Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 265: Đế cư chi địa



Ngao San San nghẹn lời, một lúc sau mới thở dài:

- Khâu sư muội, muội nói vậy cũng sẽ bị tẩn đấy… Dù sao ta cũng không đánh lại được muội, tùy muội nói đi.

Khâu Cấm Nhi le lưỡi, ngượng ngùng nói:

- Bình thường ta rất ít khi ra ngoài, không biết ăn nói. Nếu có chỗ nào mạo phạm… sư tỷ, ta có mấy món ngon ngon, tỷ có muốn ăn không?

Hai thiếu nữ ngồi lại với nhau ăn những món Khâu Cấm Nhi mua từ Hỏa Đô Thành.

Trong Tiểu Hư Không Thành, mấy người Giao Thanh Đồ khí tức đột nhiên cuồng bạo, quanh Hạ Thánh Sơ là mái tóc trắng bay lượn, dài tới hơn chục trượng, xé tan không khí, tóc trăng sắc lẹm tựa kiếm!

Sau lưng Giao Thanh Đồ, con rồng kia càng thêm chân thực, cuộn mình trên không trung, long uy ngày một mạnh, thậm chí hư không còn sinh ra lôi điện rẹt rẹt đánh xuống!

Thiên Ma Phi dường như càng thêm yêu mị, xung quanh hoa tàn hoa nở, những dải lụa sắc màu quấn quanh người lúc lại biến thành giao mãng, không biết là thần thông quỷ dị dị.

Chu Khương Nguyệt khí huyết sục sôi, vị thiếu nữ Chu Yếm thần tộc này dường như đang đứng trên mặt huyết hải cuộn sóng. Những con sóng đỏ au đánh tung lên hư không.

Bạch Thương Hải quanh người là tuyết trắng, gió tuyết càng ngày càng mạnh, khó lòng nhìn xuyên qua được màn tuyết, thấp thoáng có thể thấy trong cơn bão tuyết là các ngọn tuyết sơn hiện ra. Giữa những ngọn tuyết sơn đó ẩn giấu những con mắt khổng lồ đỏ rực.

Họ đều là những tài tuấn đến từ các chủng tộc khác, hùng cứ Chiến Vương Bảng năm vạn năm. Một kẻ mới vào bảng mà nói họ lấy trứng chọi đá đương nhiên khiến họ vô cùng không hài lòng.

Là trứng hay đá, đương nhiên phải chọi thử mới biết được!

Chung Nhạc tươi cười, nhìn xuống đôi tay mình không động đậy.

Khí thế của họ chạm nhau trên không trung, giống như tường đồng chạm vách sắt. Đột nhiên Tiểu Hư Không Thành một cái vòi rồng lớn tới hai mươi trượng xuất hiện. Cái vòi rồng này không ngừng di chuyển trong tòa thành, chính là cảnh tượng lạ tạo ra khi khí thế của họ va chạm.

Vòi rồng càng ngày càng lớn, cuồng phong không ngừng ập về phía vòi rồng dường như muốn hút sạch không khí của Tiểu Hư Không Thành thành vùng chân không, không có chút không khí nào nữa!

Vòi rồng ngày một cao, mây trên cao biến thành mây đen, tạo ra tiếng sấm đì đùng, sét đánh xẹt xẹt!

Tầng mây che phủ cả bầy trời khiến Tiểu Hư Không Thành tối sầm lại, chốc chốc lại có tia sét chiếu sáng, khiến thân hình họ càng thêm nổi bật.

Chư Cự Sơn căng thẳng nhìn cảnh tượng đó, thấp giọng nói:

- Nếu tên đó cũng ở đây thì chắc chắn còn đặc sắc hơn nữa.

Hắn nhớ tới kẻ xếp trên hắn ở Tây Hoang. Khi là Thoát Thai Cảnh, hắn xếp thứ ba Tây Hoang, Chu Khương Nguyệt xếp thứ hai, còn thần tộc trẻ tuổi kia xếp thứ nhất.

Đến Khai Luân Cảnh, vẫn là như vậy. Hắn ta vẫn ở thứ nhất, còn Chư Cự Sơn vẫn thứ ba. Chư Cự Sơn nhiều lần thách đấu nhưng đối phương đều cười thoái thác, căn bản không muốn đấu với hắn.

Tên đó lúc nào cũng tươi cười, gặp ai cũng một gương mặt thân thiện, giống như trẻ con dễ bắt nạt. Nhưng tiền bối các đại thần tộc Tây Hoang đều nói thực lực của hắn rất đáng sợ, là đệ nhất “tiền nào của nấy”. Thậm chí một số thần miếu cổ xưa còn đồn đại, e rằng dù tu luyện tới Pháp Thiên, Chân Linh Cảnh cũng vẫn sẽ là đệ nhất!

