Trong Trấn Thiên Quan, Chung Nhạc quan sát các quân thao luyện, có Qqm Khang Thủy Sư, Trấn Thiên Quan liền trở thành tường đồng vách sắt, khó lòng bị công phá.
- Nhưng nếu Thiên Hà Thủy Sư tập hợp các quân bộ khác của Thiên Đình tới tấn công thì vẫn khó lòng chống đỡ nổi.
Chung Nhạc suy nghĩ hồi lâu, lắc mình biến thành Kim Ô giang cánh bay trên không trung, dùng Kim Ô chi thân thi triển các loại nhục thân thần thông.
Một lúc sau, hắn đáp đất, biến lại hình người, nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi lại bay lên không, tiếp tục dùng Kim Ô chi thân thi triển thần thông.
- Phu quân đang làm gì vậy?
Kim Hà Hề đi tới, ngẩng lên nhìn Chung Nhạc thi triển tuyệt kỹ tấn công nhục thân của Kim Ô thị, khó hiểu nói:
- Phu quân, chàng không phải Kim Ô thần tộc, tuy luyện được Tiên Thiên Kim Ô chi thân nhưng cũng không thể phát huy được hết nhục thân Kim Ô thần tộc.
Chung Nhạc hạ cánh, cười:
- Ta mượn Kim Ô chi thân suy đoán chiến cục chiến trường.
Kim Hà Hề ngạc nhiên:
- Mượn Kim Ô chi thân suy doán chiến cục sao?
Chung Nhạc gật đầu, tế tinh đồ của Tử Vi Tinh Vực lên, cười nói:
- Phu nhân nàng xem, thế lực Tiên Thiên Cung hình giống như thần điểu, Ngự Thiên Quan và Bích Lỗi Quan là hai cánh, Trấn Thiên Quan là đầu, thần điểu giang cánh bay, đầu chuyển động, rồi tới hai cánh, vậy là thần điểu không ngừng vỗ cánh bay, không ngừng thôn tính, như vậy là có khả năng thôn tính cả thiên hạ!
Kim Hà Hề gật đầu, Chung Nhạc nói tiếp:
- Ta tưởng tượng cục thế Trấn Thiên Quan như một con thần điểu khổng lồ, chiến tranh dường như rất phiền phức, thâm sâu khó lường khiến người ta không biết đâu mà lần, nhưng nó cũng có manh mối có thể lần theo. Cục thế của Trấn Thiên Quan biến thành thần điểu, dùng thần thông nhục thân của Kim Ô thị bài binh bố trận, chim và hai cánh liên động công kích là có thể hóa thần thông vào trong trận chiến. Nếu thần thông không có sơ hở gì, không có gì không thể công kích, vậy thì công kích của ta cũng không sơ hở, công phá được tất cả.
Kim Hà Hề chợt bừng tỉnh:
- Thần thông còn có thể dùng như vậy sao?
Chung Nhạc cười:
- Thần thông và chiến tranh là tương thông. Nàng thử nghĩ xem, thần điểu tấn công, cộng với tươgr tượng thế lực Trấn Thiên Quan như các bộ phận của thần điểu, để con thần điểu này chuyển động, nếu thần thông không có sơ hở gì thì công thế của Trấn Thiên Quan sẽ không có sơ hở, còn lại chỉ cần xem độ mạnh yếu của sức mạnh thôi.
Kim Hà Hề khựng người, biến chiến tranh thành thần thông để thi triển, suy nghĩ của vị phu quân này của nàng đúng là đặc biệt. Nhưng hắn nói vậy cũng có lý, Kim Ô là hồng hoang dị chủng hung mãnh nhất, cho dù là nhục thân đối chiến cũng không có địch thủ, dùng Kim Ô làm trận thế đúng là cường đại vô địch.
- Phu quân, chàng không phải Tiên Thiên Đế Quân, e là không điều động được Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan?
Kim Hà Hề nhớ tới điều quan trọng, nói:
- Thủ lĩnh Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan, luận chức quan không thua kém chàng, chàng không điều động được họ, thần thông chiến trường của chàng sẽ không thể thi triển được.
Chung Nhạc vẽ hai nét lên tinh đồ, nơi hắn vẽ là mấy tòa thánh địa gần Trấn Thiên Quan. Hắn nối các thánh địa này lại, lập tức trở thành đôi cánh của Trấn Thiên Quan.
