Đạo linh quang kia rầm một tiếng tản đi, biến thành một đạo lôi quang tiến nhập trong cơ thể hắn.
Đột nhiên lại có một đạo linh quang khác biến thành một cây Tử Trúc, một gậy quất tới. Dưới chân Chung Nhạc lảo đảo một cái, tế đao chặt đứt Tử Trúc, Tử Trúc cũng biến thành một luồng tinh khí nhập thể.
Ầm ầm!
Lại có một đạo linh quang biến thành Phù Tang Thần Thụ, lan tỏa Hỗn Độn Hỏa, quất thẳng xuống hắn. Chung Nhạc co người lại, sau đó căng người ra, kháng trụ trấn áp của Phù Tang Thần Thụ, nhục thân kinh lịch Hỗn Độn Hỏa thối luyện, bị thiêu đốt tới mức da tróc thịt bong, nhưng thủy chung cũng không chết.
Phù Tang Thần Thụ cũng soạt một tiếng tản đi, biến thành một luồng tinh khí tiến nhập nhục thân hắn.
Lại có một đạo linh quang biến thành Bỉ Ngạn Hoa, nội tàng hư không vô lượng, nhét Chung Nhạc vào bên trong. Chung Nhạc ngao du xuyên toa trong đóa hoa này, thủy chung cũng không tìm được biên giới. Thế giới trong đóa hoa này không có thời gian, không có không gian, hết thảy đều phảng phất như bất động.
Chung Nhạc rút đao, chém ra thần thông Trảm Đạo, chém đứt Bỉ Ngạn Hoa. Chỉ thấy đóa đại hoa này cũng biến thành một đạo tinh khí, bay vào trong cơ thể hắn.
Đột nhiên, một đạo linh quang khác chợt biến thành Thế Giới Hoa đại phóng, nâng hắn vào trong đóa đại hoa. Vô số tinh tú trong đóa đại hoa này sáng ngời, giống như một thế giới Tử Vi vậy.
Lực lượng của toàn thể thế giới đè xuống, xoay tròn, không ngừng luyện hóa. Chung Nhạc đau khổ kiên trì chống đỡ. Một lúc lâu sau, Thế Giới Hoa tiêu tán, cũng biến thành một đạo tinh khí, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Từ xa xa lại có một đạo linh quang khác bay tới. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Linh căn đã vỡ nát, cũng xứng giáng kiếp cho ta sao?
Hắn vươn tay chụp tới, nắm đạo linh quang kia trong tay, dùng sức chà một cái. Đạo linh quang này ầm một tiếng nổ tung, biến thành tinh khí bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.
- Hiện tại chỉ còn lại một cửa ải cuối cùng rồi! Trận Thiên kiếp này, đối với ta hoàn toàn dễ dàng!
Chung Nhạc nhìn về phía đạo linh quang cuối cùng kia. Chỉ thấy đạo linh quang kia cũng đã thành hình, biến thành một đóa hoa sen, cánh hoa thu liễm, giống như một cái chùy hoa, đập thẳng xuống hắn.
Chung Nhạc tế khởi Tiên Thiên Thần Đao, đang định chém nát đóa chùy hoa kia, trong lòng đột nhiên nghiêm nghị, bất giác sinh ra báo động, vội vàng lui nhanh về phía sau.
Cánh hoa của đóa hoa sen kia theo thứ tự mở ra, trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa vậy mà cất giấu một cái trống lớn đen như mực.
Thùng!
Tiếng trống thùng một tiếng nổ vang, lao thẳng về phía Chung Nhạc, chấn cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn cơ hồ vỡ nát, toàn bộ tứ chi bách hài cũng bị chấn vỡ.
- Mộ Cổ! Là Chư Thiên Vô Đạo!
Ngay cả hàm răng trong miệng Chung Nhạc cũng bị chấn cho tróc ra. Một chiêu này, hắn căn bản không thể ngờ tới, hồn nhiên không biết sát cơ ẩn giấu trong đạo linh quang cuối cùng kia.
Hiển nhiên, một vị tồn tại đáng sợ cảm giác được hắn sắp sửa độ kiếp, bởi vậy tại thời điểm đóa hoa sen kia chấn động, đã đồng thời đánh ra đại thần thông Chư Thiên Vô Đạo của chính mình, ẩn giấu trong đạo tinh khí đóa hoa sen kia, nhân cơ hội ám toán Chung Nhạc.
Mộ Cổ chấn động vang dội, một cỗ trùng kích khủng bố cấm cố hết thảy đại đạo trong cơ thể Chung Nhạc. Sau đó, đóa hoa sen kia mạnh mẽ đập xuống, ầm một tiếng đập lên trên đầu Chung Nhạc.
Thình thịch!
Cái đầu Chung Nhạc lập tức nổ tung, thi thể không đầu rung rung lắc lắc, ngã xuống mặt đất.
- Ha hả… sinh mệnh hạ cấp ấu trĩ…
Trong kiện Mộ Cổ kia truyền ra một tiếng cười, quang văn ngoài mặt Mộ Cổ lưu chuyển, đang định tản đi. Đột nhiên, cỗ nhục thân không đầu kia chợt vươn tay bắt lấy Mộ Cổ, khiến cho đại đạo của Mộ Cổ không thể tản ra.
Chỉ thấy thi thể không đầu của Chung Nhạc lắc lắc lư lư đứng dậy, mỉm cười nói:
- Mộ Cổ? Chư Thiên Vô Đạo? Ta cũng biết a!
