Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 185: Âm Tình Viên Khuyết



Sau một hồi, thân ảnh có chút gầy ốm của Thủy Tử An xuất hiện trước mặt Chung Nhạc. Quần áo trên người hắn có chút tổn hại, nhưng khí sắc lại vô cùng tốt, thần thái sáng láng, cất bước như bay tiến về phía gian miếu nhỏ. Lúc này sắc trời đã tối, thái dương chìm xuống sau núi, trong gian miếu nhỏ tản mát ra ánh sáng u ám.

- Thủy Tử An, sau trận chiến này, đủ khiến cho hung danh của ngươi lại lan truyền thêm mấy trăm năm trong Tây Hoang ta!

Anh lão đầu thở dài một tiếng, nói:

- Bất quá, thực lực của Hiếu Ma Thần cũng không tệ chút nào, đúng không? Ngươi có cần lưu lại chữa thương hay không?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời cả kinh:

- Thủy Trưởng lão cũng bị thương?

- Thương thế cũng không nặng lắm! Hiếu Ma Thần quả thật có vài phần bản lĩnh, thần thông có thể xuyên qua đại trận của ta, khiến cho ta bị thương!

Thủy Tử An gọi Chung Nhạc ra, chắp tay với Anh lão đầu, nói:

- Bất quá nơi này cũng không thích hợp ở lâu, nếu lại trì hoãn, sợ rằng sẽ lại có cao thủ cấp Cự bá tìm tới. Chúng ta chi bằng nhanh chóng trở lại Đại Hoang!

- Nếu đã như thế, vậy ta xem như đã trả xong ân tình của ngươi, kể từ bây giờ mọi người không ai thiếu ai nữa!

Sắc mặt Anh lão đầu đột nhiên chuyển lạnh, nói:

- Còn có một chuyện! Anh Nữ nhà ta muốn sinh sôi nảy nở hậu đại với vị tráng nam này của Nhân Tộc các ngươi. Thủy Tử An, cho ta mượn gã thiếu niên này một canh giờ, ngươi có đồng ý không?

Anh Nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt nhất thời đỏ lên. Sắc mặt Chung Nhạc cũng có chút ửng đỏ. Anh lão đầu lại hừ lạnh một tiếng, nói:

- Có thể nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, hẳn là huyết thống tốt, dùng để lưu giống cũng xem như không tệ. Thủy Tử An, thương thế của ngươi mặc dù bề ngoài không nhìn rõ, nhưng ngươi trọng thương Hiếu Ma Thần, lại nghênh chiến mười tám Trưởng lão Tế ty, thương thế hẳn là cũng không nhẹ. Ngươi cứ việc lưu lại chữa thương, thời gian cũng không lâu lắm, chỉ cần một canh giờ. Trong một canh giờ này, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản địch nhân. Có ta ở đây, ngươi không cần phải quan tâm! Sau khi Chung Sơn thị lai giống xong, các ngươi có thể đi tiếp con đường của các ngươi!

Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười. Anh lão đầu một câu lưu giống, một câu lai giống, một câu sinh sôi nảy nở hậu đại, quả thật đã xem hắn trở thành một con trâu đực phối giống rồi. Thế nhưng Chung Nhạc rất khó có cảm giác đối với những chủng tộc khác ngoại trừ Nhân Tộc ra. Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Thủy Tử An thoáng chần chừ một chút, xoay qua nhìn về phía Chung Nhạc, ánh mắt lộ ra thần sắc trêu ghẹo. Sắc mặt Chung Nhạc đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:

- Thủy Trưởng lão…

- Không cần lo lắng! Ta còn chưa tới mức đem ngươi đi bán. Nếu thật sự muốn bán ngươi, tự nhiên phải bán một cái giá thật tốt!