Trấn Thiên Quan biến thành một chiếc đầu thần điểu khá nhỏ, cánh đập cùng đôi cánh lớn.
Đột nhiên con thần điểu này bay ra từ trong tinh đồ, bay lượn và tấn công một cách vụng về.
Kim Hà Hề mắt sáng lên, vỗ tay tán thưởng:
- Phu quân biến thế lực của mình thành thần điểu, như vậy thi triển thần thông sẽ không có bất cứ trở ngại nào. Thế lực của chàng dễ dàng điều động, nhưng chàng không nghiên cứu sâu về kỹ năng chiến đấu của Kim Ô nhục thân, không bằng ta, hơn nữa Trấn Thiên Quan tinh đồ của chàng có hai cánh, con cộng thêm ba chân. Vì thế phải chiếm lĩnh một số nơi, mỗi nơi có một tòa trọng trấn, bốn tòa binh bảo, trong bnh bảo phải có tướng sĩ mạnh nhất trấn thủ, làm móng vuốt sắc bén của Kim Ô.
Chung Nhạc quan sát tinh đồ, thấy nơi Kim Ô ba chân nàng chỉ có một số thánh địa của thần tộc, ma tộc, nhưng liên kết không lớn, có thể công hạ.
Kim Hà Hề vẽ thêm ba chân, con Kim Ô ba chân liền có khả năng bay lượn tấn công thoăn thoát.
- Phu nhân, chi bằng thế này, hai ta dùng pháp lực biến thành Kim Ô, không dùng thần thông, đánh cận chiến một trận.
Kim Hà Hề cho tinh thần tràn ra, quan tưởng Kim Ô ba chân, Chung Nhạc cũng vậy, hai con Kim Ô đánh nhau trên không trung, một lúc sau thì Kim Ô của Chung Nhạc bị xé xác tan tành.
Chung Nhạc nhíu mày, thử liền hơn trăm lần nhưng không lần nào không bị Kim Hà Hề giết.
Kim Hà Hề cười:
- Phu quân, ta sinh ra là Kim Ô, về chiến đấu nhục thân đương nhiên chàng không bằng ta. Tuy chàng có thể biến thành Kim Ô nhưng không thể suy nghĩ như Kim Ô, bản chất của chàng là người.
- Suy nghĩ giống như Kim Ô?
Chung Nhạc khựng ngươi, lắc mình biến thành Kim Ô ba chân, giang cánh bay lên. Kim Hà Hề cũng biến nguyên hình, hai con Kim Ô bay lượn trên bầu trời, chui vào vầng mặt trời rồi lại bay ra.
Chung Nhạc tế Toại Thụ, hai con đại điểu đáp xuống tổ chim trên cây, nói chuyện bằng điểu ngữ.
Hai người sống trên Toại Thụ, khát thì uống Thái Dương Thần Hỏa, đói thỉ ăn Thái Dương Thần Hỏa, bất tri bất giác sống qua vài tháng. Thần ma Trấn Thiên Quan thỉnh thoảng còn thấy hai con đại điểu cãi nhau rồi đánh nhau, lông chim bay tứ tung, vô cùng kịch liệt.
Hai con đại điểu cứ dăm ba ngày lại cãi nhau một trận, lại đánh nhau một trận. Thần ma Trấn Thiên Quan đã không còn thấy lạ nữa, biết chúa công nhà mình và vị tân nương nương có sở thích kỳ lạ.
Âm Phiền Huyên xuất quan, đứng dưới cây ngẩng lên nhìn thì thấy Chung Nhạc và Kim Hà Hề lại đánh nhau, hai con đại điểu bay qua bay lại quanh Toại Thụ, lông chim rơi lả tả. Con đực Chung Nhạc biến thành bị con cái cắn cho đầu đầy máu. Âm Phiền Huyên bất giác cười:
- Hai người mau xuống đây, đừng có náo loạn nữa.
Chung Nhạc thu cánh đáp xuống bằng ba chân, vẫn là chân chim. Âm Phiền Huyên nhìn hắn, Chung Nhạc vội thu chân thứ ba lại, chân chim cũng thành chân người, ngượng ngùng nói:
- Ta sắp quên mình không phải Kim Ô rồi.
