Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 170: Ở chung với sư muội



Gã Tế ty áo bào trắng kia mạnh mẽ hút một hơi, đè xuống ý niệm diệt sát tiểu tử này trong lòng, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc chợt cao giọng nói:

– Nhân Tộc, ngươi chớ có kiêu ngạo! Hiếu Sơ Ôn sư huynh vẫn còn chưa xuất chiến! Nếu Hiếu Sơ Ôn sư huynh ở đây, chỉ một đầu ngón tay thôi sẽ có thể bóp chết ngươi!

– Không sai! Sơ Ôn sư huynh chính là đệ nhất cao thủ Thoát Thai Cảnh của Thần Tộc ta, đệ tử thân truyền của Trưởng lão Đại Tế ty, cũng là một trong những kẻ xuất chiến lần này! Giết ngươi không cần tốn bao nhiêu sức lực!

– Vậy thì mau đi mời Hiếu Sơ Ôn sư huynh của các ngươi tới đây!

Chung Nhạc lập tức dừng bước lại, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng:

– Để cho hắn mau tới đây một chút! Sau khi đánh chết hắn xong, chúng ta sẽ có thể nghỉ ngơi rồi!

Từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc nhất thời giận dữ, nhao nhao đứng dậy, muốn chạy đi tìm Hiếu Sơ Ôn. Trong lòng gã Tế ty áo bào trắng kia nhất thời nóng nảy, vội vàng tinh thần lực truyền âm, quát lên:

– Đều dừng lại hết cho ta! Hiếu Sơ Ôn cũng không phải là đối thủ của hắn! Gọi Hiếu Sơ Ôn tới đây, cũng chỉ là chịu chết mà thôi!

Đám Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc nhất thời run rẩy sợ hãi, từng tên từng tên ngây người tại chỗ. Hiếu Sơ Ôn chính là cao thủ Thoát Thai Cảnh do Hiếu Mang Thần Tộc chọn lựa ra để nghênh chiến với Luyện Khí Sĩ của Kiếm Môn lần này, chính là đệ nhất cao thủ Thoát Thai Cảnh của Hiếu Mang Thần Tộc. Nhưng bây giờ Tế ty áo bào trắng lại nói hắn tới đây cũng chỉ là chịu chết. Tế ty áo bào trắng chính là tồn tại cấp Trưởng lão trong Thần Miếu, hắn tuyệt đối sẽ không nói sai. Nhưng những lời này của hắn thật sự khiến cho bọn chúng khó có thể tiếp nhận nổi.

– Vì sao các ngươi còn chưa đi mời Hiếu Sơ Ôn?

Lôi Đằng lớn tiếng thúc giục:

– Nhanh một chút a! Mấy sư huynh đệ chúng ta cũng không có nhiều thời gian a! Giết chết hắn xong, chúng ta còn phải đi nghỉ ngơi nữa!

Rất nhiều Hiếu Mang Thần Tộc ngây người ở nơi đó, không biết phải làm sao.

Trong mắt gã Tế ty áo bào trắng chợt lóe lên quang mang, cố nén xuống ý niệm đánh chết Chung Nhạc tại chỗ trong lòng xuống. Lúc này hắn đã có chút hối hận khi muốn cấp cho đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc này một cái hạ mã uy, càng hối hận chính mình đã nói ra Hiếu Sơ Ôn cũng không phải là đối thủ của Chung Nhạc. Những lời này vừa ra, đã đả kích lòng tin tất thắng của Hiếu Mang Thần Tộc. Bất quá Chung Nhạc liên tục hai lần một chiêu đánh chết đối thủ, cũng đã đả kích lòng tin của hắn. Cả hai lần này hắn một lần cũng đều không cứu được tộc nhân. Căn bản chưa kịp xuất thủ, Hiếu Chân và Hiếu Thiên đều đã bị Chung Nhạc giết chết rồi.