Thủy Tử An cười híp mắt nói. Sau đó hắn chợt tiến về phía trước một bước, châu đầu ghé tai giải thích vài câu với Anh lão đầu. Anh lão đầu liên tục gật đầu, sắc mặt thoáng hòa hoãn lại. Chung Nhạc và Anh Nữ vội vàng nghiêng tai lắng nghe, nhưng cái gì cũng đều không nghe được. Hiển nhiên hai vị đại cường giả này đã bố trí khí tràng ngăn chặn không khí xung quanh, khiến cho thanh âm không thể ngoại truyền.

- Nếu đã như thế, vậy thì các ngươi hãy đi đi!

Sắc mặt Anh lão đầu đã khôi phục lại như thường, ánh mắt vui vẻ, cười híp mắt, nói:

- Ta cũng không trì hoãn các ngươi nữa. Bất quá, ngươi đừng quên chuyện hôm nay ngươi đã đáp ứng ta! Nếu ngươi không tới thực hiện lời hứa, ta sẽ dẫn theo Anh Nữ tới tận cửa đòi người a!

- Dễ nói! Dễ nói!

Thủy Tử An cười ha hả, nói:

- Chung Sơn thị, chúng ta đi thôi! Thừa dịp ban đêm lên đường!

Chung Nhạc vội đi theo hắn, vừa đi mà trong lòng buồn bực vạn phần. Sau khi đi được mấy trăm dặm, Chung Nhạc rốt cuộc nhịn không nổi sự hiếu kỳ, hỏi:

- Thủy Trưởng lão, vừa rồi ngươi đã nói cái gì với Anh lão vậy?

Thủy Tử An cười ha hả, nói:

- Ta nói với hắn, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời đi, bằng không trì hoãn càng lâu sẽ càng hung hiểm hơn. Nếu rất nhiều Thần Tộc vây khốn Anh Chiêu Thần Miếu, lại mời tới Thần Linh trong những Thần Miếu khác, gian miếu nhỏ đổ nát của Anh Chiêu Thần Tộc cũng sẽ không ngăn cản nổi được. Bất quá, Anh lão đầu có ý muốn lưu ngươi lại, kéo dài nhất mạch Anh Chiêu bọn họ. Nếu hắn kiên quyết muốn lưu ngươi lại, chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt với ta. Nếu phát sinh chiến đấu, bản thân ta cũng không sợ hắn, nhưng ta lại sợ Thần Linh của Anh Chiêu Tộc. Thần Linh của Anh Chiêu Thần Tộc chính là ở trong gian miếu nhỏ này hưởng dụng tế tự không biết bao nhiêu năm, thực lực vô cùng đáng sợ. Cho nên ta đáp ứng hắn sẽ tìm cho hắn một gã con rể có huyết thống càng tốt hơn, huyết mạch càng cao hơn làm điều kiện trao đổi. Lúc này hắn mới hài lòng!

Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Thì ra là vậy! Chỉ cần không quan hệ gì với ta thì tốt rồi!

- Ta nói cho hắn biết, trong Cô Hà Thành ở phụ cận Đại Hoang ta có một gã Long Tộc tên là Long Nhạc, đang là Lĩnh chủ Yêu Tộc tại Cô Hà Thành. Ngày nào đó ta sẽ giúp hắn bắt gã Long Nhạc này tới cho hắn làm con rể!

Thủy Tử An cười híp mắt, nói:

- Anh lão đầu hẳn đã từng nghe qua danh tiếng của Long Nhạc, hơn nữa kẻ này lại là Long Tộc. Huyết thống Long Tương so với huyết thống Anh Chiêu Thần Tộc cũng không kém hơn bao nhiêu, lại thêm không phí chút sức lực nào liền có một đứa con rể chịu ở rể, so với tiểu tử ngươi chính là tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vậy Anh lão đầu liền hấp ta hấp tấp đáp ứng!

- Hả?

