Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 136: Ngàn thần ngàn ma đúc Thánh linh



Trên tế đàn, linh của thần ma bị phong ấn trong quả cầu kia biến thành các tia sáng với đủ mọi màu sắc hội tụ ở trung tâm tế đàn, có ánh sáng mặt trời, mặt trăng, mây trôi lượn lờ, có ngôi sao, cây thần, quái đằng, sơn thần, hà bá, hải thần… Còn có cả loại dị tượng thần ma, quái long đầu bò, kim thiềm ba chân, phượng hoàng, kỳ lân….

Còn nơi mà ánh sáng hội tụ thì có hàng ngàn vạn ảo ảnh thần linh đang lơ lửng nơi đó.

Linh của thần ma bị biến thành dưỡng chất đưa tới nơi đây, tạo nên đủ loại ảo ảnh kỳ dị, đều rót vào trong một ngọc trì nhỏ bé tinh xảo bên dưới.

Ngọc trì này khá nhỏ, chỉ chừng như chậu rửa mặt. Linh của thần ma không ngừng rót vào trong ngọc trì, hóa thành những giọt quỳnh tương.

Quỳnh tương trong ao không nhiều, chỉ có chừng nửa bồn, mà ở trung tâm ngọc trì là một cây sen với hoa chớm nở, nhưng kỳ lạ là chỉ có búp sen chứ không có lá.

– Ngàn thần ngàn ma đúc Thánh linh…

Tân Hỏa khiếp sợ, lẩm bẩm:

– Tập trung nhiều linh của thần ma như vậy để nuôi dưỡng một gốc Thánh linh! Kẻ đã dựng nên ma hồn cấm địa này muốn nghịch thiên đây mà!

– Ngàn thần ngàn ma đúc Thánh linh?

Chung Nhạc nhìn cây hoa sen kia, thấy rễ của nó đang bơi múa trong quỳnh tương, bèn nghi ngờ hỏi:

– Cây hoa sen này cũng là linh?

Tân Hỏa gật đầu, đáp:

– Là linh tụ tập mấy ngàn linh thần ma! Gốc sen này lấy linh của thần ma làm chất dinh dưỡng nuôi bản thân. Ngươi nhìn những linh mà nó hấp thu còn có cả nguyệt linh, nhật linh kìa! Dùng nhiều linh của thần ma để nuôi dưỡng ra linh như vậy, đủ để xưng là thần thánh rồi, cho nên đây là định luyện ra một gốc thánh linh! Kẻ bố trí thứ này rất có dã tâm, muốn tạo nên một gốc Thánh linh để vượt thần nhập thánh!

Tân Hỏa hưng phấn không thôi, bay lượn xung quanh Chung Nhạc:

– Kẻ có dã tâm như vậy đúng là xưa nay hiếm thấy, chắc chắn là chủ mộ, nên mới khiến nhiều thần ma phải tuẫn táng theo như vậy! Lai lịch của y chắc chắn rất đáng sợ! Mà mưu đồ của y thì lại càng thêm đáng sợ!

Chung Nhạc chợt nghĩ tới cứ mỗi mười năm một lần ma hồn lại bùng nổ ra ở Kiếm Môn, hẳn là những tàn niệm bất diệt của những thần ma bị tuẫn táng này chi phối đi tìm kiếm linh của mình. Hắn nhíu mày:

– Tân Hỏa, trong ma hồn cấm địa ở Hắc Sơn này có một gốc Thánh linh, như vậy chẳng phải ở trong ma hồn cấm địa trong lòng đất Kiếm Môn cũng có một gốc Thánh linh ư? Mà hai nơi này lại là mộ tuẫn táng, mộ chính còn chưa xuất hiện, nếu mộ chính cũng có một gốc Thánh linh, chẳng phải là có ít nhất ba gốc Thánh linh? Kẻ bố trí những nơi này có thể hòa hợp ba gốc Thánh linh lại làm một không?

