Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1477: Tinh Hải phỉ tặc



- Thủ lĩnh, tại sao không cướp của chúng?

Đinh Hạc dẫn đoàn thuyền rời đi, một ma thần nghi hoặc hỏi:

- Tên Dịch tiên sinh đó chẳng qua chỉ là Thiên Thần, cho dù Thiên Thần Cảnh có thể thắng Tiên Thiên Thần Ma thì cũng không phải đối thủ của Ma Hoàng, Yêu Hoàng, chúng ta không cần phải sợ hắn!

- Ngươi hiểu cái quái gì!

Đinh Hạc cười khảy:

- Hắn đã là Chân Thần rồi.

Vị ma thần kia cười:

- Chân Thần thì cũng không thể nào đọ lại Ma Hoàng, chúng ta nhiều Ma Hoàng, Yêu Hoàng như thế…

- Mẹ kiếp! Động thủ thật thì không đủ cho một mình hắn giết!

Đinh Hạc hừ lạnh:

- Vừa rồi thần nhãn của hắn chiếu rọi, đến ta cũng cảm thấy bị hắn nhìn thấu mọi bí mật, không động thủ đã đành, nếu động thủ thì không quá mười chiêu ta sẽ rơi đầu! Ngươi nghĩ tại sao ta lại khách khí như vậy? Không phải lão tử kính thân phận mà là kính thực lực của hắn! Chúng ta là cầu tài chứ không phải đi chết. Huống hồ Dịch tiên sinh là Tả Quân Vương của Tiên Thiên Cung, bảng của Chư Đế Bảng sau này. Biết “bảng” là cái gì không? Là Thiên Đế tương lai, là nhân vật sẽ làm Thiên Đế. Lẽ nào lại động vào được? Hơn nữa…

Sắc mặt hắn cổ quái, nói nhỏ:

- Vị đã thích phóng chúng ta cũng từng nói nếu gặp Dịch Quân Vương thì phải lễ nhường ba phần. Chúng ta sống mà thoát được khỏi Trấn Ngục đều là dựa vào vị đó. Vị đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta, lời của nàng ta không thể không nghe.

Hắn quay lại nhìn thuyền Chung Nhạc, truyền lệnh:

- Thông báo cho những kẻ vô pháp vô thiên trong Hỗn Loạn Tinh Hải, cảnh báo Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh ở trên thuyền, tuyệt đối không được cướp của đoàn thuyền này!

Ma thần kia lĩnh mệnh, tế đồ đằng thần trụ, liên lạc với Hỗn Loạn Tinh Hải.

Trong Hỗn Loạn Tinh Hải tập trung toàn là tinh không phỉ tặc, những kẻ vô pháp vô thiên, vô số thủ đoạn tàn ác. Những kẻ phỉ tặc này đều là những kẻ tội ác tày trời bị trấn áp trong chư thiên ở các chủng tộc. Trước kia đều bị trấn áp trong Ngục Giới ở chư thiên các tộc hoặc trong Trấn Ngục ở Địa Ngục Luân Hồi.

Ngay trong bữa tiệc mừng thọ Thiên Đế, đột nhiên không biết có biến cố gì, Ngục Giới và Trấn Ngục ở chư thiên các tộc đều mất kiểm soát, khiến những kẻ tội ác cùng cực kia thoát ra ngoài.

Những kẻ tội đồ này tụ lại càn quét cướp bóc khắp noi, các tộc vì chiến sự quá nhiều không truy bắt chúng, chúng chạy tới Hỗn Loạn Tinh Hải, tập trung tại đó.

Không lâu sau tin tức truyền khắp Hỗn Loạn Tinh Hải, tất cả phỉ tặc đều nhận được tin đó, biết Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung đang trên một đoàn thuyền ở gần đây.

Đoàn thuyền đi hơn chục ngày, dọc đường bình an, đột nhiên tinh không có huyết vân cuồn cuộn, lại có một kẻ tà ma giết tới. Thần nhân nhân tộc trên thuyền như gặp đại địch, căng thẳng chuẩn bị đối phó.

