Lẽ nào đồ vật không thuộc về Linh mà vừa rồi Đại Toại đã nói, chính là chỉ bọn chúng?
Đám sinh vật này tựa hồ không có thân thể huyết nhục chân chính, dùng một loại phương thức tương tự như linh hồn sinh tồn trong Hư Không Giới. Đám sinh vật này không biết đã tồn tại bao lâu, hút ăn lực lượng của bao nhiêu linh hồn ký thác trong Hư Không Giới, đã cường đại tới mức khiến cho Chung Nhạc nhìn thấy cũng phải run rẩy.
Đây là sinh vật không có khả năng tồn tại trên thế gian, nhưng hết lần này tới lần khác lại đã xuất hiện. Chỉ có một giải thích duy nhất, đó chính là đám sinh vật này hẳn là giống như Côn Tộc, đều là được sáng tạo ra.
Ma Tộc sáng tạo Côn Tộc, là vì để đối phó Thần Tộc, mà những sinh vật xấu xí trong Hư Không Giới này được sáng tạo ra, là để đối phó kẻ nào?
Đám sinh vật trên đầu mọc đầy tay chân kia điên cuồng phóng vọt về phía hắn, dùng cả tay lẫn chân. Cho dù tốc độ Tiên Thiên Nhục Sí của Chung Nhạc cực nhanh, cũng bị bọn chúng đuổi theo càng lúc càng gần.
Rốt cuộc Chung Nhạc cũng chạy tới bên cạnh Đế linh của Tượng Đoàn Đế. Đế linh của Tượng Đoàn Đế điểm một ngón tay lên mi tâm Chung Nhạc, Diệt Độ Ma Công cực kỳ hoàn chỉnh không giữ lại chút nào tiến nhập đại não hắn.
- Phục Hy, tiến về phía trước a!
Tinh thần của Tượng Đoàn Đế chấn động, truyền âm cho hắn.
Chung Nhạc ra sức tiến về phía trước, xông thẳng về phía Đế linh của Thảo An Đế. Trong Hư Không Giới, càng lúc càng nhiều quái vật đầu lớn xấu xí xuất hiện, lên tới hàng trăm hàng ngàn con, từ sau lưng và hai bên hắn nhao nhao đuổi tới.
- Cứ việc tiến về phía trước, không cần phân tâm!
Đế linh của Thảo An Đế cũng điểm một ngón tay tới, truyền thụ Đa Tâm Huyết Chiếu Kinh hoàn chỉnh nhất cho Chung Nhạc.
Chung Nhạc nhanh chóng tiến lên, phóng về phía Đế linh của vị Thiên Đế đời thứ mười ba, Khuê Tĩnh Đế. Đám sinh vật kỳ lạ bốn phía kia càng lúc càng nhiều, điên cuồng lao thẳng về phía hắn. Chung Nhạc trong lúc vô tình quay đầu nhìn lại, liền thấy các Linh của liệt tổ liệt tông đang đại chiến với đám sinh vật kỳ lạ kia.
Trong lòng hắn nhất thời trầm xuống. Các Phục Hy Thiên Đế đều đã chết, chỉ còn lại có linh hồn, đã không còn chúng sinh tế tự, nếu lại thôi động lực lượng trong linh hồn đi nghênh chiến, nhất định sẽ vì vậy mà hao tổn linh hồn bản nguyên, khiến cho tốc độ chính mình tiêu tán lại càng nhanh hơn.
- Không nên quay đầu lại, toàn lực tiến lên!
Một cỗ tinh thần hạo hãn truyền vào trong não hải của hắn, quát lớn:
- Chúng ta đã đợi suốt mười vạn năm rồi, chính là vì lúc này! Tiến lên a!
Chung Nhạc phóng tới bên cạnh Đế linh của Khuê Tĩnh Đế. Đế linh của Khuê Tĩnh Đế điểm một ngón tay tới, truyền thụ Đạo Cốt Đại Vũ Thiên hoàn chỉnh của chính mình cho hắn, xoay người giết về phía đám sinh vật kỳ lạ đang nhào tới kia.
- Nhanh lên!
Trong đầu Chung Nhạc vang lên thanh âm Đế linh của Khuê Tĩnh Đế.
Chung Nhạc điên cuồng phóng vọt về phía Đế linh của Đoàn Hạo Đế. Linh hồn của Đoàn Hạo Đế sớm đã đợi hắn, điểm ngón tay một cái liền truyền thụ Long Xà Đạo Ca hoàn chỉnh cho hắn, rất nhanh quay sang nghênh chiến đám sinh vật kỳ lạ đang nhào tới kia.
