Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1953: Quỷ dị (1)



Vô số khỏa Tà Nhãn tung bay, phóng chạy bốn phía. Trong mỗi một khỏa Tà Nhãn đều có một đạo thân ảnh, phảng phất như là bóng ảnh vậy, không ngừng di chuyển trong đám nhãn cầu kia. Đột nhiên, Thiên Bình chợt treo cao trên không trung, đám Tà Nhãn kia nhao nhao bị thu vào trong bình, một cái cũng không thể chạy thoát.

Thiên giơ tay lên, Thiên Bình rơi vào trong tay, thoáng thôi động một chút, tất cả Tà Nhãn trong Thiên Bình nhất thời nhao nhao tiêu tan, biến thành tro bụi.

- Tiên Thiên Tà Đế rốt cuộc đã chết!

Chung Nhạc và Chư Đế đều thở phào nhẹ nhõm một cái. Toàn thân đám người đều là máu, toàn thân đều là thương tổn. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ, đều nhìn thấy sự chật vật của mọi người.

Lần này giết chết Tiên Thiên Tà Đế thật sự quá gian nan. Bốn mươi lăm tồn tại Đế cấp hợp lực bao vây tiễu trừ, lại suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Thậm chí ngay cả Thiên cũng không thể nhúng tay vào trận chiến này. Nếu không phải Chung Nhạc dùng Bảo vật Thiên đạo do chính mình luyện chế diễn biến Thế giới Thiên đạo, mời Thiên tới, vậy hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.

Hiện tại, Tiên Thiên Tà Đế cuối cùng cũng đã bị bọn họ đánh chết.

Giết chết một tôn Thần Vương Thái Cổ, cho dù là mượn lực lượng của Thiên, thành tựu bậc này cũng đã đủ để tự ngạo rồi.

Đương nhiên, so với thời đại của Phục Mân Đạo Tôn, thành tựu của bọn họ liền bé nhỏ không đáng kể rồi. Cuối thời đại Phục Mân Đạo Tôn, Thần Vương Thái Cổ đã chết nhiều tới mức thậm chí khiến cho Thần Hậu nương nương trốn ở trong Cổ địa vực Thần Tàng cũng có chút hồi hộp, run rẩy.

- Tiên Thiên Tà Đế cuối cùng cũng đã chết!

Thiên cũng không khỏi trầm tĩnh lại, thân thể đột nhiên tương dung với bầu trời, nhanh chóng biến mất.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhất thời biết rõ mục đích của Thiên. Hắn vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này là muốn đi tìm Tiên Thiên Thánh Địa sinh ra Tiên Thiên Tà Đế. Ở nơi đó, Tiên Thiên Tà Đạo đang một lần nữa dựng dục lại Tiên Thiên Tà Đế, khiến cho Tiên Thiên Tà Đế phục sinh. Tiên Thiên Tà Đế vừa mới phục sinh sẽ vô cùng suy yếu, sẽ dễ dàng bị Thiên khống chế.

Sau khi khống chế Tiên Thiên Tà Đế, liền sẽ có thể khống chế Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Mà chỉ cần khống chế Thần Ma Nhị Đế, liền sẽ chưởng khống cả Vũ trụ Cổ lão.

Đây chính là mưu đồ của Thiên!

Tiên Thiên Tà Đế đã chết, ba mươi Thiên Đạo Thân kia nhất thời không còn bị tà niệm của Tiên Thiên Tà Đế ảnh hưởng, tâm cảnh Thiên tâm khôi phục trở lại. Bọn họ nhao nhao thu lại Bảo vật Thiên đạo, Thế giới Thiên đạo nhất thời tản đi.

Đám người chật vật đi ra khỏi nơi này, đảo mắt nhìn lại, không khỏi thoáng ngẩn người. Chỉ thấy Tà Đế Cung vắng tanh vắng ngắt, khắp nơi đều là ngói vỡ gạch nát, một đống hỗn độn. Hết thảy đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế đều không cánh mà bay.

- Lẽ nào đám gia hỏa này biết rõ Tiên Thiên Tà Đế đã chết, cho nên cây đổ bầy khỉ tan sao?

Trong miệng Vũ Uy Vương không ngừng chảy máu, lại cười ha hả, nói.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế chạy mất rồi ngược lại cũng thôi, quan trọng là đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế kia sẽ không đập phá Tà Đế Cung tan tành tới mức như vậy a?

- Cướp đoạt nơi này!

Mục Tiên Thiên hạ lệnh. Đám người Vũ Uy Đế, Thái Phùng Đế lập tức chia ra sưu tầm khắp nơi, nỗ lực tìm kiếm bảo khố của Tà Đế Cung. Thân là Thần Vương Thái Cổ, bảo bối thu thập bảo tồn nhất định là nhiều tới đáng sợ. Nếu có thể sưu tầm ra, dùng chúng để bổ khuyết cho quốc khố Đế Triều, tất nhiên sẽ có thể khiến cho Đế Triều vạn năm không lo ăn uống.