Chung Nhạc nhất thời trừng mắt cứng lưỡi. Chung Nhạc hay Long Nhạc gì cũng đều là hắn cả. Thủy Tử An muốn bắt Long Nhạc đưa cho Anh lão đầu làm con rể ở rể, không phải chính là đưa hắn qua làm con rể ở rể Anh Chiêu Thần Tộc sao? Trong lòng hắn không khỏi hoài nghi, vị Trưởng lão Thủy Đồ thị này chính là muốn giở trò xấu, bản thân hắn đã biết rõ Long Nhạc và Chung Nhạc chính là cùng một người, bởi vậy mới cố ý nói như vậy.

- Ha hả… Long Nhạc và Chung Nhạc, trong họ tên đều có một chữ Nhạc, được xưng là Song Nhạc. Hơn nữa Thủy Đồ thị ta ở trong Đại Hoang từng gặp qua một con Long Tương. Con Long Tương này vô cùng bướng bỉnh giảo hoạt, năm lần bảy lượt phá hoại Thủy trại của Thủy Đồ thị ta!

Thủy Tử An không biết vô tình hay cố ý, nói:

- Ta âm thầm đánh lén hắn, bắt hắn tới làm con rể ở rể cho Anh Chiêu Thần Tộc, cũng xem như là tiện nghi hắn rồi!

Chung Nhạc liên tục rùng mình mấy cái, trong lòng âm thầm lẩm bẩm:

- Lẽ nào hắn đã nhìn ra ta chính là Long Nhạc rồi?

Thủy Tử An cười hắc hắc, nói:

- Con người ta, tâm nhãn rất nhỏ mọn! Con Long Tương này hơn phân nửa chính là Long Nhạc kia. Ta nhất định phải bắt lấy hắn, đem tới mỗi một Thần Tộc tiến hành lai giống. Không chỉ là Anh Chiêu Thần Tộc, còn có Quỷ Thần Tộc, Sơn Thần Tộc… Chung Sơn thị, sắc mặt ngươi tựa hồ có chút không tốt a!

- Không có gì! Vừa rồi thấy Thủy Trưởng lão giao chiến với rất nhiều cường giả, ta lo lắng cho sự an nguy của ngài a!

Chung Nhạc nghĩ một đằng miệng một nẻo, nói.

- Thì ra là vậy! Ta còn tưởng rằng ngươi đang đồng cảm tên Long Nhạc kia a!

Thủy Tử An cười ha hả, phóng nhanh về phía trước, Chung Nhạc vỗ cánh đuổi theo. Hắn đối với vị Trưởng lão Thủy Đồ thị này lại càng thêm nhìn không thấu. Hiển nhiên Thủy Tử An đã từ trong các loại dấu vết tơ nhện, đoán ra được Chung Nhạc chính là Long Nhạc. Dù sao lúc trước, sau khi Chung Nhạc đạt được Nội đan Thú Thần, hóa thành Long Tương, kẻ đầu tiên gặp phải chính là Thủy Tử An này. Sau khi Chung Nhạc biến thành Long Tương, cũng rất nhiều lần tới tìm Thủy Đồ thị gây phiền phức, Thủy Tử An hiển nhiên đã điều tra qua sự mờ ám trong chuyện này, từ đó phát hiện ra rất nhiều dấu vết tơ nhện. Lúc trước, Chung Nhạc còn từng thi triển qua các loại thần thông Long Tương, với sự cáo già của Thủy Tử An, tự nhiên có thể từ trong rất nhiều dấu vết tơ nhện mà đoán ra rất nhiều thứ.

- Ha hả… tiểu tử Long Nhạc này thật là có diễm phúc a! Tây Hoang có hai ba ngàn Thần Tộc, sợ rằng Thần Tộc nào cũng đều muốn nghiên cứu một chút xem bổn tộc thông hôn với Long Tộc, sẽ sinh ra đời chủng loại kỳ lạ gì!

Thủy Tử An hạ giọng lẩm bẩm:

- Tiểu tử này gieo giống khắp thiên hạ, chẳng phải là diễm phúc không cạn sao?

Chung Nhạc lại liên tục rùng mình mấy cái, vội vàng hỏi:

- Thủy Trưởng lão, thương thế của ngươi như thế nào rồi?