- Phục Hy, tiến về phía trước a!
Thần thức của hắn quát lớn về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc điên cuồng trùng kích về phía trước. Đám sinh vật kỳ lạ từ Hư Không Giới vọt tới kia thật sự quá nhiều rồi, dày dày đặc đặc, nhiều đếm không xuể.
Đám sinh vật kỳ lạ này có khả năng là nguyên nhân chân chính khiến cho Đại Toại có cảm giác chịu không nổi gánh nặng. Đám sinh vật giống như ác mộng ký sinh trong Hư Không Giới này thật sự quá nhiều rồi, đánh cắp lực lượng của những linh hồn khác, hút đi lực lượng tế tự của bọn họ.
Ngay lúc này, Chung Nhạc lại cảm ứng được khí tức Thiên đạo. Chỉ thấy một mảnh thiên mạc từ trong Hư Không Giới chậm rãi dâng lên, từ từ mở ra. Mảnh thiên mạc này chuyên môn ngăn cản linh hồn của Phục Hy thị, không cho linh hồn của Phục Hy thị hạ giới.
Nếu thiên mạc hoàn toàn mở ra, chỉ sợ linh hồn của Chung Nhạc cũng sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong Hư Không Giới.
Chung Nhạc ra sức phóng chạy, rốt cuộc đi tới địa phương linh hồn của Tùy Dịch Đế ký thác. Tùy Dịch Đế truyền thụ Ánh Đạo Thiên cho hắn, thần thức chấn động, than thở:
- Phục Hy, trở xuống đi! Đã không kịp đi tới nữa rồi!
Trong lòng Chung Nhạc chấn động, chẳng quan tâm, toàn lực phóng chạy về phía Bằng Hà Đế, cố gắng tại trước khi thiên mạc hoàn toàn mở ra chạy tới bên cạnh Đế linh của Bằng Hà Đế.
Mỗi một linh hồn ký thác trong Hư Không Giới đều có địa phương ký thác của bọn họ, không thể tùy tiện di chuyển. Chung Nhạc nhất định phải đi tới bên cạnh tôn Đế kia, lúc này mới có thể nhận được chân truyền của bọn họ.
- Không nên đi tới nữa! Trở xuống đi!
Đế linh của hai mươi hai triều Thiên Đế Phục Hy thị nhao nhao nhìn về phía hắn, thần thức ba động, thanh âm đồng thời nổ vang trong đầu hắn.
- Trở xuống đi!
Bọn họ đồng thanh quát lớn. Ánh mắt Chung Nhạc có chút mông lung, đột nhiên khom người cúi đầu:
- Liệt tổ liệt tông!
- Mau đứng lên! Không được bái chúng ta, sẽ bị bọn chúng cảm giác được! Đi nhanh đi!
Bọn họ đã bị vô số sinh vật kỳ lạ bao vây, thần thức vẫn như cũ không ngừng truyền tới.
Chung Nhạc xoay người rời đi, tại thời điểm trước khi thiên mạc triệt để bao phủ Hư Không Giới đã xuyên qua Hư Không Giới, quay trở lại thế giới hiện thực.
Vào lúc này, Hư Không Giới đột nhiên chấn động, một gã Cự nhân không có mặt mũi từ xa cất bước đi tới, xuất hiện ở địa phương Chung Nhạc bái lạy liệt tổ liệt tông, thần sắc có chút nghi hoặc.
- Đám Thiên Đế đã thua cả một cái thời đại, đã thua mất chủng tộc!
Trên khuôn mặt giống như giấy trắng của hắn chợt hiện ra cặp mắt, lỗ tai, cái miệng, mỉm cười nói:
- Các ngươi đã làm trái quy củ! Các ngươi lại lén lén lút lút làm ra chuyện tốt gì rồi? Đáng thương a! Thời đại đã thay đổi rồi, mà các ngươi vẫn còn trầm tịch trong quá khứ, vọng tưởng khôi phục lại vinh quang trước đây!
Hắn nhìn về phía Hạ giới, ánh mắt phảng phất như có thể xuyên qua tầng tầng không gian, thản nhiên nói:
- Các ngươi lại dám ở ngay dưới mí mắt của Thiên làm những chuyện cấu kết không thể lộ ra ngoài? Các ngươi làm càng nhiều, càng lộ ra nhiều sai sót. Đừng hòng phản kháng nữa, hãy cứ tiếp tục nuôi dưỡng đám Thực Linh Thú của ta đi thôi!