- Hết lần này tới lần khác né tránh ta. Cảm thấy ta quá yếu không đáng cho ngươi ra tay đúng không?

Chư Cự Sơn nhìn mấy người Chung Nhạc, Hạ Thánh Sơ, nghĩ bụng:

- Tịch Tà, nếu ngươi ở đây, mấy vị kia chắc đáng cho ngươi ra tay chứ?

Khí thế của Chung Nhạc và mấy người Giao Thanh Đồ càng ngày càng cao, đại chiến sắp sửa nổ ra.

Đột nhiên, đất trời tiểu hư không rung chuyển dữ dội, vọng lại tiếng uỳnh uỳnh xung kích vỡ tan tầng mây đen. Khí thế của sáu người gặp phải vòi rồng lập tức vỡ tan.

Thần uy hùng hồn từ trên trời ập xuống, quét sạch mọi khói bụi. Chung Nhạc chấn kinh, vội ngẩng lên nhìn thì không khỏi trợn mắt há mồm.

Mấy người Giao Thanh Đồ, Hạ Thánh Sơ cũng nhìn lên, ai cũng sừng người nhìn không trung.

- Đó là cái gì…

Các luyện khí sĩ bên ngoài thành đều sợ hãi nhìn bầu trời. Trên trời không khí vỡ ra, một tòa kiến trúc từ trên không đáp xuống, giống như một tòa tháp cao, đỉnh nhọn chĩa xuống dưới, cắt đôi bầu trời của tiểu hư không, chầm chậm bay qua.

Bầu trời giống như một tờ giấy bị mũi tháp nhọn cắt đôi. Khe nứt mở rộng ra hai bên, không thể liền ại. Thấy ngọn tháp càng ngày càng thấp, vết rạch trên hư không thì càng ngày càng dài, để lộ ra không gian sâu thẳm của hư không.

Rồi một tòa miếu xuất hiện, cũng dốc ngược trên hư không. Sau đó lại thấy một tòa cung điện chúi đầu xuống dưới, tiếp tục cắt hư không.

Một loạt cung điện khí thế hùng vĩ lộn ngược xuất hiện trên hư không, cắt bầu trời tới mấy nghìn dặm. Bầu trời vỡ ra, các tòa đại điện huy hoàng xuất hiện, quần thể cung điện bao la treo ngược trên hư không bị vỡ, thần thánh mà nguy nga, dường như đó là một thế giới đảo điên.

- Huyền Khung Cao…

- Tự Nhiên Đạo Diệu…

- Ngọc Vũ Quỳnh Chân…

- Luân Hồi Đại Thánh Đế…

Tiếng đọc vang vọng, đó là thần ngữ, ngọn ngữ mang đầy dị năng lượng của thần ma, ẩn chứa năng lượng thiên địa, giống như lôi âm. Giữa các tòa kiến trúc hùng vĩ bao la mấy nghìn dặm kia, hư ảnh hùng vĩ của các vị thần ma lần lượt xuất hiện.

Những hư ảnh này mỗi người có một dáng vẻ khác nhau, người mặc kim giáp, kim quang lấp lánh chiếu sáng tiểu hư không. Thần thánh, nghiêm nghị, trang nghiêm khiến người ta kính sợ.

Bịch!

Bên ngoài Tiểu Hư Không Thành có người quỳ xuống dập đầu liên tục, tiếng đọc trong hư không càng ngày càng vang, đinh tai nhức óc, vạn thần độc giống như hư ảnh những vị thần này đang tế tự một vị vĩ đại nào đó vậy.

Bầu trời tiếp tục vỡ vụn, thần đình ẩn mình trong hu không xuất hiện trong tiểu hư không, long phượng bay quanh thần đình che lấp thiên khung.

- Đó là… Nơi ở của Thiên Đế!

Ngao San San lẩm bẩm:

- Truyền thuyết là đúng, truyền thuyết lại là sự thật…

Nơi ở của Thiên Đế đang di chuyển, khiến cả tiểu hư không chấn động như muốn vỡ ra.

Thần đình cổ xưa chậm chậm bay qua hư không, giống như Thiên Đế đang tuần du lãnh địa của mình.

- Đó là Thiên Đế đời nào?

Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa dựa vào hai mắt hắn nhìn, kinh ngạc nói:

- Không phải bất cứ đời Thiên Đế nào trong ký ức của ta. Không phải Phục Hi thị, cũng không có huyết mạch của Phục Hy thị. CŨng không huyết mạch Toại Hoàng. Lạ thật, đây là đế hoàng thời nào? Là Thiên Đế sau khi ta ngủ vùi sao? Vậy thì hắn tới từ tộc nào…

Nơi ở của Thiên Đế xuất hiện, thật quá chấn động, Tân Hỏa thì cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ lầm bầm liên tục chữ “kỳ lạ”.