Tân Hỏa ngẩn ra, suy tư một lát, đột nhiên mắt sáng rực lên:

– Mưu đồ của y còn lớn hơn những gì ta suy đoán. Thì ra y định luyện mấy gốc Thánh linh lại làm một. Trong mộ chính có lẽ không có Thánh linh, chỉ có linh hồn của chính y, còn mộ tuẫn táng chắc chắn không chỉ có hai. Đó là nơi y nuôi dưỡng Thánh linh, sau khi luyện thành sẽ kết hợp với linh hồn của y ở mộ chính. Chắc chắn là như thế!

Ngọn lửa nhỏ hưng phấn không thôi, chạy tới chạy lui trên bờ vai Chung Nhạc:

– Kẻ này còn lợi hại hơn đám kiêu hùng mà ta từng gặp, không chỉ muốn vượt thần nhập thánh, chẳng lẽ y muốn vĩnh sinh bất diệt ư?

Chung Nhạc thì lại thấy nghi ngờ:

– Này Tân Hỏa, liệu vị chủ mộ này còn sống không? Y chắc hẳn đã chết vài ngàn năm, thậm chí vài chục ngàn năm rồi ấy chứ? Chẳng lẽ linh hồn y không tiêu tan, vẫn bảo tồn được tới bây giờ? Chẳng lẽ còn có người tế tự y?

Tân Hỏa cũng ngẩn ra:

– Thông qua lê dân bách tính tế tự là có thể khiến linh hồn bất diệt, đúc nên kim thân. Nhưng trên đời nào có linh hồn nào bất tử? Thần ma chết rồi, dù có lê dân tế bái thì cùng lắm chỉ giữ được một hai vạn năm, sau đó sẽ hồn phi phách tán. Chẳng lẽ y có bí pháp gì có thể giữ được hồn phách ư?

Tân Hỏa cũng không thể nào hiểu nổi.

– Thánh linh…

Chung Nhạc quan sát gốc hoa sen chưa nở kia, nói:

– Tân Hỏa, Thánh linh còn mạnh hơn cả nhật nguyệt song linh ư?

– Nhật linh và nguyệt linh là hai linh mạnh nhất trong số các thần linh, nhưng Thánh linh thì đã vượt ra khỏi thần linh, mạnh hơn nhật nguyệt song linh rất là nhiều. Cơ mà ngươi đừng có thèm muốn làm gì, gốc Thánh linh này chỉ dùng linh của ngàn thần ngàn ma luyện chế ra, chưa có trưởng thành, chưa được gọi là Thánh linh. Trong đó có oán niệm của ngàn thần ngàn ma, lấy được nó tất sẽ chết.

Tân Hỏa nhắc nhở:

– Ngàn thần ngàn ma bị người ta cướp mất linh, há có thể cam tâm tình nguyện? Gốc Thánh linh này tập trung linh của ngàn thần ngàn ma, đồng thời cũng tập trung cả oán niệm và nguyền rủa của bọn họ. Với cái thân thể nhỏ tí xíu hiện giờ của ngươi, hoàn toàn không thể chống chịu được nguyền rủa của thần ma. Nên ngươi đừng có nảy cái ý định cướp Thánh linh làm gì.

Chung Nhạc khẽ than, quả thực hắn định lấy Thánh linh, bởi Thánh linh được linh của ngàn thần ngàn ma nuôi dưỡng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là vô cùng mạnh, dùng linh loại này tu luyện chắc chắn sẽ đạt được thành tựu không nhỏ.

– Có được Thánh linh cũng chưa chắc đã có thể siêu thần nhập thánh, mà lấy được linh bình thường chưa chắc đã không có tiếng tăm gì. Mọi việc đều do người làm. Ở thời đại Thái Hạo Phục Hy năm đó, cũng có vài người có được Thánh linh, nhưng người leo lên vị trí Phục Hy Thiên Đế thì chỉ có Thái Hạo, kẻ đã tu luyện nhật nguyệt song linh.