Thật ra không chỉ là hắn, thời điểm Chung Nhạc ở trong quyết đấu vô cấm kỵ tại Thượng viện lúc trước, đánh một trận đại chiến với Thủy Thanh Nghiên, cũng khiến cho rất nhiều Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn cực kỳ đau đầu. Thậm chí ngay cả Thận Long của Kiếm Môn cũng không kịp ngăn cản hai người bọn họ, chỉ có thể mời Trưởng lão đứng ra ngăn cản hai người đánh một trận tử chiến. Lúc đó, trận chiến giữa Chung Nhạc và Thủy Thanh Nghiên cực kỳ thảm liệt. Bọn họ tiến hành chiến đấu cận thân, không cho người khác có cơ hội nhúng tay vào, lực bộc phát vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho kẻ mạnh hơn hắn gấp mười, gấp trăm lần cũng đều không ngăn cản kịp. Càng huống chi hiện tại hắn so với lúc đó còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần?

Gã Tế ty áo bào trắng kia hừ lạnh một tiếng, cất bước rời khỏi quảng trường, vừa đi vừa nói:

– Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn, không cần đã được tiện nghi lại còn khoe mã, đi thôi!

Đám người Chung Nhạc, Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông và Lôi Đằng nhao nhao đuổi theo. Lúc này, tâm thần mọi người đều đã buông lỏng hơn rất nhiều, thần kinh không còn căng thẳng giống như lúc trước nữa. Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại, trong lòng lại thầm nghĩ:

– Hiếu Sơ Ôn, Hiếu Sơ Tình… Tên họ hai người này đều có một chữ Sơ, giữa bọn họ có quan hệ gì?

o0o

– Kiếm Môn đã có một nhân kiệt khó lường a!

Trên tầng cao nhất của Hiếu Mang Thần Miếu, Tế ty Sơn Thần Tộc cười nói:

– Phong Kiếm Thần thật sự khiến người ta ước ao mà! Lúc tuổi già không chỉ đạt được Ngũ Đại Linh Thể, còn có được một vị nhân kiệt như thế. Sấu Trúc huynh, Nhân Tộc các ngươi có dấu hiệu thịnh vượng a!

Mặt mày Phong Sấu Trúc rạng rỡ, ngữ khí lại cực kỳ khiêm tốn nói:

– Sư huynh quá khen! Tên tiểu tử Chung Sơn thị kia chính là bướng bỉnh một chút. Trên đường đi ta đã sớm dặn qua hắn không được gây chuyện thị phi, hiện tại vừa mới quay lưng lại đã gây chuyện rồi. Cũng may tên tiểu tử này làm người khiêm tốn, ngay cả ba thành bản lĩnh cũng không có sử xuất ra!

Khóe mắt mấy vị Tế ty xung quanh nhất thời lóe lên quang mang. Ngay cả ba thành bản lĩnh cũng không có sử xuất ra? Những lời này nếu không phải là thổi da trâu, như vậy thì quá kinh khủng rồi!

Bất quá nhìn biểu tình của lão gia hỏa Phong Sấu Trúc này, nhìn thế nào cũng đều giống như là nhịn xuống tiểu đắc ý trong lòng mình, đại thổi da trâu một phen, hung hăng thiếp vàng lên trên mặt tộc nhân chính mình vậy. Phong Sấu Trúc vốn dĩ danh tiếng vang xa, quanh năm hành tẩu trong các Hoang. Thậm chí ngay cả hải ngoại cũng đã từng gặp qua tung ảnh của hắn. Mấy vị Tế ty Thần Tộc ở đây ai nấy cũng từng gặp qua hắn, biết rõ hắn là một lão đầu không tùy tiện nói bừa. Không nghĩ tới kẻ này cũng biết nói đùa như vậy, quả thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Trong lòng Phong Sấu Trúc thì lại là âm thầm thoải mái:

– Làm tốt lắm! Chung Sơn thị vốn dĩ cũng không phải là Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh xuất chiến, mục tiêu của hắn chính là Khai Luân Cảnh. Hiện tại hắn đánh đau cao thủ Thoát Thai Cảnh của Hiếu Mang Thần Tộc trước một trận, Hiếu Mang Thần Tộc sẽ cho rằng Thoát Thai Cảnh không thể thắng được, đối với Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh cũng sẽ không quá mức dụng tâm nữa, lực chú ý tất nhiên là đặt trên mấy cuộc tỷ thí khác. Hy vọng thủ thắng của Khâu Cấm Nhi lại sẽ lớn hơn mấy phần. Nếu Chung Sơn thị lại có thể đạt được chiến thắng ở cảnh giới Khai Luân Cảnh, lần này Kiếm Môn ta sẽ có thể thu được toàn thắng rồi! Bất quá, nhất định phải sớm một chút giúp hắn nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, tu thành Đạo Nhất Luân!