Nơi ở của Thiên Đế dẫn tới chấn động lớn. Tiểu hư không sục sôi, không biết bao nhiêu luyện khí sĩ lao ra khỏi tiểu hư không vè báo tin cho cao tầng của tộc mình. Hỏa Đô Thành cũng lập tức rúng động, các vị cự đầu, cực phách đều vội tới tiểu hư không.

Thậm chí ngay cả võ đạo tông sư cũng bị kinh động, lập tức tế tự thần linh của Hỏa Đô Thành, đánh thức vị võ đạo thần nhân nhục thân đã thành thần đó, xông vào tiểu hư không.

Võ đạo thần nhân gần như đã hồi phục, vô cùng cường đại, giống như vị thần còn sống, thần uy hùng hồn, thậm chí ngay luyện khí sĩ của các tòa tiểu hư không cũng mơ hồ cả nhận được thần uy quét qua.

- Nơi ở của Thiên Đế xuất hiện, là đại tạo hóa! Nơi đó có rất nhiều bảo tàng.

- Hư không tách ra, không thể đóng sớm quá, mau vào trong!

- Đừng lãng phí cơ hội vạn năm có một này!



Các thân ảnh bay lên trời, cùng bay về phía vết rạn hư không trên thần đình, phía sau vết nứt là một vùng trời đất rộng hơn nữa, thanh sơn lục thủy như bức tranh.

- Chung Sơn thị, trận đấu này hoãn lại!

Hạ Thánh Sơ bay về phía khe hở. Giao Thanh Đồ, Bạch Thương Hải cũng không chút chần chừ, lần lượt bay đi.

Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa thúc giục:

- Nhạc tiểu tử, chúng ta vào xem rốt cuộc kẻ nào trở thành Thiên Đế.

Sắc mặt Ngao San San lo lắng nhìn Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, nói:

- Ta nghe các vị tiền bối nói nơi ở của Thiên Đế xuất hiện, bên trong khe nứt hư không có rất nhiều thứ cổ quái. Tuy có rất nhiều bảo bối nhưng cũng có không ít cường giả đã chết. Lang Nha Bảng trong hư không ở đây chẳng có bất cứ tác dụng gì. Nếu chết thì là chết thực sự…

- Đi xem cũng được.

Chung Nhạc đứng bên cạnh Khâu Cấm Nhi, cười:

- Nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta ra ngoài cũng không muộn.

Ngao San San nghiến răng, rõ ràng rất động tâm với nơi ở của Thiên Đế, nghĩ:

- Vào xem một chút cũng được, nhưng buộc phải quay lại trước khi khe hở kia khép lại, nếu không sẽ bị phong ấn ở đó, không thể quay về được.

Khâu Cấm Nhi tâm niệm khẽ động, thấy dưới chân họ xuất hiện vô số phiến lá to nhỏ nhấc họ lên.

- Đợi ta!

Chư Cự Sơn nhún người nhảy lên lá cây, cười trừ:

- Ta hơi nặng, bay lên khá vất vả, mong tỷ tỷ Khâu gia đưa tay giúp đỡ!

Khâu Cấm Nhi nhìn Chung Nhạc, nói:

- Sư ca, có cần ném xuống không?

Chư Cự Sơn sắc mặt tái mét, nhìn Chung Nhạc như van xin. Chung Nhạc nghĩ một lúc, nói:

- Ta và Chư sư huynh dù sao cũng có quen biết, chở hắn một đoạn cũng được.

Chư Cự Sơn mừng húm, bật ngón tay cái khen:

- Chung Sơn thị thật nghĩ khí! Có câu nói này của ngươi, ta phải kết bằng hữu với ngươi!

Chung Nhạc hàm tiếu khách khí mấy câu, nghĩ bụng:

- Không biết nơi ở của Thiên Đế có gì nguy hiểm không, có Chư Cự Sơn dò đường trước, ta và sư muội cũng được an toàn hơn một chút.

Chư Cự Sơn không hề biết suy nghĩ của hắn, thấy bay càng ngày càng cao, bay vào khe hở, phía trước là núi xanh nước biếc như trong tranh.

- Đây là… Đế Lâm!

Ngao San San thở phào, cười:

- Đế Lâm thì tốt hơn nhiều, ta nghe tiền bối nói Đế Lâm không nguy hiểm lắm…

Phía trước, một vị luyện khí sĩ vào trong khu rừng, mừng rỡ:

- Ta phát hiện được gì đó… Á!!

Vị luyện khí sĩ đó đột nhiên nhục thân nổ tun, nguyên thần cháy rụi.

Chư Cự Sơn giật mình, thất thanh:

- Tỷ tỷ Ngao gia, đây mà là không nguy hiểm?

(Nhảy chương nội dung vẫn liền mạch)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.