- Không tốt lắm!

Hai tay Thủy Tử An đút vào ống tay áo, ngự phong mà đi, cười híp mắt, nói:

- Nếu là một đối một với Hiếu Ma Thần, ta chém chết hắn cũng không tính là quá phiền phức. Nhưng bên cạnh Hiếu Ma Thần còn có mười tám Trưởng lão Tế ty, thực lực thật sự khủng bố. Ta vẫn là ăn một chút thua thiệt, bị thần thông của hắn đánh trúng, bị một chút thương thế. Bất quá, cũng may lần này truy sát chúng ta, kẻ mạnh nhất chính là Hiếu Ma Thần mà thôi, không có những Cự bá khác, bằng không sẽ có chút hung hiểm… Không xong!

Sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, nhất thời dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên bầu trời. Lúc này sắc trời đã tối, mặt trăng đã bay lên cao, trên thiên không treo một vầng trăng khuyết. Vầng trăng mặc dù là khuyết, nhưng nguyệt quang vô cùng sáng rọi. Chung Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một vầng trăng khuyết và lác đác mấy ngôi sao treo ở trên màn trời, không có gì kỳ lạ. Không biết vì sao Thủy Tử An lại nói không xong.

Thủy Tử An hít vào một hơi thật dài, khuôn mặt hơi có chút vặn vẹo, nói:

- Hôm nay là mười sáu tháng mười, vầng trăng trên bầu trời là khuyết, ngươi nói có phải không xong hay không?

- Mười sáu tháng mười, bầu trời xuất hiện trăng khuyết?

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra một chút, lập tức tỉnh ngộ:

- Ngày mười sáu phải là trăng tròn, vầng trăng trên bầu trời không phải là mặt trăng chân chính, mà là thần thông hoặc là một kiện Hồn binh nào đó!

- Ngươi cũng không tính quá ngu ngốc! Đi mau!

Dưới chân Thủy Tử An đột nhiên tuôn ra một đạo trường hà, khí tức bùng phát một cái, kéo Chung Nhạc lên trên đạo trường hà. Đạo trường hà không ngừng lan tràn về phía trước, ở trên không trung quần sơn gào thét phóng chạy, tốc độ cực nhanh.

- Âm Tình Viên Khuyết! Bốn vị Cự bá trấn thủ của Tứ Phương Thần Miếu Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Âm, Hiếu Tình, Hiếu Viên, Hiếu Khuyết! Vầng trăng khuyết này chính là một kiện Hồn binh thành danh của Viên Khuyết!

Thủy Tử An khống chế đạo trường hà nhanh chóng tiến lên, trầm giọng nói:

- Ta vốn tưởng rằng Hiếu Khuyết đã đuổi theo truy sát Phong Sấu Trúc sư huynh, không ngờ kẻ này lại cũng nhằm vào ngươi, muốn diệt sát ngươi! Lần này nguy rồi! Thực lực của Hiếu Khuyết chênh lệch không bao nhiêu với Hiếu Ma Thần… Không kịp rồi! Hiếu Khuyết đã tới, ngươi đi trước đi!

Thân hình Thủy Tử An đột nhiên dừng lại, nhưng đạo trường hà dưới chân Chung Nhạc vẫn như cũ tiếp tục gào thét lao đi, không ngừng lan tỏa về phía sâu bên trong quần sơn. Xa xa, ước chừng cách nơi này hơn ngàn dặm, có mấy tòa Thần Miếu phát ra quang mang âm u nhàn nhạt.

- Đạo trường hà này sẽ đưa ngươi tới dưới ba cây liễu lớn cách đây hơn ngàn dặm. Ba cây liễu kia cao lớn dị thường, sau khi ngươi tới đó, liếc mắt sẽ liền nhận ra!