Hắn đang định từ biệt mấy vị Tế ty, đột nhiên chợt thấy giữa không trung bay tới một đóa tường vân. Đóa tường vân này hừng hực như lửa, cực kỳ chói mắt. Thần sắc vị Tế ty Thần Nha Tộc khẽ động, vui vẻ nói:

– Trưởng lão Đại Tế ty của Thần Tộc ta đã đích thân tới! Sấu Trúc huynh, mặt mũi của Kiếm Môn các ngươi không nhỏ a!

Trong Hiếu Mang Thần Miếu, rất nhiều Tế ty áo bào trắng của Hiếu Mang Thần Tộc nhao nhao tuôn ra, tới đây nghênh tiếp. Thậm chí ngay cả Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu cũng đích thân ra đón chào. Phong Sấu Trúc nhất thời bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiến lên đón chào.

Địa vị của Trưởng lão Đại Tế ty ở trong Thần Tộc chính là tương đương với Môn chủ của Kiếm Môn. Tồn tại bậc này đích thân tới, hơn nữa còn là do Thủy Tử An của Kiếm Môn mời thỉnh, lúc này mới đích thân tới đây trợ trận cho Kiếm Môn, làm một kẻ công chứng. Bởi vậy, bất luận thế nào Phong Sấu Trúc cũng không thể mất lễ nghi.

Phong Sấu Trúc bận rộn hàn huyên một phen, lại thêm thời gian nửa ngày, Trưởng lão Đại Tế ty của Quỷ Thần Tộc lại tới, lại là một trận bận rộn hàn huyên. Tiếp theo, Trưởng lão Đại Tế ty của Sơn Thần Tộc đã tới, khiến cho trong lòng hắn âm thầm lo lắng. Mặc dù hắn có lòng bứt ra, nhưng lại không thể phân thân được.

– Nếu Thủy Tử An ở đây thì tốt rồi! Lão tiểu tử này tám mặt vui vẻ, tám tay linh hoạt, nhất định có thể làm các loại sự tình cực kỳ thỏa thỏa đáng đáng!

Ba vị Trưởng lão Đại Tế ty đã tới, nghị sự với Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc, thương nghị chi tiết quyết đấu lần này. Nếu Phong Sấu Trúc không đích thân tham dự hội nghị, một là mất đi lễ nghi, hai là nếu bốn vị Đại Tế ty thương nghị chuyện tình gì nhằm vào Kiếm Môn, đánh nhịp với nhau, như vậy sự tình liền không thể vãn hồi rồi. Cho nên hắn nửa bước cũng không thể rời khỏi, chỉ có thể trong lòng lo lắng.

– Nếu không thể giúp Chung Sơn thị nghịch khai Đạo Nhất Luân, vậy thì nhất định sẽ phải thua rồi!

o0o

Đám người Chung Nhạc, Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông dưới sự an bài của gã Tế ty áo bào trắng kia, đều tự an vị. Địa phương mọi người cư trú cũng cách nhau không xa. Ở bên ngoài nơi bọn họ cư ngụ, đều có trọng binh của Hiếu Mang Thần Tộc canh gác, tầng tầng thủ vệ, giám thị mọi động tĩnh của bọn họ.

Trên không trung còn có các nhãn cầu lớn bằng gỗ, mỗi cái đều có kích thước cỡ chậu rửa mặt, là một loại Hồn binh tinh xảo, không ngừng bay tới bay lui trên không trung. Trên hành lang cũng thường xuyên có từng cái từng cái nhãn cầu gỗ bay qua, cũng là để giám thị mọi động tĩnh của bọn họ.

