
- Cho các ngươi!
Năm vị Đế Quân cùng lao ra đuổi theo thần lô, một vị tóm được trước tiên, định cất đi thì mấy bàn tay khác cũng tóm được thần lô.
Uỳnh uỳnh năm tiếng nổ lớn, mỗi vị một đạo thần thông, y sam bay lên phần phật, thần quang bao quanh người bị đánh tan, lộ ra gương mặt thật của bọn họ.
Lúc này, Chung Nhạc lùi nhanh về sau, lùi vào Tinh Môn, tiếp đó tòa Tinh Môn ở trung tâm Trấn Thiên Quan lóe sáng, Chung Nhạc bước ra, chạy về hướng con thuyền cổ thời đại Hắc Ám.
- Chúng ta đã có giao tình mấy vạn năm, lẽ nào hủy chỉ vì một cây thánh dược?
Trên Thiên Hà, năm vị đại Đế Quân khí thế ngày một mạnh, sắc mặt tối lại, năm bàn tay giữ chặt lấy thần lô.
Đó là Hồng Hoang Thiên Lô Chung Nhạc luyện chế, dùng năng lượng của hai mươi tám tòa chư thiên và chư thần, đưa thần lô lên cấp bảo vật Thần Hoàng, nhưng dưới tay của năm vị Đế Quân thì thành lò giống như bùn vậy.
- Tam muội, lão tứ, lão ngũ, lão thất!
Vị “nhị huynh” kia nói:
- Ta già rồi, các ngươi còn trẻ, vẫn có thể đợi, còn ta thì không thể đợi nữa. Ta cần cây thánh dược này để trở thành Đế Cấp.
- Nhị huynh đã già rồi thì nên biết mệnh trời.
Lung Điệt phì cười:
- Cây thánh dược này vẫn là nên dành cho tiểu muội không biết mệnh trời này đi!
- Còn chưa tới lượt tỷ!
“Lão tứ” cười khảy:
- Tam tỷ, ta mới là người cần thánh dược nhất. Tỷ còn nhớ không? Ta từng cứu tỉ một mạng, khi đó tỷ còn nói nợ ta một cái mạng! Giờ ta không cần mạng của tỷ, chỉ cần tỷ nhường cây thánh dược này cho ta là được!
“Lão ngũ” cười hà hà:
- Giao tình mấy vạn năm mà không bằng một cây thánh dược? Các ngươi khiến ta quá thất vọng! Nếu các ngươi còn nhớ giao tình giữa chúng ta thì hãy nhượng cây thánh dược này cho ta!
- Ngũ ca, ngươi quá ích kỷ rồi!
“Lão thất” phẫn nộ:
- Kính già yêu trẻ, ta ít tuổi nhất, tất nhiên nên thuộc về ta! Nếu các ngươi tranh với ta thì đừng trách ta trở mặt!
Đột nhiên “nhị huynh” cười nhẹ:
- Cái gì là “đạo hữu”? Có gì sánh được tính mạng của bản thân?
Năm vị đại Đế Quân đều giữ chặt thần lô, đột nhiên cùng động thủ tấn công đối phương, căn bản không nhận tình cảm huynh đệ, đạo hữu, lập tức trở mặt hạ sát thủ!
Tinh hà dậy sóng, sóng lớn cao ngập trời, đánh xuống tường thành Trấn Thiên Quan rầm rầm, khiến tường thành rung chuyển dữ đội. Cũng may Chung Nhạc đã hạ lệnh chư thần rút lui, nếu không chắc chắn tử thương nghiêm trọng.
Trận giao đấu này của năm vị đại Đế Quân có thể nói còn ác liệt hơn gấp mấy lần so với Lung Điệt và Chung Nhạc vừa rồi. Mỗi vị Đế Quân đều tế thần binh, thi triển thần thông, kiếm chém xuống là không gian vỡ ra, tay vung lên là quần tinh tắt ngúm. Chỉ một lát là cả năm vị Đế Quân đều bị thương, toàn thân đầy máu.
Họ bị mùi của Bách Thế Thánh Liên làm đạo tâm rối loạn, nếu là lúc trước họ sẽ không tranh giành, nhưng giờ mùi hướng Bách Thế Thánh Liên khiến họ thấy cảnh tượng khi thành Đế, thấy cảnh tượng huy hoàng sau khi dùng Bách Thế Thánh Liên nên họ đều không tiếc gì hạ sát thủ đối với đạo hữu, huynh đệ tỷ muội của mình. Giao tình mấy vạn năm đều bị quên lãng!
Đột nhiên Hồng Hoang Thần Lô rắc một tiếng, bị sức mạnh của họ tác động, vỡ tan. Năm Đế Quân mỗi người đều cầm một mảnh thiên lô, đều khựng người.
- Trong tay ta không có thánh dược!
- Thánh dược không có trong tay ta!
- Thánh dược cũng không có chỗ ta!
