Nàng đi tới lối vào Thiên Ngục, lấy ra Khế văn Hỏa Linh, gọi ba tôn thủ vệ Bính Dần, Đinh Mão và Mậu Thìn tới:
- Cầm theo Khế văn Hỏa Linh này, mang theo Ngục Cổ, tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo, đuổi bắt nghịch tặc!
Ba gã thủ vệ khom người xưng vâng, mỗi người lấy ra một cái trống lớn, đeo ở sau lưng, phóng người nhảy xuống Thiên Ngục, đi tới Đại lục Thái Cổ, tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo. Trên thiên không lại có thêm một đạo hồng quang phá không bay đi.
Bích Lạc tiên sinh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Thiên Hoàng Đế Đạo đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm trời, không ngờ mấy năm gần đây lại vận dụng tới ba lần. Thật chẳng lẽ muốn lật Thiên sao? Thiên Hoàng Đế, đây vốn chính là một từ đại nghịch bất đạo…
Hắn đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, khu trừ cái ý niệm đại nghịch bất đạo này ra khỏi đại não chính mình. Hắn là sứ giả của Thiên, đại biểu cho Thiên, sao có thể có ý niệm lật Thiên được?
Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút bất an. Thiên Hoàng Đế Đạo, là con đường của Thiên Hoàng Đế! Con đường mà chỉ Đế Hoàng của Thiên mới có thể đi. Cho nên con đường này cũng là một con đường đại nghịch bất đạo. Bất luận tồn tại gì đặt chân lên Thiên Hoàng Đế Đạo cũng nhất định phải diệt trừ. Tần suất Thiên Hoàng Đế Đạo xuất hiện dần dần thường xuyên hơn, khiến cho hắn có một loại liên tưởng không quá tốt.
Trong Thiên Hoàng Đế Đạo, Chung Nhạc đứng trên Thiên Dực Cổ Thuyền, nhìn về phía trước, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ. Hắn vậy mà thật sự nhìn thấy một con đường.
Trận pháp Truyền tống thật ra chỉ là công cụ thôi phát quang lưu truyền tống, dịch chuyển người và vật tới địa phương xa xôi với tốc độ cực nhanh, căn bản không có con đường cụ thể, có thể thấy cũng chỉ là một đạo ánh sáng mà.
Mà Thiên Hoàng Đế Đạo lại hoàn toàn bất đồng so với Trận pháp Truyền tống bình thường. Chung Nhạc phảng phất như đang ở trên một con đường do ánh sáng cấu thành. Thiên Hoàng Đế Đạo phảng phất như là một con đường tắt do Thiên Hoàng Thiên Đế Viễn Cổ trực tiếp mở ra không gian từ Tử Vi tới Hỏa Diệu Tinh, biến không gian dài dằng dặc vô tận thành một con đường vậy.
Thiên Dực Cổ Thuyền phi hành cực nhanh trong Thiên Hoàng Đế Đạo, sợ rằng không mất bao nhiêu thời gian đã có thể xuyên qua Vũ trụ Cổ lão, thẳng tới ba ngàn Lục Đạo Giới, sau đó tiến vào Đệ Nhất Lục Đạo Giới.
- Trong Thiên Hoàng Đế Đạo rốt cuộc có đồ vật gì?
Cặp mày Chung Nhạc dần dần nhíu lại. Phong Hiếu Trung nói trong này có đồ vật gì đó rất hữu dụng với hắn. Nhưng Thiên Hoàng Đế Đạo đã rời khỏi Tử Vi rất xa, đã tiến vào Vũ trụ Cổ lão, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì, khiến cho hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là tốc độ quá nhanh, đã bỏ lỡ rồi?
Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn cực nhanh tiến về phía trước trong Thiên Hoàng Đế Đạo, không gian vô tận của Vũ trụ Cổ lão cũng thoáng một cái đã qua.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt cảm giác được Thiên Dực Cổ Thuyền khẽ chấn động, tốc độ vậy mà chậm lại. Ở trong Thiên Hoàng Đế Đạo chậm lại cơ hồ là chuyện không có khả năng xảy ra. Đây là đại truyền tống vượt qua không gian, căn bản không có khả năng chậm lại. Nhưng hiện tại lại hết lần này tới lần khác đã phát sinh.
Tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền càng lúc càng chậm, phảng phất như đã rơi vào trong dịch đồng thủy ngân vậy, hành động cực kỳ gian nan.
Đúng lúc này, thân thể Chung Nhạc đột nhiên đại chấn. Hắn nhìn thấy trong Thiên Hoàng Đế Đạo chợt xuất hiện từng chiếc từng chiếc Chiến hạm thật lớn. Đám Chiến hạm kia không biết từ chỗ nào đi tới. Trên Chiến hạm phiêu đãng vô số cờ xí mỹ lệ, trên boong thuyền đứng từng tôn từng tôn Thần Nhân vĩ ngạn, là những Chiến Thần đầu người thân rắn!
Bọn họ đang vội vã lên đường, nhìn bộ dáng hẳn cũng là từ Tử Vi đi tới đây. Từng chiếc từng chiếc Chiến hạm dùng tốc độ cực nhanh bay qua bên cạnh Chung Nhạc. Toàn thân bọn họ toát ra sát khí đằng đằng, phảng phất như đang chuẩn bị đi chiến đấu vậy.