Tân Hỏa nói:

– Mà Toại Hoàng không phải lấy được nhật linh liền khai sáng ra thời đại Hỏa Kỷ ư? Thánh linh này tuy tốt, nhưng cũng là đại hung chi linh. Với oán niệm của ngàn thần ngàn ma, kể cả thần cũng không chịu được, nên chẳng có ích lợi gì cho ngươi đâu. Với lại giờ nó chưa nở, nên có lấy đi cũng vô dụng. Trái lại, quỳnh tương trong ao này chính là thứ tốt. Năng lượng của mấy ngàn thần ma linh tạo nên linh tương, ưu điểm lớn nhất là tẩm bổ linh hồn, khiến nguyên thần lớn mạnh, là loại bổ dưỡng nguyên thần tối thượng!

Chung Nhạc nghe vậy liền hóa tinh thần lực thành một thùng gỗ, đi tới bên cạnh ngọc trì. Tân Hỏa vội vàng nói:

– Không dùng tinh thần lực được, nếu dùng thùng gỗ biến thành từ tinh thần lực thì đừng mong múc được chút linh tương nào, bắt buộc phải dùng vật thật. Hơn nữa cái thùng kia của ngươi to quá, có rót hết linh tương vào cũng không đủ làm đầy đáy thùng.

Chung Nhạc thẹn thùng, chỉ là hiện giờ hắn không mang theo bình ngọc linh tinh, không thể chứa được đám linh tương này.

Tân Hỏa chớp mắt, nói:

– Uống! Nhạc tiểu tử, ngươi há miệng hớp một ngụm rồi lập tức bỏ chạy, đừng có quay đầu lại!

Chung Nhạc cũng chớp chớp mắt, hỏi:

– Uống một ngụm rồi chạy?

– Thánh linh dù chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng dẫu sao cũng là Thánh linh, nếu ngươi uống linh tương của nó, há nó có thể để yên cho ngươi?

Tân Hỏa không chắc chắn cho lắm:

– Uống một ngụm rồi bỏ chạy thì mới né được công kích của nó. Ừm, Thánh linh do ngàn thần ngàn ma đúc luyện hẳn là rất mạnh, nhưng có lẽ chưa đủ mạnh tới mức xé được không gian nhỉ? Chỉ cần trốn vào trong truyền tống trận, rồi phá truyền tống trận này đi, gốc Thánh linh này sẽ không thể làm gì được chúng ta nữa…

Nghe vậy, Chung Nhạc lập tức xoay người bước xuống tế đàn, đi vào cánh cửa truyền tống trận, đạt tới truyền tống trận bên kia.

Tân Hỏa buồn bực hỏi:

– Nhạc tiểu tử, ngươi đang làm gì thế?

Chung Nhạc gỡ Liêu Nhận ra, cắm phụp xuống bên cạnh một cột đá, lại phóng bảy đạo kiếm khí ra bố trí kiếm trận thất thức xung quanh cột đá kia, nói:

– Bố trí chuẩn bị cho phá trận trước, tránh khi bỏ chạy không kịp phá trận.

Tân Hỏa nhiều khi không đáng tin cậy chút nào, bởi vậy hắn phải bố trí thỏa đáng trước, miễn cho tới lúc ấy lại không kịp ứng phó. Xong xuôi, hắn lại bước vào truyền tống trận, đi lên tế đàn, tới bên cạnh ngọc trì.

– Uống một ngụm rồi lập tức bỏ chạy, đừng có lề mề!

Tân Hỏa vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm cây sen giữa ngọc trì.

Chung Nhạc cúi người, hút mạnh một hơi. Linh tương lập tức bị hắn hút lên, rơi vào trong miệng hắn. Hắn uống xong một ngụm này, có thể thấy mực linh tương trong ngọc trì đang giảm xuống.