Kiện Mộ Cổ kia thùng thùng chấn động, từng khối từng khối xương vỡ trong cơ thể Chung Nhạc từ sau lưng bay ra, nhưng hai tay hắn thủy chung vẫn vững vàng bắt lấy Mộ Cổ, khiến cho kiện Mộ Cổ này không thể chạy thoát.
- Ngươi rất lợi hại! Có thể dùng biện pháp này ám toán ta. Bất quá, Bảo vật Đạo Thần của ngươi còn đang ở trong tay ta. Ta đã nghiên cứu thần thông của ngươi nhiều năm như vậy, sao có thể để cho ngươi đắc thủ?
Tiên Thiên Dịch Đạo không ngừng biến ảo, liên tiếp lại đại đạo đứt đoạn trong cơ thể Chung Nhạc. Thân là Tiên Thiên Thần Ma, không thể dễ dàng bị thương, bởi vì nhục thân của Tiên Thiên Thần Ma cũng là đại đạo. Chặt đứt một khúc xương, chính là chặt đứt một đầu đại đạo, thương tổn tới làn da, cũng là thương tổn tới đại đạo.
Cho nên Tiên Thiên Thần Ma bị thương, muốn xử lý chính là vô cùng phiền phức.
Bất quá, Chung Nhạc vẫn là có chỗ bất đồng với những Tiên Thiên Thần Ma khác. Hắn là từ Hậu Thiên nghịch chuyển Tiên Thiên, đại đạo trong cơ thể rất nhiều, Thần và Ma, Song Tứ Tượng, sáu mươi bốn Quái, bốn mươi chín Thiên đạo, cộng thêm Dịch.
Trong đó, Tiên Thiên Dịch Đạo đã tạo thành tác dụng của Đạo Nhất. Dịch đạo có thể thống hợp những đại đạo khác, có thể biến thành những đại đạo khác, chỉ cần Dịch đạo không phá, bất kỳ đại đạo nào của Chung Nhạc cũng sẽ có thể khôi phục trở lại.
Mà Tiên Thiên Dịch Đạo của hắn chính là Tiên Thiên Thần Đao trong tay hắn. Vừa rồi, một kích kia của Mộ Cổ đánh xuống xuất kỳ bất ý, công kích lúc không phòng bị, trực tiếp đập nát cái đầu của Chung Nhạc, nhưng Tiên Thiên Thần Đao trong tay hắn lại không có vỡ nát.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Chung Nhạc cẩn thận quan sát Mộ Cổ, nỗ lực từ trong đó phân giải ra càng nhiều tin tức hữu dụng. Mà đóa hoa sen kia cũng đã biến thành tinh khí dung nhập vào trong cơ thể hắn. Kiếp số do nghịch chuyển Tiên Thiên mang tới coi như đã qua.
Bất quá, kiện Mộ Cổ này càng khiến cho hắn hiếu kỳ.
Bất Diệt Thần Thức của hắn tiến vào trong Mộ Cổ. Mặt ngoài, Mộ Cổ nhìn như là một cái trống, nhưng thật ra là Đại thần thông Chư Thiên Vô Đạo. Chỉ cần là thần thông, sẽ có tinh thần, chỉ cần là tinh thần, vậy hắn sẽ có thể tìm được nguồn gốc của cỗ tinh thần này, tìm được vị tồn tại đã thi triển đạo thần thông này ám toán hắn.
- Vừa rồi sau khi ngươi đánh chết ta đã cười chế giễu, nói rõ ngươi không phải là Đạo Thần, hoặc là nói không phải là Đạo Thần chân chính, hoặc là đã dùng thủ đoạn đồng dạng với Tứ Diện Thần!
Chung Nhạc nâng Mộ Cổ trong tay, Bất Diệt Thần Thức cũng đã bạo phát, thuận theo cỗ tinh thần ba động như có như không này một đường truy kích thẳng tới.
Bất Diệt Thần Thức của hắn không ngừng tiếp xúc với cỗ tinh thần như có như không kia, theo dấu tiến về phía trước, thâm nhập khu Luân Hồi thứ bảy, từ khu Luân Hồi thứ bảy bay thẳng về phía Đạo Giới Chi Môn.
- Thủ pháp của ngươi vô cùng thấp kém, khiến cho ta nhớ lại Hắc Đế và Mục Tiên Thiên, tràn ngập phản bội và âm hiểm!
Bất Diệt Thần Thức của Chung Nhạc thuận theo cỗ tinh thần ba động kia, lao thẳng về phía Đạo Giới Chi Môn, sắp sửa tiến vào trong cánh cửa Đạo Giới Chi Môn. Đúng lúc này, cỗ tinh thần ba động kia đột nhiên chuyển hướng, không tiến vào Đạo Giới Chi Môn, mà đột nhiên phóng thẳng về phía khu Luân Hồi thứ bảy.
Thân thể Chung Nhạc đại chấn:
- Ngươi không ở trong Đạo Giới! Ngươi đang ở Hạ giới!
Đúng lúc này, cỗ tinh thần ba động kia đột nhiên đứt gãy, Mộ Cổ trong tay Chung Nhạc cũng bình tĩnh trở lại, chính là vị tồn tại kia chủ động vứt bỏ đại đạo thần thông của chính mình, tránh bị hắn tìm được chân thân.