Cự long giãn thân mình, tách hai chiếc trống ra, chiếc trống vừa mới phục nguyên lại vỡ tan. Cự nhân đầu rồng thân người mà Long Thần biến thành, một chân giẫm lên chiếc trống hoàn chỉnh, giọng nói ồm ồm vang lên.
- Triệu tập nhi lang Lôi Trạch thị, Trác Long, mau đi đi!
Cho dù hắn vừa mới hồi sinh nhưng chiến ý ngập trời, cứ như không biết mình đã chết nhiều vạn năm vừa mới hồi sinh, nhìn Chung Nhạc, tiếng gầm kinh thiên động địa:
- Phục Hy thị, ngươi đi triệu tập chiến thần Phục Hy thị, gọi Phong Thường Dương tới gặp ta, đem theo những người mạnh nhất tộc ngươi nữa! Còn cả Hoa Tư thị, đánh thức Hậu Thổ, Hoa Tư nương nương cho ta! Ta dẫn các ngươi đi giết một trận long trời lở đất!
Hắn một chân giẫm tan chiếc trống Mộ Cổ, lạc ấn trong đó cũng tan tành:
- Trận chiến này, chúng ta chắc chắn sẽ không thua! Kẻ nào chặn trước mặt ta chém!
- Trác Long, còn không mau đi?
Trác Long Đế chần chừ, ảm đạm nói:
- Lôi Tổ, chiến tranh đã kết thúc rồi…
- Chiến tranh kết thúc rồi?
Lôi Trạch Cổ Thần sững người, râu rồng tung bay, lộ vẻ khó hiểu, nghi hoặc nói:
- Chiến tranh kết thúc bao giờ? Tại sao không ai thông báo cho ta? Không phải vừa mới bắt đầu sao? Ta còn chưa chiến đầu, ta còn có thể…
- Chúng ta thua rồi.
Trác Long khàn khàn nói:
- Lôi Tổ, chúng ta thua rồi! Đã qua mười vạn năm rồi, ngài đã chết mười vạn năm rồi. Chúng ta thua rồi, Phục Hy thị thua rồi, Hoa Tư thị cũng thua rồi.
Khóe miệng hắn rỉ máu, đó là đạo thương mà Mộ Cổ gây ra cho hắn. Cho dù Chung Nhạc hồi sinh hắn nhưng đạo thương vẫn còn, làm hỏng nhục thân của hắn.
- Phục Hy thì sao?
Hắn lẩm bẩm.
Trác Long Đế ảm đạm:
- Phục Hy chỉ còn lại vị tộc trưởng này thôi. Hoa Tư thị cũng còn trăm vạn tộc nhân. Chúng ta thua rồi, thua hoàn toàn…
Lôi Trạch Cổ Thần trợn mắt, đột nhiên tim nhói lên. Hắn là quá khứ thân của Lôi Trạch, vẫn ở trạng thái tử vong, tuy chân thân hắn còn sống nhưng chân thân không thể dùng ký ức chung với quá khứ thế thân đã chết, dù sao thì vừa rồi hắn vẫn là kẻ đã chết.
Giờ hắn hồi sinh, ký ức dừng lại ở lúc trước khi chết, cũng giống như Thần Hậu nương nương, năm đó nàng bị Hậu Thổ nương nương táchra, không biết chút gì về việc xảy ra ở ngoại giới, sau đó mới dần dần mò mẫm chân tướng của thế giới này.
- Thua rồi, thua rồi…
Lôi Trạch Cổ Thần mơ hồ nói:
- Sao lại thua được? Sao có thể…
Uỳnh, hắn lao qua Hỗn Độn Lôi Hải, xuất hiện trên bầu trời của Lôi Trạch thánh địa.
- Sao lại thua được? Ta không tin! Lôi Trạch, nơi ta sinh ta, đưa hết ký ức mười vạn năm của ngươi cho ta!
Thần thức khủng bố của hắn bạo phát, cuốn qua cả Lôi Trạch thánh địa, đại sự xảy ra trong mười vạn năm qua ở tòa thánh địa này biến thành lạc ấn in trong đại đạo của thánh địa.
Lúc này, Lôi Trạch Cổ Thần điên cuồng dùng thần thức, lạc ấn hiện lên tràn vào trong đầu hắn.
Chúng là ký ức của tòa thánh địa này, ghi lại bi hoan ly hợp của Lôi Trạch thị, chứa quãng thời gian khổ nạn bi tình của Lôi Trạch thị.
Lôi Trạch Cổ Thần đứng ngây người ở đó, thân hình khổng lồ run rẩy, ký ức thánh địa khiến hắn không thể nhưng vẫn phải chấp nhận.
- Tử Vi Tinh Vực, đưa ký ức của ngươi cho ta!
Thần thức của hắn lại bạo phát, cuốn qua tinh không, không ngừng lan rộng, thần thức khủng bố khiến những vì sao rung chuyển!