Kẻ trong huyết vân vô cùng cường hãn. Huyết vân biến thành động thiên, vùng động thiên bao trùm, tinh cầu đều xuất hiện vết máu, mang đầy ma tính, trong đám huyết vân đó là một vị Tạo Vật Chủ!

Lần này sắc mặt Vân Quyển Thư không kìm được trở nên nặng nề, Tạo Vật Chủ tấn công, hắn chắc chắn không thể ngăn nổi, cho dù cộng với đại cao thủ Chung Nhạc đây thì cũng không được!

Chung Nhạc nhàn nhã nói:

- Không cần lo, ta đã nói trên đường sẽ giúp các ngươi chặn phỉ tặc, sẽ không nuốt lời. Vũ sư huynh, đến khi Tạo Vật Chủ đó tới gần, huynh tế thần thụ áp chế hắn, ta đi chém đầu hắn.

Hỗn Độn Vũ vâng.

Đám huyết vân kia bao phủ phạm vi rất rộng, đi tới đâu là nuốt chửng các tinh cầu tới đó. Thậm chí ngay cả vầng thái dương cũng bị nhuốm đỏ rực. Thấy hắn sắp nuốt chửng con thuyền của họ, đột nhiên có giọng nói:

- Huyết Tổ, Huyết Tổ! Mau dừng tay, trên thuyền là Dịch Quân Vương!

Đám huyết vân đó đột nhiên dừng lại, thu nhỏ dần, lộ ra một lão giả mặc áo đỏ mặt rỗ, da đỏ mắt đỏ, đến răng cũng màu đỏ.

Vị lão giả đó kinh ngạc:

- Dịch Quân Vương? Dịch Quân Vương nào? Có phải Dịch Quân Vương của Tiên Thiên Cung?

Từ xa một Yêu Hoàng đập cánh bay tới kêu lên:

- Chính là Dịch Quân Vương của Tiên Thiên Cung. Huyết Tổ đừng có manh động, giờ đồng đạo của Hỗn Loạn Tinh Hải đều nhận được tin Dịch Quân Vương đi qua đây, ngươi ở ngoài nên không biết.

Huyết Tổ mắt sáng lên, vội nhìn về hướng bọn Chung Nhạc, cười:

- Vị nào là Dịch Quân Vương? Ta có thể gặp không?

Chung Nhạc bước ra:

- Tại hạ chính là Dịch mỗ, xin chào Huyết Tổ!

- Quả nhiên là nhân tài, không hổ là Dịch Quân Vương Dịch tiên sinh!

Huyết Tổ cười lớn, vỗ tay, nói:

- Đem rượu ra đây!

Dưới cánh của hắn bay ra mấy con dơi đỏ rực, đáp xuống đất biến thành nữ tử áo đỏ, một nữ tử bưng một hũ rượu, hai nữ tử khác mỗi người bưng một cái bát tô to.

Huyết tổ đập bật nắp hũ rượu, rót đầy bát. Rượu trong bát đỏ tươi như máu. Hắn cười:

- Dịch Quân Vương, có dám uống rượu này không? Nếu ngươi dám thì ta kính một bát!

- Có gì không dám?

Chung Nhạc cười ha ha, định rời khỏi thuyền chính, Vân Quyển Thư vội nói:

- Không được, cẩn thận có gian trá! Ngươi là Dịch Quân Vương của Tiên Thiên Cung, chủ tướng trấn thủ Trấn Thiên Quan, nếu ngươi rơi vào tay Huyết Tổ thì Trấn Thiên Quan coi như xong!

Chung Nhạc cười:

- Người ta mời ta uống rượu, đi cũng không sao.

Vân Quyển Thư đại nộ:

- Ngươi thật thô thiển, làm hỏng tên gọi tiên sinh!

