- Ta vẫn còn ở trong Tinh vực Tử Vi, chỉ là không biết thời gian là quá khứ hay là tương lai. Cần phải đi tới Thiên Đình, hỏi bản thân ta một chút…
Hắn đang định rời đi, đột nhiên nghe một đạo thanh âm mỉm cười, nói:
- Bệ hạ, đã lâu không gặp! Sao trên mặt vẫn đeo hắc sa làm gì vậy?
Chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trừng mắt cứng lưỡi. Chỉ thấy Chung Nhạc chẳng biết từ lúc nào đã đi tới nơi này. Bất quá, chỉ là đã thay đổi một khuôn mặt khác mà thôi.
- Tặc nhân phản cốt!
Mục Tiên Thiên xé tấm hắc sa che mặt, lộ ra diện mạo vốn có, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại là niên đại gì rồi? Ngươi đã đẩy ta tới nơi nào?
Chung Nhạc phất tay một cái, trên mặt đất xuất hiện hai cái bồ đoàn, mời hắn ngồi xuống. Mục Tiên Thiên tự biết không làm gì được Chung Nhạc, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt chớp động, nói:
- Ngươi hiện tại đã là Đế cảnh rồi a? Ta cảm nhận được Đế uy của ngươi. Vậy lúc này chính là tương lai. Ngươi có thể xuất hiện ở nơi này, xem ra ta đã không làm gì được ngươi!
- Bệ hạ, Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của ngươi không được hoàn chỉnh, Hắc Đế vẫn là đã lưu lại một tay!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, trước mặt chợt xuất hiện một chiếc ngọc kỷ, bên trên có trà có rượu, hỏi:
- Bệ hạ uống trà hay là uống rượu?
- Uống rượu! Cơm no rượu say dễ giết người!
Mục Tiên Thiên cười hắc hắc, nói.
Chung Nhạc rót rượu cho hắn, nói:
- Nếu Bệ hạ đạt được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, vậy chỉ cần liếc mắt sẽ có thể nhìn ra đây là quá khứ hay là tương lai, là quá khứ bao nhiêu năm hay tương lai bao nhiêu năm, vô cùng rõ ràng!
Mục Tiên Thiên mỉm cười, nói:
- Ta biết rõ hắn không có hảo ý, không chịu truyền bản hoàn chỉnh cho ta. Bất quá, thực lực hiện tại của ngươi không tầm thường, sao nhìn thấy ta lại không thống hạ sát thủ? Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu đột nhiên đánh lén ta, chỉ sợ ta không chết cũng bị trọng thương! Ngươi giết chết chân thân Ma đạo ta ở đây, ta muốn khôi phục trở lại tất nhiên cần phải hao phí rất nhiều thời gian, ngươi ở quá khứ sẽ có thể bớt đi rất nhiều áp lực!
- Bệ hạ, ta là tới đây để gặp bạn, chứ không phải tới để giết ngươi!
Chung Nhạc uống rượu, mỉm cười nói:
- Nếu hiện tại ta giết ngươi, chẳng phải là chiếm tiện nghi của ngươi rồi sao? Chúng ta dù sao cũng là quân thần nhiều năm, hơn nữa cũng tính là vừa địch vừa bạn, nửa cái bằng hữu. Ta sẽ không thừa dịp ngươi đơn độc mà xuất thủ với ngươi!
Mục Tiên Thiên tán thưởng:
- Không nhìn ra Dịch tiên sinh xảo trá quỷ quyệt lại còn có một mặt quang minh lỗi lạc như vậy. Được! Hôm nay chúng ta không nói tới chuyện địch bạn, uống rượu nói chuyện phiếm là được!
Hai người ngồi đối diện uống rượu, nhắc tới những chuyện cũ trước đây, bắt đầu nói tới một vài sự tình giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên năm xưa, có lúc cười ha hả, có lúc lại phiền muộn thở dài.
- Nếu chúng ta không phải là địch nhân thì tốt biết bao!
Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, nói.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Ngươi và ta đã định trước nhất định là địch nhân rồi. Bất luận là hành vi của Hắc Đế sư tôn ngươi, hay là hành vi của ngươi, thì ngươi và ta từ lúc mới bắt đầu đã là địch nhân rồi. Hơn nữa, Bệ hạ chưa từng tin tưởng qua bất luận kẻ nào cả! Cho dù là Tử Quang Quân Vương cũng vậy, ngươi cũng chưa từng hoàn toàn tín nhiệm qua, không phải sao?
Mục Tiên Thiên thoáng ngẩn người, ánh mắt trở nên sắc bén, lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Trẫm…
- Bệ hạ trở về đi thôi!
Trong mi tâm Chung Nhạc chợt chém ra một thanh Thần đao, chém xuống bên cạnh Mục Tiên Thiên. Một đao này vừa rơi xuống, Mục Tiên Thiên nhất thời bị thời không loạn lưu do đao quang kia nhấc lên hấp dẫn, soạt một tiếng bị kéo vào trong đó.
Chung Nhạc đứng dậy, phất ống tay áo một cái, hết thảy bồ đoàn và ngọc kỷ đều biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn cất bước rời đi, đi tới Thiên Đình Tử Vi.
- Bệ hạ đi đâu vậy?
Âm Phần Huyên tiến ra nghênh đón, mỉm cười hỏi.
Chung Nhạc tương lai khẽ mỉm cười, lại có mấy phần phiền muộn, nhẹ giọng nói:
- Ta đi gặp một vị cố hữu! Ta tính toán thời gian, hắn hẳn là sẽ xuất hiện ở nơi đó, quả nhiên đã nhìn thấy hắn, đã uống với hắn vài ly rượu!
o0o
Mà ở bên kia, Thiên Dực Cổ Thuyền khẽ dừng lại một chút, đã về tới thời không hiện tại. Cha con Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ rời thuyền, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thánh địa Hoa Tư. Hoa Tư thị mặc dù đã xuống dốc, nhưng khí phái vẫn như cũ phi phàm, cảnh sắc tráng lệ.
- Nơi này chính là Tổ địa của Phục Hy thị chúng ta!
Chung Nhạc vuốt ve cái đầu nhỏ của Chung Hiếu Văn, mỉm cười nói:
- Năm xưa, mẫu thân Hoa Tư của tiên tổ Đại Toại chính là Tiên Thiên Thần sinh ra ở nơi này!
Chung Hiếu Văn nhất thời nghiêm nghị, đi theo Chung Nhạc tiến vào Thánh địa Hoa Tư thị.
- Ngươi sinh hài tử rồi sao?
Một đám nữ tử Hoa Tư thị từ xa xông tới, nhao nhao quan sát Chung Hiếu Văn, mồm năm miệng mười nói:
- Sinh với ai vậy? Là Thiến Mân sao?
- Các ngươi vẫn chưa chính thức thành thân, sao có thể cái dạng này? Ngay cả hài tử cũng đã sinh ra!
- Lại là một nam hài! Sao không phải là nữ hài?
Chung Nhạc nhất thời đau đầu, vội vàng xin tha, nói:
- Các vị tỷ tỷ, đây là hài tử mà ta sinh với người khác!
Sắc mặt đám nữ tử Hoa Tư thị nhao nhao chuyển lạnh, phẩy ống tay áo bỏ đi:
- Nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt!
Sắc mặt Chung Nhạc đỏ lên, lúng ta lúng túng không nói lời nào.