Tiếp theo, tiếng kèn vang vọng truyền tới, tạo thành trường âm. Một chiếc Đế thuyền vĩ ngạn bay tới. Trên Đế thuyền chỉ thấy Chư Đế đứng san sát. Trong lòng Chung Nhạc hoảng sợ. Hắn vậy mà đã nhìn thấy ở trên chiếc Đế thuyền kia có tới hơn một trăm tôn Đế!
Sau đó hắn nhìn thấy Phục Mân Đạo Tôn! Phục Mân Đạo Tôn cũng ở trên chiếc Đế thuyền kia, được Chư Đế vờn quanh. Phục Mân Đạo Tôn phảng phất như cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Chiếc Đế thuyền khẽ chấn động, dừng lại trong Thiên Hoàng Đế Đạo. Phục Mân Đạo Tôn tinh tế quan sát Chung Nhạc. Mà Chung Nhạc cũng đang quan sát Phục Mân Đạo Tôn. Tôn Đế này đã vô cùng già nua, tuổi của hắn đã lớn, nhục thân và Nguyên thần đều không tránh khỏi rơi vào trạng thái già yếu, tinh khí trong cơ thể bắt đầu xói mòn. Hắn nhìn thấy chính là Phục Mân Đạo Tôn lão niên.
- Địa Hoàng Bệ hạ đang nhìn gì vậy?
Trên chiếc Đế thuyền kia, một vị tồn tại Đế cấp mỉm cười, hỏi.
- Ta nhìn thấy được tương lai!
Ánh mắt Phục Mân Đạo Tôn xuyên qua thời gian mười vạn năm, kinh ngạc trong chốc lát, mỉm cười nói:
- Ta thấy được mười vạn năm sau! Có một hậu bối của ta đi tới nơi này! Hắn tựa hồ cũng đã nhìn thấy ta. Sắc mặt của hắn vô cùng kinh ngạc! Hiện tại Thiên Cơ hỗn loạn, cho dù là Đạo Thần cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng tương lai, không nghĩ tới ở trong Thiên Hoàng Đế Đạo lại có thể nhìn thấy Phục Hy tương lai!
- Bệ hạ có nhìn thấy diện mạo của gã Phục Hy này không?
Một vị tồn tại Đế cấp khác mỉm cười, nói:
- Bệ hạ có thể vẽ lại dung mạo của hắn, lưu cho hậu đại, nói không chừng tương lai sẽ có Đế của Phục Hy thị cầm bức họa này tới tìm tới hắn!
Phục Mân Đạo Tôn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta đối với tương lai tràn ngập kính sợ, cũng không muốn thay đổi cái gì! Đợi một chút! Ta thấy được đồ vật thú vị!
Thần sắc kinh ngạc trên mặt hắn càng nồng đậm hơn. Chỉ thấy Tân Hỏa đang đứng trên bả vai của Chung Nhạc, đang tại mười vạn năm sau quan sát hắn. Phục Mân Đạo Tôn cười ha hả, hưng phấn nói:
- Thú vị! Thú vị! Ta còn tưởng hắn đã mất rồi… Hóa ra hắn vẫn còn!
Chư Đế đều không hiểu chuyện gì. Phục Mân Đạo Tôn mỉm cười, nói:
- Không ngờ có thể trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy tương lai, có chút thú vị! Xuất phát a… Đợi một chút!
Hắn lại dừng lại Đế thuyền, kinh ngạc nhìn về phía mười vạn năm sau. Trên chiếc thuyền cổ xưa kia, Chung Nhạc đang thi triển Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, thi triển công pháp của chính hắn!
Phục Mân Đạo Tôn nhất thời ngơ ngẩn. Từng chiêu từng thức của Chung Nhạc theo như hắn thấy chính là vô cùng vụng về, không linh động, tràn ngập biến hóa như kẻ khai sáng là hắn, nhưng đó quả thật chính là công pháp của hắn.
- Hắn tựa hồ muốn nói cho ta biết cái gì đó!
Phục Mân Đạo Tôn tinh tế quan sát, trong lòng thầm nghĩ. Sau một hồi, hắn nhìn thấy gã Phục Hy trẻ tuổi này lấy ra một hạt châu, sau đó hắn nhìn thấy con trai của chính mình, Đế tử Phục Thương thời điểm lão niên, toàn thân đang bị hai đạo Tinh hà trói lại.
- Phụ thần, giết chết ta a!
Phục Thương quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, không ngừng gào khóc:
- Giết chết ta a! Ta không muốn làm một tội nhân!
Bất quá, thanh âm của Phục Thương lại không cách nào truyền tới mười vạn năm trước. Toàn bộ tin tức mà hắn muốn truyền đạt đều bị thời gian lau mất. Phục Mân Đạo Tôn kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lộ ra một tia tươi cười.
- Bệ hạ đã nhìn thấy cái gì?
Một tôn Tiên Thiên Đại Đế bên cạnh Phục Mân Đạo Tôn mỉm cười, hỏi.
- Cảnh tượng tương lai đã biến mất!
Phục Mân Đạo Tôn quan sát Chung Nhạc và con trai của chính mình thật lâu, sắc mặt bình tĩnh, không chút bận tâm:
- Chư Đế trong Vũ trụ Cổ lão tác loạn, nháo tới mức quá đáng rồi! Cần phải dùng thủ đoạn thiết huyết trấn áp bọn họ, bằng không chắc chắn sẽ trở thành căn nguyên khiến cho vũ trụ xao động!