Chung Nhạc tiến về phía Huyết Tổ, đứng đối diện hắn, nhận lấy bát rượu từ tay nữ tử kia. Huyết Tổ cầm bát còn lại, cười:

- Cạn!

Nói rồi hắn một hơi uống cạn.

Chung Nhạc nhìn xuống thì thấy rượu trong bát giống như hổ phách đỏ, lan tỏa mùi tanh nồng nhức mũi.

Huyết Tổ chìa ra đáy bát, cười:

- Dịch Quân Vương, mời!

Chung Nhạc ngửa lên một hơi uống cạn, đột nhiên mắt sáng lên, tán thưởng:

- Đúng là rượu ngon!

- Đương nhiên là rượu ngon!

Huyết Tổ mừng rỡ, cười:

- Rượu của ta được luyện chế từ hàng vạn loại thần dược sáu bảy vạn tuổi. Số thần dược này không phải tầm thường, đều là thần dược đã mọc tay mọc chân. Thánh địa nào cũng nuôi như bảo bối. Hai vạn năm nay ta đều chạy đông chạy tây để ủ hũ rượu này, trộm thần dược của các thánh địa. Đến nay mới ủ được một hũ.

Hắn cười ha hả:

- Hôm nay được uống cùng Dịch Quân Vương cũng coi như không uổng hai vạn năm ta khổ sở. Giờ có thể trở về khoe khoang với các huynh đệ rồi!

Hắn cuốn lấy mấy nữ tử kia, vù một tiếng biến mất, vị Thần Hoàng cánh chim kia cũng không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc trở về thuyền, Vân Quyển Thư cười khảy:

Dịch Quân Vương, đường đường một vị trí giả lại cũng như loại thô thiển, to gan liều lĩnh như vậy, rượu của ai cũng dám uống! Nếu đối thủ biết ngươi có tật này thì chắc chắn sẽ bày kế hãm hại ngươi!

Chung Nhạc nhục thân chấn động, đột nhiên vô số thần quang tỏa ra từ trong cơ thể, mùi hương bay vạn dặm. Dược lực của bát rượu đó rất mạnh, khiến nguyên thần của hắn cũng chấn động theo, nhục thân nguyên thần đều được cường hóa rất mạnh.

Tu vi của hắn cũng tăng vọt, tu vi pháp lực thêm hùng hồn.

Chung Nhạc lập tức điều động dược lực hùng hồn đó, thi triển Tam Thập Tam Trùng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh, xương cột sống kêu tanh tách, hết tầng trùng thiên này tới tầng trùng thiên khác bị dược lực bá đạo phá vỡ!

Tu thành Đại Diệu Thiên Kinh quan trọng nhất là phải phá được ba mươi ba đốt xương sống, biến thành ba mươi ba động thiên. Làm được việc này thì cần phải khổ tu, cho dù là Chung Nhạc cũng phải mất trăm năm mới thực hiện được.

Nhưng giờ dựa vào dược lực của một bát rượu đó hắn đã liền một lúc đả thông hai mươi tám trùng thiên, tốc độ này khiến hắn cũng phải sững sờ!

- Quyển Thư yên tâm, rượu không có độc.

Hắn tiếp tục luyện hóa dược lực của rượu, nhàn nhã nói:

- Ta biết vị Huyết Tổ đó không có ác ý, ta cũng biết tại sao hắn lại kính rượu ta. Chúng ta đi tiếp đi.

Vân Quyển Thư cười khảy một tiếng, hạ lệnh đoàn thuyền tiếp tục lên đường.

Hai ngày sau, phía trước bỗng nhiên xuất hiện xương trắng vô số, tích tụ lại thành một quả tinh cầu khổng lồ. Trên tinh cầu đó có tòa đại điện bằng xương trắng, bên trong có một cái bảo tọa, trên đó là một cỗ thi ma, quanh người lan tỏa thi khí, bên dưới là một cỗ quan tài đen sì.