Năm vị Đế Quân nộ hỏa xung thiên, cùng lao về Trấn Thiên Quan. “Nhị huynh” cười khảy:
- Năm đạo hữu chúng ta mấy vạn năm giao tình suýt chút nữa đã bị tên nhãi con đó phá hỏng, hôm nay không giết hắn không thể trút hết phẫn nộ!
“Thất đệ” đại nghĩa hùng hồn, hét lớn:
- Dịch nhãi con, tình bằng hữu giữa bọn ta lẽ nào ngươi lại phá hoại được? Ngươi làm như vậy căn bản không phá được tình cảm giữa bọn ta, ngược lại đã chọc giận bọn ta, khiến bọn ta có sát tâm với ngươi!
Lúc này, Chung Nhạc vừa về tới con thuyền cổ, đột nhiên thấy lạnh người, đứng đờ trên thuyền:
- Bệ hạ người tới rồi?
Phía sau hắn, Tiên Thiên Đế Quân ánh mắt u ám nhìn hắn, khiến hắn không dám động đậy chút nào!
Rõ ràng mùi hương Bách Thế Thánh Liên đã lan tới cả Tiên Thiên Cung. Tiên Thiên Đế Quân cũng tìm theo mùi hương mà tới đây. Thực lực của Tiên Thiên Đế Quân càng mạnh hơn, khi hắn tới đây thậm chí còn qua được sự cảm ứng của hai Đế Quân nhân tộc là Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn, vào trong Trấn Thiên Quan mà không ai hay.
- Dịch quân, ta cảm nhận được rồi…
Tiên Thiên Đế Quân ánh mắt mơ hồ, giọng nói như đang mơ:
- Ta thấy cảnh ta trở thành Đế, thấy chư thiên thần phục dưới chân ta, thấy hàng tỷ thần ma, vô số chúng sinh quỳ lạy ta… Dịch quân, ngươi là thần tử của ta, ngươi nên giúp ta bước lên Đế vị, vì thế…
Gương mặt hắn có chút biến dạng, ánh mắt đầy tham lam:
- Vì thế, ngươi nên giao cây thánh dược đó cho ta!
Giọng nói của hắn đầy ma tính, hai giọng nói trùng với nhau:
- Đưa ta!
- Ta phải trở thành Đế!
- Ta phải thống trị thiên hạ, ta phải thống trị vạn tộc! Ta phải thống nhất cả vũ trụ, làm vạn thế thánh quân!
- Đem thánh dược ra đây cho ta!
Chung Nhạc đột nhiên quay người lại, ngẩng lên nhìn vị Tiên Thiên Thần Ma đột nhiên trở nên to lớn hùng vĩ.
Chung Nhạc sắc mặt bình tĩnh nói:
- Trở thành Đế đối với bệ hạ không hề khó. Bệ hạ hà tất phải vì nó mà tới cướp thánh dược? Ta vì bệ hạ tranh đoạt vũ trụ chính thống, bệ hạ vì một cây thánh dược mà khiến thần tử ly tâm, đó là hành vi của minh quân hay sao? Quân thất đức, thần ly tâm. Nếu bệ hạ đoạt thánh dược đi, thần hạ sẽ còn vì bệ hạ tranh đoạt chính thống hay sao?
Hai mắt Tiên Thiên Đế Quân đột nhiên tỉnh táo lại, lấy tay áo che mặt, quay người bỏ đi:
- Dịch quân, tâm thần ta mất kiểm soát tới cướp thánh dược của ngươi, thẹn không gặp ngươi, mong ngươi đừng cười ta thất thố!
Chung Nhạc nói lớn:
- Bệ hạ hãy đưa các đạo hữu đi!
Tiên Thiên Đế Quân nhanh chóng bỏ đi.
- Tiên Thiên Đế Quân đúng là khí phách phi phàm, chỉ là năm vị đạo hữu của hắn thì thật không ổn, thua xa hắn!
Chung Nhạc nghiến răng, nhìn năm vị đại Đế Quân lao tới, da đầu tê dại, đưa tay lấy Tiên Thiên thần đao, thần đao biến thành Tiên Thiên Dịch Đạo bay vào trong con thuyền cổ.
Con thuyền cổ giang cánh, đập mạnh cánh bay lên trời. Chung Nhạc sững người nhìn bên kia của thuyền, thấy Âm Phiền Huyên đứng đó, giúp hắn điều khiển con thuyền. Hắn không khỏi giận dữ:
- Xuống đi! Ở đây nguy hiểm!
…
Năm vị Đế Quân vừa kinh vừa nộ, trong năm mảnh vỡ của thiên lô đều không có thánh dược, chỉ có một nhúm khí, là mùi hương của Bách Thế Thánh Liên, được Chung Nhạc cất trong lò!
- Tên nhãi con đó dám lừa huynh đệ tỷ muội chúng ta!