Kim Hà Hề người phủ lông vàng, đáp xuống, cười:
- Phu quân giờ cũng hiểu được bảy tám phần về cách chiến đấu của Kim Ô rồi, đủ để điều động chiến trường. Huyên tỷ có việc gì vậy?
Âm Phiền Huyên nói:
- Vừa rồi Phù Kỳ Chi tiền bối cho ta biết, đột nhiên không liên lạc được với Phù Lê nên ta vội tới đây thông báo cho Phu Quân.
- Không liên lạc được với Phù Lê?
Chung Nhạc giật mình, vội lấy đồ đằng thần trụ thử liên lạc với Phù Lê, không có tín hiệu, bất giác chau mày, trong lòng có phần bất an.
Sáu năm rồi, Phù Lê và Bệ Ngạn vẫn đang tháo chạy sự truy sát, đến giờ vẫn chưa trở lại, nhưng cũng may Phù Lê có đồ đằng thần trụ nên có thể liên lạc. Mấy năm nay Phù Kỳ Chi vẫn liên tục liên lạc với Phù Lê, biết được phương vị của hắn.
- Phù Lê sẽ không ăn Bệ Ngạn biểu huynh đấy chứ?
Âm Phiền Huyên để lại tiếng tiêu trong thức hải Phù Lê để giúp hắn trấn áp tham niệm với Bệ Ngan, nhưng nếu tiếng tiêu bị Phù Lê luyện hóa thì chắc chắn Phù Lê sẽ không chống đỡ được sự mê hoặc mà ăn mất Bệ Ngạn!
- Giờ cần tìm Phù Lê, nhưng chín trấn mười hai bảo Trấn Thiên Quan cũng rất quan trọng. Triệu tập chư tướng tới nghị sự!
Một lát sau chư thiên Trấn Thiên Quan tới đông đủ. Chung Nhạc mở tinh đồ, vẽ ra hình Kim Ô giang cánh trên tinh đồ, nói:
- Chư vị, ta muốn dựng chín trấn mười hai bảo quanh Trấn Thiên Quan, những nơi này, chư quân hãy đem quân công hạ những nơi đó, tạo thành đồn binh trọng trấn và tinh binh bảo lũy!
Nói rồi Chung Nhạc liền lệnh cho Mục Tô Ca, Phù Liệt, Phù Văn, Âm Phiền Huyên mỗi người đều dẫn đại quân xuất chinh.
Chung Nhạc gọi Kim Hà Hề tới:
- Thời gian tới ta sẽ để lại phân thân, nhưng nàng vẫn là người quản lý đại cục, phân thân của ta chỉ trợ giúp cho nàng.
Kim Hà Hề giật mình, kêu lên:
- Ta chỉ huy đại quân Trấn Thiên Quan? Trấn Thiên Quan có hơn bảy nghìn vạn đại quân thần ma, nếu ta có sai sót gì…
Trấn Thiên Quan hiện giờ ngoài năm nghìn vạn thần ma còn có ma thần của Âm Khang thị và Âm Khang Thủy Sư, số lượng lúc này đã lên tới bảy nghìn vạn.
Trấn Thiên Quan tuy lớn nhưng quá nhiều thần ma, đã vượt qua sức chịu đựng của Trấn Thiên Quan, vì thế Chung Nhạc định mở ra lục đại đốn quân trọng trấn khác.
Chung Nhạc cười:
- Thần ma của Tiên Thiên Cấm Quân nàng sẽ không chỉ huy, Âm Khang Thủy Sư cũng vậy, còn lại thì dưới quyền nàng chỉ có ba nghìn vạn thần ma. Thiên nữ của Kim Ô thị, Kim Ô tộc trưởng tương lai, Nữ Đế của Kim Ô thần tộc, chắc sẽ không sợ chứ?
Kim Hà Hề cười:
- Trấn Thiên Quan là căn bản của chàng, ta sợ có sai sót làm hỏng chuyện.
- Có phân thân của ta, lúc nào cũng có thể liên lạc với ta.
Chung Nhạc để lại một trăm phân thân, gọi Phù Kỳ Chi tới:
- Phù Lê mất tích từ chỗ nào?
Phù Kỳ Chi chỉ lên tinh đồ:
- Nơi này.
Chung Nhạc nhìn, nhíu mày:
- Gần vậy sao? Đây là…. Lãnh địa của Hoàng Đình thị.