Điền Duyên Tông cẩn thận dò xét khắp nơi trong mỗi gian phòng. Chỉ thấy trong mấy chậu hoa tươi trưng bày cũng có lạc ấn đám văn lộ Đồ đằng hình thái cặp mắt. Những con ngươi màu đen ở trên các cánh hoa thỉnh thoảng còn chuyển động chớp tắt. Hắn không khỏi cười lạnh, nói:

– Mọi người cẩn thận một chút! Hiếu Mang Thần Tộc vì muốn giám sát chúng ta, đã dùng tới bất luận thủ đoạn tồi tệ nào rồi. Nơi này khắp nơi đều là dụng cụ giám sát. Đoán chừng là muốn từ trong động tĩnh tu luyện của chúng ta tìm ra tuyệt kỹ của mỗi chúng ta!

Lôi Đằng cười hắc hắc, hỏi:

– Nếu như ta đi tắm thì sao?

– Vậy ngươi cũng sẽ bị Hiếu Mang Thần Tộc nhìn sạch sẽ!

Điền Duyên Tông dù sao cũng tương đối chính phái, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

– Phong Trưởng lão còn chưa trở về, vạn sự đều phải cẩn thận! Tắm, không thành vấn đề, tu luyện, liền phải chú ý bị Hiếu Mang Thần Tộc nhìn trộm. Những vật nhỏ trong phòng đều có thể là Hồn binh giám thị của Hiếu Mang Thần Tộc. Còn có đồ ăn thức uống nữa. Thức ăn của bọn họ, không được ăn không được uống, chỉ có thể ăn lương khô và Linh đan chúng ta mang theo!

Đám người vội vàng xưng phải.

– Ta có chút sợ hãi!

Khâu Cấm Nhi khẽ nói với Chung Nhạc. Chung Nhạc chần chừ một chút, nói:

– Nếu như sư muội không chê, có thể ở lại trong phòng ta…

– Được!

Khâu Cấm Nhi cực kỳ vui vẻ nói. Thủy Thanh Nghiên ở bên cạnh cũng bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nói:

– Chung sư huynh, người ta cũng có chút sợ hãi!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, mỉm cười nói:

– Nếu như Thủy sư muội không chê, có thể ở lại trong phòng…

– Được!

Thủy Thanh Nghiên cực kỳ hưng phấn nói. Chung Nhạc chậm rãi giải thích:

– Ta nói là sư muội có thể ở lại trong phòng Lôi Đằng sư huynh!

Lôi Đằng cảm động tới suýt rơi nước mắt, Thủy Thanh Nghiên thì hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo rời đi. Điền Duyên Tông ho khan một tiếng, trầm giọng nói với Chung Nhạc:

– Chung sư đệ, Khâu sư muội đi đứng không tiện, quả thật cần được chiếu cố. Bất quá, nơi này tràn ngập Hồn binh giám sát của Hiếu Mang Thần Tộc, sư đệ không cần náo loạn. Cộng thêm ngày mốt chính là ngày quyết đấu rồi, cần phải bảo tồn thể năng!

Sắc mặt Chung Nhạc ửng đỏ, gật đầu nói phải, ngược lại Khâu Cấm Nhi thì buồn bực hỏi:

– Điền Đường chủ, xằng bậy cái gì?

Điền Duyên Tông cảm thấy có chút không tiện giải thích. Lúng ta lúng túng mấy câu, cuối cùng xoay người rời đi. Khâu Cấm Nhi và Chung Nhạc ở chung một phòng, nàng thiếu nữ chậm rãi từ trên xe lăn gỗ đi xuống, cẩn cẩn thận thận leo lên trên cái giường mềm mại, nằm xuống, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại mở mắt ra, bộ dáng đáng thương nói:

– Sư huynh, ta không ngủ được, tim đập thật nhanh…

Chung Nhạc có nàng thiếu nữ này ở bên cạnh, cũng là dục vọng dâng trào, khó có thể tĩnh tâm được. Hắn nghe nói vậy cũng không biết phải làm sao. Khâu Cấm Nhi kéo cái chăn lên tới cổ chính mình, mái tóc phủ kín cái gối trắng tinh, nhấp nháy hai mắt, nói:

– Bình thường những lúc ta không ngủ được, Lộc bà bà đều kể chuyện xưa cho ta nghe!

