- Tự nhiên là Đế Nhạc nhân từ! Mục tặc ba lần xây Thiên Đình, sưu cao thuế nặng, khiến cho chúng ta khổ không thể tả!
- Mục tặc ba lần dâng chiến sự, ba lần bại trận! Đế Nhạc chính là bách chiến bách thắng!
- Mục tặc sung tỷ tỷ ta vào hậu cung, tỷ tỷ ta liền chết rồi!
- Mục tặc giết thần tử có công! Tử Quang Quân Vương, Viêm Hoàng công lao ngất trời, đều bị nàng độc sát!
- Đế Nhạc công lao cái thế, bị nàng lưu đày tới Vũ trụ Cổ lão, sau đó lại gán cho danh tiếng mưu phản cắt chức!
- …
Sắc mặt Mục Tiên Thiên tái nhợt, theo tiếng nhất nhất nhìn lại, cười lạnh không thôi. Đám người dẫn đầu tranh cãi ầm ĩ kia đều là mấy gã Đại tướng dưới trướng Chung Nhạc, thậm chí ngay cả cái tên gà mờ Phù Lê kia cũng trộn lẫn trong đó, lớn giọng thao túng tình cảm quần chúng, chụp chậu phân cho chính mình.
Bất quá, nàng quả thật cũng có chậu phân có thể chụp, có chút hành vi quả thật hắc ám, dễ dàng bị người khác bắt giữ bím tóc.
- Chung đạo hữu, Đại hội Chư Đế tương lai này quả thật đặc sắc phi phàm! Mà thanh sát uy bổng này cũng đánh thật đủ ngoan độc a!
Mục Tiên Thiên nhìn về phía Chung Nhạc bên cạnh, cười lạnh một tiếng, nói:
- Đại hội vừa mới kết thúc, ngươi ngược lại cho trẫm một trận sát uy bổng, quả thật đủ âm hiểm!
Chung Nhạc vạn phần chân thành nói:
- Tiên Thiên đạo hữu, nếu ngươi chủ động thoái vị, nhường ra Đế vị, hai chúng ta vẫn là bằng hữu, ta tuyệt sẽ không động ngươi chút nào. Vợ con của ngươi, ngươi có thể toàn bộ mang đi. Tương lai thiên hạ này cũng có một chỗ đặt chân của ngươi. Ngươi nghe ta khuyên một câu, ngươi đấu không lại ta, mạnh mẽ đấu với ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Mục Tiên Thiên liên tục cười lạnh.
Chung Nhạc than thở:
- Ngươi còn nhớ rõ năm xưa vì sao ngươi muốn trở thành Thiên Đế không? Ngươi đã xưng Đế, hàng phục xong Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế, hoàn thành tâm nguyện trong lòng. Có Thần Ma Nhị Đế tương trợ, Hắc Đế cũng không dám làm gì ngươi, tương lai hoàn toàn có thể thành tựu Đạo Thần. Ngươi lui xuống một bước, ta trong lòng cảm kích, tự nhiên sẽ…
- Loại tư vị quyền lực mỹ diệu này, chưa nếm qua vĩnh viễn cũng sẽ không biết! Sau khi nếm qua rồi, cũng sẽ không bỏ xuống được nữa!
Mục Tiên Thiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Trẫm đã ngồi lên Đế vị, cũng sẽ không xuống nữa rồi! Về phần sơ tâm năm xưa như thế nào, Trẫm đã sớm quên mất không còn một mảnh! Huống hồ, ngươi là Phục Hy, mà năm xưa ta từng trấn áp qua vô số Phục Hy, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta! Ngươi nói Trẫm đấu không lại ngươi, Trẫm hết lần này tới lần khác muốn cùng ngươi cá chết lưới rách! Nhượng bộ ngươi, Trẫm làm sao có thể thành tựu Đạo Thần?