- Bảo khố của Tiên Thiên Tà Đế cũng đã sụp đổ rồi!

Thái Phùng Đế tìm được bảo khố của Tà Đế Cung, kinh hãi nói:

- Không biết kẻ nào đã nhanh chân tới trước, quét dọn sạch sẽ nơi này tới không còn một mảnh!

Mục Tiên Thiên giận tím mặt, nói:

- Tà Đế khẳng định không chỉ có một tòa bảo khố, tiếp tục tìm cho ta!

Đám người tiếp tục sưu tầm. Chung Nhạc cũng lệnh cho đám người Huyền Kỳ Nhị Đế, Táng Linh Thần Vương sưu tầm một phen, cũng chỉ tìm thấy mấy tòa bảo khố đổ sụp, đều đã bị người khác cướp đoạt không còn, nửa điểm bảo vật cũng không lưu lại.

- Trường Sinh sư huynh đâu rồi?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy Trường Sinh Đế không ở nơi này, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là hành vi của hắn? Thủ đoạn cướp đoạt nơi này so với ta chỉ có hơn chứ không kém! Không biết trong bảo khố của Tiên Thiên Tà Đế có Vũ Trụ Nguyên Dịch hay không? Nếu là có, vậy hẳn cũng đã rơi vào trong tay hắn!

Đám người sưu tầm thật lâu cũng không có kết quả. Sắc mặt ba tôn chân thân Mục Tiên Thiên nhất thời âm trầm xuống, đảo mắt quan sát bốn phía, sưu tầm thân ảnh của Trường Sinh Đế. Hiển nhiên nàng cũng nghĩ tới có khả năng là hành vi của Trường Sinh Đế.

- Cũng có thể là đã bị đám đệ tử Tiên Thiên Tà Đế cướp đi rồi!

Bích Lạc tiên sinh có chút suy tư, nói:

- Bọn họ lo lắng chúng ta chiếm lĩnh nơi này, cho nên đã phá hủy Tà Đế Cung!

- Có khả năng này!

Mẫu thể Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, thần sắc khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói:

- Đều là chút ngoại vật, đã mất thì cứ mất đi! Chư quân, trận chiến này cực kỳ gian nan, đã hao phí của chúng ta không ít thời gian, vẫn là tự dẹp đường hồi phủ, chậm rãi điều dưỡng thôi!

Chân thân Ma đạo của nàng cười ha hả, nói:

- Chúng ta cứ việc ngồi xem Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế của Vũ trụ Cổ lão mạnh mẽ xuất thủ. Đợi tới lúc bọn họ giết không kịp ngơi tay, chúng ta lại tới thu thập tàn cục!

- Chư quân, tương lai vẫn còn một trận chiến nữa!

Chân thân Thần đạo cũng mỉm cười, nói.

Chung Nhạc tha thiết nói:

- Bệ hạ, Bích Lạc tiên sinh, Tử Vi đường xá xa xôi, không bằng đi tới chỗ của ta nghỉ chân một chút, nghỉ ngơi một chút, điều dưỡng mấy ngày? Lão thần thân là địa chủ, tự nhiên là sẽ ân cần khoản đãi, tuyệt không dám chậm trễ chút nào!

Sắc mặt Bích Lạc tiên sinh và Mục Tiên Thiên nhất thời đen xuống.

- Hiện tại tặc nhân phản cốt còn muốn khiến cho Trẫm tự chui đầu vào lưới, lòng dạ hiểm độc, trái tim đen tối!

Bích Lạc tiên sinh cười ha hả, nhãn nhặn chối từ, lập tức cùng với ba mươi Thiên Đạo Thân và Ngục chủ Thiên Ngục đi xa. Mới đi được một đoạn, ba mươi Thiên Đạo Thân kia đột nhiên đều tự tách ra, biến thành từng đạo từng đạo lưu quang biến mất ở những phương hướng khác nhau trong tinh không. Mỗi người bọn họ đều có thân phận bất đồng, sau trận chiến lần này, bọn họ vẫn phải quay trở lại thế lực của chính mình.

- Bệ hạ thật sự không ghé chỗ của lão thần ngồi một chút sao?

Chung Nhạc ân cần hỏi.

Mục Tiên Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:

- Ngươi nha… Thừa Tướng! Thanh Sơn vẫn còn, nước biếc vẫn chảy, hy vọng lần sau gặp lại, quân thần chúng ta vẫn còn có thể hài hòa như vậy!

Dứt lời, liền dẫn người rời đi.

Trong Tà Đế Cung chỉ còn lại đám người Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung, Táng Linh Thần Vương, Huyền Kỳ Nhị Đế và Kim Ô Thần Đế.

- Tiên Thiên Tà Đế thật sự đã chết rồi…

Kim Ô Thần Đế lộ ra thần sắc mê mang, lắc lắc đầu, sau đó cười khổ, nói:

- Ta thân là Thần Vương, vậy mà liên thủ với các ngươi đối phó một tôn Thần Vương Thái Cổ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.