- Thi Ma Vương…

Vân Quyển Thư sắc mặt kịch biến, nói nhỏ:

- Nghe nói hắn là một cỗ ma thi, thi thể nhiều năm mà không hóa, được ma tộc thờ mấy chục vạn năm, trở thành linh, trong linh còn có hồn, sinh ra quái vật này… Không ngờ ngay loại ác ma này cũng xuất hiện rồi. Xem ra thiên hạ đúng là loạn rồi!

- Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương?

Thi Ma Vương lên tiếng, giọng nói vô cùng âm hiểm.

Chung Nhạc gật đầu:

- Chính là Dịch mỗ, bái kiến Thi Ma Vương.

Thi Ma Vương ra khỏi đại điện, lấy ra một hũ tượu, rót hai chén rượu trên Bạch Cốt Đài, nói:

- Huyết Tổ khoác lác nói rằng mời được Dịch Quân Vương uống rượu, Dịch Quân Vương cũng nể mặt mà uống. Vì thế ta cũng tới mời Dịch Quân Vương nể mặt, uống chén rượu này!

Chung Nhạc bước ra, Vân Quyển Thư vội nói lớn:

- Cẩn thận có gian trá! Lần đầu tiên chúng không hạ độc nhưng có thể lần hai sẽ hạ độc!

Chung Nhạc vẫn bước tới đối diện Thi Ma Vương, nâng chén lên, cười:

- Mời Thi Ma Vương!

- Mời!

Hai người nâng chén uống cạn một hơi. Chung Nhạc rùng mình, tán thưởng:

- Đúng là rượu ngon!

Thi Ma Vương mặt không chút biểu cảm:

- So với huyết tửu của Huyết Tổ thì sao?

- Không phân cao thấp.

Thi Ma Vương rất hài lòng, nhưng mặt vẫn không cảm xúc, điều khiển tinh cầu xương trắng này rời đi, nói:

- Rượu cảu ta dùng nước của Hoàng Tuyền, chôn cùng quan tài của ta, chúng sinh tế tự vài chục vạn năm mới ủ thành, chúng sinh tế tự tạo thành đạo dịch vô thượng, cũng chỉ có được một hũ.

Chung Nhạc trở lại thuyền, trong cơ thể vọng ra tiếng chấn động. Trên hai mươi tám trùng thiên xương sống lại có bốn tầng nữa được phá!

Vân Quyển Thư lệnh cho đoàn thuyền tiếp tục lên đường. Hai ngày sau, cờ phướn bay phấp phới, tiếng nhạc vui tai, đông đảo thần nữ đứng trên những đám tường vân vây quanh một cỗ xe hoa lệ tiến tới. Trên cỗ xe đó là một vị thần nhân trẻ tuổi, dáng vẻ đường hoàng, thần vũ bất phàm, hắn đứng dậy cười:

- Vị kia có phải Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương?

Chung Nhạc đứng dậy, nói:

- Chính là Dịch mỗ, phải xưng hô các hạ thế nào?

- Tên thì ta quên rồi, nhưng bằng hữu trong Hỗn Loạn Tinh Hải gọi ta là Dạ Thiên Tử.

Dạ Thiên Tử cười:

- Nghe nói Dịch Quân Vương đi qua nơi này nên ta tới dâng một chén rượu nhạt.

Chung Nhạc tiến lại ngồi đối diện với Dạ Thiên Tử, uống một cốc rượu, tầng động thiên cuối cùng của hắn được dược lực trong rượu phá tung. Hắn động dung nói:

- Dạ sư huynh, rượu này là…

- Ta là Dạ Thiên Tử, rượu này đương nhiên là đế tửu.

Dạ Thiên Tử mỉm cười, các nữ tử ca múa hộ tống cỗ xe rời đi.

Vân Quyển Thư nghĩ ngợi:

- Dám gọi là Dạ Thiên Tử, chắc chắn là đế tộc, có thể có liên quan tới Thiên Đình tiền triều. Tên Dạ Thiên Tử này có thể là thái tử của Thiên Nguyên Thiên Đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.