Nàng chắp hai tay sau lưng, thân thể vĩ ngạn, Đế uy trên người càng lúc càng khủng bố, thanh âm càng lúc càng vang dội, hoàn toàn áp qua ồn ào náo động phía dưới:
- Thiên nộ dân oán? Trẫm được Thiên quan tâm, chính là Thiên Đế đã định sẵn, ở đâu ra thiên nộ?
Hơn hai vạn cường giả phía dưới bị nàng ép cho nửa chữ cũng không nói ra được khỏi miệng. Đế uy trên người Mục Tiên Thiên càng lúc càng mạnh. Đúng lúc này, Vũ trụ Cổ lão đột nhiên bạo phát một trận xao động, trong vũ trụ có từng cỗ từng cỗ chấn động khó hiểu truyền tới, loáng thoáng như là thanh âm tế tự của vô số chúng sinh. Vô số thanh âm nối liền lại với nhau, tựa hồ như đang tế tự cùng vị tồn tại.
Tiếp theo, Đại đạo Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão cũng đột nhiên sôi trào, hai kẻ thống trị Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão vào khoảnh khắc này dường như cũng đã khom lưng, cũng đang tế tự vị tồn tại kia.
Sắc mặt đám người Lôi Trạch Cổ Thần, Thần Hậu nương nương, Tương Vương và Càn Đô Thần Vương cùng với Chư Đế cũng đều đại biến. Lôi Trạch thất thanh nói:
- Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế vậy mà suất lĩnh Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão tế Thiên? Sao lại tự chà đạp chính mình như vậy?
Bên ngoài Tổ Đình, vô số tinh tú chấn động, tựa hồ có một bóng mờ thật lớn đang lưu động trong tinh không, nhanh chóng tiến về phía này. Tiếp theo, thiên khung trên không trung Thần Ma Thái Cực Thành càng lúc càng hạo hãn thâm thúy. Thiên khung đang lưu động, mà thanh âm tế tự kia cũng đột nhiên trở nên vô cùng to rõ, tựa hồ là từ trên thiên không truyền xuống. Vô số đạo thanh âm trọng điệp lại với nhau, đinh tai nhức óc, ca tụng sự vĩ ngạn, quảng đại của Thiên, Thiên chính là không gì không biết, không gì không làm được.
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên thiên không xuất hiện một đạo vết thương to lớn mà hẹp dài. Đạo vết thương kia đang không ngừng khép lại, cột máu từ trên thiên không chảy xuống cũng dần dần thu nhỏ lại. Chỉ trong chốc lát, cái khe hẹp dài trên bầu trời kia đã khép lại, vết thương biến mất không thấy đâu nữa.
- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Chung Nhạc không khỏi lẩm bẩm.
Mục Tiên Thiên cười ha hả, thản nhiên nói:
- Ta tự nhiên biết rõ! Đó là ta đã thắng, là ngươi đã thua rồi! Ngươi sẽ thất bại thảm hại, không có nửa điểm phần thắng! Trẫm vẫn là…
- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi mời Thiên tới trợ giúp ngươi, chỉ là tạo ra cho ta một chút chướng ngại nho nhỏ mà thôi. Ngươi về đi! Ta hiện tại sẽ không động thủ giết ngươi! Đúng rồi! Ngươi để cho Thần Ma Nhị Đế đi tới Vũ trụ Cổ lão tổ chức tràng đại tế này, sào huyệt trống rỗng, ta đã nhân cơ hội này đánh hạ Thiên Đình của ngươi. Thiên Đình của ngươi tại Tử Vi đã bị ta san bằng rồi!
Trong lòng Mục Tiên Thiên đại chấn, vội vàng lấy Đồ Đằng Thần Trụ ra, tiến hành liên lạc với Thiên Đình.
Chung Nhạc không để ý tới nàng nữa, ngẩng đầu nhìn về phía thiên khung đang nhúc nhích kia, cất cao giọng nói:
- Thiên, ngươi muốn tái chiến một trận ở nơi này với ta sao? Nếu không muốn, vậy thì…