Thanh âm của Thủy Tử An từ xa xa truyền tới, nói:

- Chính giữa ba cây liễu lớn là một tòa Thần Miêu nho nhỏ, phương viên mười tám trượng, chỉ có một cánh cửa duy nhất. Sau khi tới trước cửa gian miếu nhỏ kia, ngươi không được lên tiếng, chỉ cần gõ cửa ba cái. Thời điểm cửa mở, ngươi đưa tấm lệnh bài này về phía trước. Bên trong cánh cửa kia sẽ vươn ra một cái quái thủ bắt lấy ngươi. Ngươi chỉ cần đưa tấm lệnh bài này vào trong lòng bàn tay quái thủ, nó sẽ không làm gì ngươi nữa!

Sóng gợn khẽ ba động, trong tay Chung Nhạc đột nhiên có thêm một tấm lệnh bài. Chung Nhạc cẩn thận quan sát, chỉ thấy văn tự trên tấm lệnh bài kia vặn vẹo giống như nòng nọc bò loạn, mà ở sau lưng tấm lệnh bài lại vẽ hoa văn Đồ đằng ba cây liễu.

- Nhớ kỹ! Sau khi quái thủ kia lấy được lệnh bài, trong miếu sẽ truyền ra thanh âm, kêu gọi ngươi tiến vào trong miếu. Cho dù bên trong có nói cái gì, ngươi ngàn vạn lần cũng không được lên tiếng, một chữ cũng không được nói, cũng không được tiến vào, cứ đứng ở ngoài cửa miếu, cũng không được ngủ gật, bằng không, ngươi khó giữ được tính mạng! Sau khi trời sáng, lúc mặt trời đã mọc lên, nếu ta vẫn chưa tới, ngươi hãy tiến vào trong gian miếu nhỏ kia. Nếu tới lúc trời tối mà ta vẫn chưa tới, trước khi mặt trời hoàn toàn khuất sau núi, ngươi nhất định phải ra khỏi gian miếu…

Thanh âm Thủy Tử An càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe được nữa. Trong lòng Chung Nhạc tràn đầy nghi hoặc, thấp giọng nói:

- Lẽ nào trong gian miếu nhỏ chính giữa ba cây liễu này cũng có cố nhân của Thủy Trưởng lão, có giao tình với hắn? Bất quá, nếu thật sự là có giao tình, vì sao hắn lại nói những lời quỷ dị như vậy? Không cho phép ta lúc ban đêm tiến vào gian miếu nhỏ kia? Trời tối phải ra khỏi miếu, trời sáng mới được vào miếu. Đây là địa phương quỷ quái gì?

Cũng không lâu lắm, phía sau chợt truyền tới từng tràng chấn động khủng bố. Đó là ba động do Cự bá giao thủ sản sinh ra, khiến cho người ta sợ hãi. Hiển nhiên Thủy Tử An đã tao ngộ Cự bá của Hiếu Mang Thần Tộc, Hiếu Khuyết, hơn nữa còn mạnh mẽ xuất thủ. Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn cảm giác được từng cỗ từng cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo phía sau mình. Hẳn là cường giả của các Thần Tộc phái ra truy sát hắn đang nỗ lực đuổi theo đạo trường hà. Chỉ là tốc độ của trường hà cực nhanh, những cường giả này cũng chỉ là cường giả cấp bậc Đan Nguyên Cảnh, Pháp Thiên Cảnh, đều không theo kịp.

Trải qua thời gian gần nửa canh giờ, tốc độ đạo trường hà này dần dần chậm lại, nước sông cũng càng lúc càng ít đi, dần dần chỉ còn lại một đóa sóng gợn nâng đỡ Chung Nhạc tiến về phía trước. Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt trăng lại khôi phục lại thành vầng trăng tròn, hẳn là đã rời khỏi phạm vi bao phủ của kiện Hồn binh kia của Hiếu Khuyết. Mà ngay phía trước, ba cây liễu cổ lão xuất hiện, dưới ánh trăng lộ ra vẻ yên tĩnh vạn phần. Trung tâm ba cây liễu là một gian miếu nhỏ phương viên mười tám trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.