Hoàng Đình thị không xa Trấn Thiên Quan là bao, với tốc độ của Phù Kỳ Chi thì chỉ nửa tháng là có thể từ Hoàng Đình thị tới Trấn Thiên Quan.
Phù Lê tới nơi này là không có liên lạc, đúng là quỷ dị.
- Hoàng Đình thị… có chút rắc rối rồi!
Hoàng Đình thị, Đại Đình thị vốn là một nhà, đều là đế tộc, vì sinh ra hai vị đế, một chia làm hai, Đại Đình thị ở lại Đế Tinh, Hoàng Đình thị thì tọa lạc ở gần Tiên Thiên Cung.
Hoàng Đình thị là đế tộc không có mấy người dừng chân ở Đế Tinh, Đại Đình thị cắm rễ ở Đế Tinh, Hoàng Đình thị thì ở hoạt động ở tinh vực.
Phù Lê vào trong cương vực của Hoàng Đình thị có lẽ là do bị hai đại Đế Quân truy sát, vào trong lãnh địa của Hoàng Đình thị rồi mất liên lạc, không thể nói là không liên quan tới Hoàng Đình thị.
Nhưng muốn vào đế tộc cứu người thì thật sự nguy hiểm.
- Kỳ Lão, ngươi đi cùng ta.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, đột nhiên miệng thốt ra đạo ngữ trầm thấp, đó là Tiên Thiên thần ngữ thời đại Hắc Ám, đột nhiên hư không chấn động, một con thuyền lớn cổ xưa phá không gian hiện ra.
Con thuyền nghìn cánh mà các Tiên Thiên Thần Vương thời đại Hắc Ám như Đại Tư Mệnh tạo nên, là thần khí có thể xuyên qua Đạo Giới.
Con thuyền cổ này lai lịch quá lớn, Chung Nhạc cũng sợ bị kẻ khác dòm ngó nên bình thường giấu trong không gian.
Phù Kỳ Chi và Chung Nhạc lên thuyền, Hỗn Độn Vũ cũng cầm Phù Tang Thần Thụ theo lên thuyền. Con thuyền bắt đầu vỗ cánh, nháy mắt phá không bay đi.
Hai ngày sau, conn thuyền tới gần lãnh địa của Hoàng Đình thị, Chung Nhạc dừng thuyền, đưa ngón tay trỏ lên khẽ vạch lên mi tâm, thần nhãn hiện ra nhìn về phía lãnh địa Hoàng Đình thị.
Lãnh địa Hoàng Đình thị được tạo thành từ hơn mười mảnh thánh địa, tòa thánh địa trung tâm vô cùng cổ xưa, trong các tòa thánh địa đều dày đặc thiên địa đại đạo, thậm chí còn hóa hình thành cảnh tượng nghìn vạn đạo cầu vồng vây quanh thánh địa trung tâm.
- Đại đạo lai triều!
Sắc mặt Chung Nhạc kịch biến, kêu lên:
- Hoàng Đình Đại Đế của Hoàng Đình thị còn sống không?
Phù Kỳ Chi lắc đầu:
- Hoàng Đình Đại Đế không thể nào còn sống được. Nếu hắn còn sống thì phải mười sáu vạn tuổi. Hắn không phải Tiên Thiên thần ma, không thể sống được tới giờ. Dị tượng vạn đạo lai triều này có lẽ là món đế binh của Hoàng Đình Đại Đế, Chư Thiên Thần Đạo Chung tạo nên!
- Chư Thiên Thần Đạo Chung?
Thần nhãn của Chung Nhạc tỏa sáng nhìn về thánh địa Hoàng Đình, quả nhiên thấy thấp thoáng một chiếc chuôgn lớn vô hình đang chuyển động, văn lý trên thân chuông hình thành nghìn vạn đại đạo, nhìn qua giống như vạn đạo lai triều.
Đột nhiên bên tai Chung Nhạc vang lên tiếng chuông, da đầu hắn tê rần, Tiên Thiên thần ngữ thót ra khỏi miệng, con thuyền vèo một cái ẩn mình trogn hư không, lướt đi trong vô số không gian.
Phía sau con thuyền, không gian nổ tanh tách, bị tiếng chuông đó chấn động đến tan rã!
Tiếng chuông cuồn cuộn, đi tới đâu chư thiên tỏa sáng như minh châu, uy năng hủy diệt nhằm thẳng con thuyền nghìn cánh mà lao tới!