Một ngụm này, không hề nhỏ hơn thùng gỗ vừa rồi, hoàn toàn là muốn uống cạn cả ngọc trì.

Tân Hỏa cũng ngẩn ra, vội thét lên:

– Chạy!

Chung Nhạc không xoay người, mà hai chân nhún xuống, thân hình như tên rời cung bắn ngược ra ngoài, nhanh chóng từ tế đàn vọt tới truyền tống trận kia.

Cùng lúc đó, búp sen trong ngọc trì đột nhiên bùng nổ, thần uy khủng bố kéo tới, trong chớp mắt liền trấn áp tinh thần lực của Chung Nhạc, làm hắn không thể sử dụng tinh thần lực, không thể quan tưởng. Lúc này đây, bất cứ loại thần thông nào đều như mất hiệu quả, bốn phía xung quanh biến thành một không gian vô pháp vô thiên.

Víu…

Chung Nhạc bắn vào trong cánh cửa truyền tống trận, vội quay lại nhìn, thì thấy những chiếc rễ trắng toát thò ra từ trong ngọc trì, điên cuồng biến to, múa may quay cuồng hệt như những con bạch long to lớn giữa không trung, rồi sau đó hung hăng đâm tới phía hắn.

Ngay sau đó, Chung Nhạc xuyên qua truyền tống trận, định dùng tinh thần lực phát động kiếm thất thức, nhưng tinh thần lực vẫn bị thần uy trấn áp, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức bắt lấy Liêu Nhận, vung lên chặt cột đá của truyền tống trận.

Tia lửa bắn tung tóe, đá vụn văng ra khắp nơi, nhưng cột đá này chính là của truyền tống trận do Yêu Thần Minh Vương tạo nên, một đao này của Chung Nhạc không thể phá được cột đá, đồ đằng văn vẫn đang vận hành.

– Gãy cho ta!

Chung Nhạc thét lên, cơ bắp toàn thân chấn động. Hắn rót hết tất cả sức mạnh vào trong đao, rồi vung đao lên chém xuống. Ầm, cột đá cuối cùng cũng bị hắn chặt gãy.

Đúng lúc này, những sợi rễ to lớn phủ kín long lân kia thò vào trong cánh cửa, mang theo khôn cùng uy năng đâm tới hắn.

Ầm…

Cánh cửa truyền tống sụp xống, không gian tan vỡ. Rễ kia vừa thò đến, liền bị không gian đang vỡ nát ép cho quay trở về.

Không gian như miếng thịt nảy lên hai cái, rồi bình thường trở lại.

Chung Nhạc thở phào một hơi, lau đi mồ hôi trên trán. Bỗng hắn thấy không gian phía trước nảy lên thật mạnh, sau đó không gian hệt như một tấm màn đen, bị một thứ có hình dáng như xúc tu đẩy ra, rồi hung hăng đâm tới hắn.

– Tân Hỏa, không phải ngươi nói Thánh linh này không có khả năng phá vỡ không gian ư?

Chung Nhạc sởn tóc gáy, vội thả người bỏ chạy, chân liên tục đạp không trung, phóng đi như điên.

Tấm màn đen kia đâm mạnh vào thông đạo, khiến thông đạo sau lưng Chung Nhạc lập tức sụp đổ, hóa thành bột mịn. Không gian hệt như một tấm màn đen bị vén lên, liên tục rung rung, từng cái rồi từng cái có hình dáng hệt như xúc tu liên tục đẩy không gian mà đâm tới. Thông đạo sau lưng Chung Nhạc bị đâm trúng, không ngừng sụp xuống.

Vù…

Hắn ra sức nhảy ra khỏi thông đạo. Mà phía sau hắn là một đống đổ nát, ngay cả cánh cửa thông xuống bên dưới do quái vật để lại cũng bị một loại năng lượng không thể nào tưởng tượng được phá hủy, cùng cả chiếc chìa khóa mà Chung Nhạc không kịp tháo xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.