Hắn là tổ tiên chung của Yểm Tư thị và Phục Hy thị, là người có thể đối kháng Đại Tư Mệnh ở thời đại Hắc Ám, là một trong những Thần Vương mạnh nhất, thủ đoạn bạo lực, căn bản không đi thăm dò mọi việc xảy ra trong mười vạn năm qua mà trực tiếp lấy lạc ấn trong vũ trụ!
Chỉ cần là đại sự, bí dụ như đại chiến kinh thiên động địa, đều sẽ để lại dấu ấn trong vũ trụ tinh không, in dấu trong thời gian.
Loại dấu ấn này, những đế cấp thông thường không thể phát hiện được, không phát giác ra. Nhưng với vị này thì việc lấy ký ức từ vũ trụ là việc quá dễ dàng, đỡ phải đi tìm hiểu!
Thủ đoạn của hắn tuy cuồng bạo nhưng rất hiệu quả.
Đại đạo trong bầu vũ trụ tinh không bị thần thức của hắn động tới, đại sự trong lịch sử biến thành vô số luồng thông tin tràn vào đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Lôi Trạch Cổ Thần thu thần thức về.
- Thua rồi, đã thua rồi…
Hắn bình tĩnh lại, nhưng khí tức cuồng bạo vẫn khuấy động phong vân, râu rồng bay tựa quần long bay lượn.
Chung Nhạc và Trác Long, Ứng Loan Đế đi ra từ Hỗn Độn Lôi Hải, ngẩng lên nhìn cự nhân.
Lôi Trạch Cổ Thần đứng sừng sững nơi đó, lưng quay về phía họ, có vài phần cô độc.
Sau khi hắn bị ám toán, Hoa Tư thị cũng lụn bại, để bảo vệ chính mình buộc phải thỏa hiệp với kẻ địch. Loại Tinh Trạch cũng thỏa hiệp, Phục Hy còn lại bị trấn áp, gắng sống trong thoi thóp.
Lần lượt các hoàng tộc nối tiếp nhau thần phục, mất đi hào quang trước kia, thế giới này trở lại yên bình.
Những thứ hắn lấy từ ký tức vũ trụ chỉ là đại sự, nhưng từ đó hắn cũng nhìn ra hướng đi lịch sử.
Đột nhiên, Lôi Trạch thị từ các tinh cầu và chư thiên ở thánh địa bay ra, biến thành rồng, lần lượt đáp xuống, mấy vị lão long ngẩng lên, nhìn Lôi Trạch Cổ Thần với đôi mắt mờ ảo.
Đột nhiên, họ khó rống lên, run rẩy quỳ xuống.
- Thủy tổ!
- Thủy tổ còn nhớ ta không? Năm đó ta còn là đứa trẻ…
Đông đảo Lôi Trạch thị đều quỳ mọp xuống.
Lôi Trạch Cổ Thần nhìn họ, giơ tay lên bảo họ đứng dậy:
- Hậu thế của ta, ta thật xấu hổ với các ngươi.
Chung Nhạc lặng lẽ nhìn cảnh đó, trong lòng hỗn độn nhiều cảm xúc, Lôi Trạch Cổ Thần đã sống lại, nói xấu hổ với tử tôn, vẫn còn tốt, Lôi Trạch thị còn có thủy tổ của họ, còn Phục Hy thì sao?
Nếu Phục Mân Đạo Tôn có thể hồi sinh thì hắn sẽ nói gì với Chung Nhạc, với nhân tộc?
Đáng tiếc, Chung Nhạc và nhân tộc đã không còn người đó, không còn người có thể bảo vệ họ.
- Lịch sử thời gian qua, khiến ta rất có cảm xúc…
Một lúc lâu sau, Lôi Trạch Cổ Thần an ủi tộc nhân, quay người lại, cúi xuống nhìn Chung Nhạc, Trác Long Đế và Ứng Loan Đế:
- Đường đường Lôi Trạch thị lại rơi vào bước đường này, là ta ngu ngộc, không nên tin lời Khởi Nguyên Thần Vương. Ta sẽ hạ giới, tới Cổ Lôi Trạch Giới lấy lại ký ức của ta. Phục Hy, ngươi…
Hắn lộ vẻ áy náy, khẽ nói:
- Chủng tộc các ngươi chỉ còn lại ngươi thôi sao? Ngươi cuối cùng?
Chung Nhạc mỉm cười:
- Ta có con trai rồi.
Con mắt khổng lồ của Lôi Trạch Cổ Thần nhìn hắn, trong mắt có lôi quang lay động, đột nhiên cười ha hả, bàn tay đập mạnh xuống vai hắn:
- Tốt, tốt! Có con trai thì tốt! Có con trai thì tốt! Sau khi ngươi chết con trai có thể kế thừa di chí, con trai chết còn có cháu kế thừa! Đó mới là tinh thần bất diệt của chiến thần Phục Hy thị!