Chung Nhạc suy nghĩ một hồi, thành thành thật thật nói:

– Ta biết được cố sự cũng không nhiều lắm, sợ rằng lại kể không hay… Đúng rồi! Để ta kể cho ngươi nghe một cố sự về quỷ a!

Khâu Cấm Nhi vội vàng nói:

– Đổi cái khác đi! Lộc bà bà nói, nam nhân mà kể cố sự về quỷ cho nữ nhân nghe chính là không có ý tốt!

Sắc mặt Chung Nhạc ửng đỏ, thành thành thật thật kể một cố sự nhạt nhẽo, Khâu Cấm Nhi lại nghe tới mức cực kỳ mới mẻ hứng thú. Sau khi nghe xong, lại muốn hắn kể tiếp một chuyện khác nữa. Chung Nhạc lại kể thêm một cái. Chỉ thấy cố sự trong đầu chính mình đã sắp sửa bị móc hết rồi, quay đầu nhìn lại, đã thấy nàng thiếu nữ kia không biết đã ngủ từ lúc nào rồi, hai bàn tay nhỏ bé vẫn đang cầm chặt tấm chăn.

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau đi một tầng mồ hôi trên trán. Chỉ cảm thấy kể hai câu chuyện xưa so với kinh lịch một trận ác chiến quả thật còn mệt mỏi hơn.

– Nếu Lộc bà bà ở đây, nhất định là sẽ hô to gọi nhỏ, không cho chúng ta ở cùng một phòng a?

Hắn len lén nhìn nàng thiếu nữ đang ngủ say trước mặt, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng noãn của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cực kỳ xinh đẹp khả ái, khiến cho người ta thất thần. Trong lòng thầm nghĩ:

– Cấm Nhi sư muội so với đám nữ yêu tinh Yêu Tộc kia còn khả ái hơn nhiều… Kỳ quái! Phong Trưởng lão vì sao vẫn chưa tới đây tìm ta? Nếu hắn bị sự tình quấn lấy, chẳng phải ta sẽ không thể nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, tiến vào Khai Luân Cảnh sao?

Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy có chút bất an, dục vọng dâng trào vừa rồi hoàn toàn bị ném ra sau đầu, sắc mặt ngưng trọng:

– Không có cao thủ hộ pháp, một mình ta nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, tỷ lệ thành công quá thấp, Môn chủ nói chỉ có một thành tỷ lệ. Nếu ta thất bại, Kiếm Môn quyết đấu với Hiếu Mang Thần Tộc liền không có nửa phần thắng! Mà hiện tại Phong Trưởng lão lại bị quấn lấy không thể thoát thân, thời gian cấp bách, ta có nên mạo hiểm thử một lần hay không? Nếu như thất bại…

Nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, quan hệ quá lớn, chuyện tình liên quan tới việc Kiếm Môn có phải cắt đất nhường người hay không. Nếu không có tầng quan hệ này, Chung Nhạc hơn phân nửa sẽ liều mình thử một lần. Nhưng hiện tại có tầng quan hệ này, hắn không khỏi cảm thấy hai bờ vai giống như đang khiêng hai tòa núi lớn vô cùng nặng nề, có chút lo được lo mất, không dám quyết định!

– Đại mộng kẻ nào tỉnh trước? Bình sinh ta tự biết! Ngủ ngon ăn no! Thiếu niên Phục Hy Thần Tộc, Tân Hỏa đại lão gia đã tỉnh! Hửm? Đây là nơi nào? Trên giường sao lại có một nàng nữ hài nhi đang ngủ?

Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa từ trong ngủ mê tỉnh lại, mượn cặp mắt của Chung Nhạc quan sát bốn phía. Vừa nhìn thấy nàng thiếu nữ đang ngủ say trên giường, không khỏi tâm hoa nộ phóng, lớn tiếng khen ngợi:

– Thiếu niên Phục Hy Thần Tộc, ngươi quả nhiên đã thông suốt rồi! Đã gánh lấy trọng trách sinh sôi nảy nở Thần Tộc! Làm sao đắc thủ vậy? Không ngờ lại dám che giấu Tân Hỏa đại lão gia… Hửm? Nơi này sao lại có rất nhiều khí tức của Thiên Cẩu? Ngươi sao lại chạy tới trong ổ của Thiên Cẩu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.