Chung Nhạc tràn đầy xúc cảm, long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng.
Tinh thần của Phục Hy thị có lẽ kế thừa từ Lôi Trạch Cổ Thần, loại tinh thần không biết thua là gì này in sâu trong huyết mạch của Phục Hy thị, được truyền qua hết đời này tới đời khác!
- Đại nhân khoan đã, về việc người bị ám toán, có thể là có chút đáng nghi.
Chung Nhạc chần chừ, vẫn nói cho Lôi Trạch Cổ Thần về những gì hắn thấy ở Khởi Nguyên chi địa.
- Khởi Nguyên Thần Vương bị ám toná, có lẽ là hai trăm vạn năm trước. Từ thời đại Đại Tư Mệnh hắn đã bị kẻ khác lấy mận thay đào.
Lôi Trạch Cổ Thần khựng người:
- Khởi Nguyên Thần Vương bị giết rồi? Ha ha ha!!
Hắn đột nhiên cười tới mức rơi nước mắt:
- Tên khốn đó ngay từ đầu khi theo Đại Tư Mệnh đã chống lại ta. Không biết kẻ nào đã giết hắn trong sào huyệt? Tên khốn đó cũng có ngày này?
Chung Nhạc nói:
- Khởi Nguyên Thần Vương đã được Đại Tư Mệnh hồi sinh, giờ có lẽ vẫn đang hồi phục tu vi thực lực. Đại Tư Mệnh định liên thủ với hắn cùng chống lại kẻ địch thần bí.
- Hắn cũng sống lại rồi? Đúng, được nhiều Thần Vương như vậy cầu nguyện, dùng tính mệnh của mình bảo vệ hắn, đương nhiên hắn có thể hồi sinh. Nhưng giờ không phải thời đại Hắc Ám nữa rồi, cho dù hắn sống lại thì cũng không thể muốn làm gì thì làm như trước kia.
Chung Nhạc nhíu mày, rõ ràng Lôi Trạch Cổ Thần có bất mãn với Đại Tư Mệnh, hơn nữa đoạn lịch sử Đại Tư Mệnh mở Đạo Giới bị ám toán mà Chung Nhạc thấy trong Trấn Thiên Quan thì dường như cho thấy Lôi Trạch Cổ Thần và Hoa Tư nương nương đều bất mãn với Đại Tư Mệnh.
Hắn còn nghe nói khi đó Lôi Trạch Cổ Thần và Hoa Tư nương nương đối đầu với sự thống trị của Đại Tư Mệnh, họ không thuộc một trận doanh với Đại Tư Mệnh.
Giờ xem ra đúng là vậy.
- Bạo quân không đáng để tin tưởng!
Lôi Trạch Cổ Thần đứng dậy, trầm giọng nói:
- Ta sẽ tới Lôi Trạch Lục Đạo Giới, lấy lại ký ức mấy vạn năm này của ta, còn cả bảo vật Sinh Mệnh Cổ Thụ của ta nữa! Ta đã lâu rồi không dùng nó… Khi ta hồi phục trạng thái đỉnh phong sẽ gặp mấy lão hữu! Phục Hy, cố gắng sinh sôi nhiều con cháu! Trận chiến này còn chưa kết thúc, vì ta vẫn chưa nhận thua!
Uỳnh uỳnh!
Lôi quang lóe lên, thân hình hắn đột nhiên biến mất, hắn đã cưỡi trên đạo lôi quang đó đi rồi.
Nhục thân của hắn quá mạnh, đi tới đâu không gian vỡ vụn tới đó, để lại một đường thông đạo.
Chung Nhạc sững người, định đuổi theo thì Lôi Trạch Cổ Thần đã không còn tung tích gì nữa. Tốc độ của hắn quá nhnh, sợ là con thuyền cổ cũng không đuổi kịp. Hắn bực nói:
- Ta còn định hỏi làm thế nào hồi sinh Thủy Long Thần Vương.
Trác Long Đế lắc đầu:
- Lôi Tổ sẽ không hồi sinh Thủy Long lão tổ đâu. Thủy Long và hắn bất hòa, đã chọn Đại Tư Mệnh. Hơn nữa Thủy Long dùng tính mạng mình bảo vệ Đại Tư Mệnh, sợ là không thể hồi sinh được.
Chung Nhạc khựng người.
Lôi Trạch Cổ Thần bay đi, tốc độ ngày một nhanh, đột nhiên lôi quang dừng lại, phía trước cổ thụ cao nguy nga, phía dưới xuất hiện một bàn tay khổng lồ nâng Sinh Mệnh Cổ Thụ lên.
- Đại Tư Mệnh!
Lôi Trạch Cổ Thần cười ha hả:
- Đợi ta lấy lại Tiên Thiên quả thụ của ta, xem ai sợ ai!
- Ngoan cố!
Gương mặt Đại Tư Mệnh xuất hiện phía sau cái cây, nhíu mày nói.