Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 516: Đường hoàng tiến vào (2)



Gã Tế ty áo bào trắng kia gật đầu, lắc mình rời đi. Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, dựa theo ký ức tiến về phía sâu bên trong Hiếu Mang Thần Miếu. Lần trước lúc hắn đi tới Hiếu Mang Thần Miếu, từng cảm ứng qua Nguyệt Linh, kết quả ý thức bị Nguyệt Linh dẫn dắt, một đường tiến vào Chí Cao Thần Miếu, đi qua rất nhiều hành lang, cuối cùng xuyên qua bức tường phong ấn, băng qua thông đạo dưới lòng đất, lúc này mới nhìn thấy Nguyệt Thần đang bị phong ấn. Hiện tại hắn tương đương với trở lại chốn cũ, quen việc dễ làm.

Cũng không lâu lắm, hắn đã tiến vào Chí Cao Thần Miếu. Chí Cao Thần Miếu nằm trong tầng tầng vòng vây của các tòa Thần Miếu trên tầng cao nhất, chính là Thánh địa trong Thánh Sơn của Hiếu Mang Thần Tộc. Chung Nhạc đang định tiến vào trong đó, trong lòng đột nhiên khẽ động, vội vàng dừng bước lại, phong bế tất cả lỗ chân lông toàn thân, một điểm khí tức cũng không lộ ra ngoài. Chỉ nghe trong tòa Thần Miếu này truyền tới thanh âm của Phong Vô Kỵ:

- Hiếu Sơ Chính, ngươi tới nơi này làm gì? Ta đang chiêu đãi khách quý ở đây!

Từ chỗ thanh âm truyền ra kia, Phong Vô Kỵ chậm rãi từ trong Thần Miếu đi ra, ánh mắt cực kỳ uy nghiêm nhìn chằm chằm về phía hắn. Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng, cảm thấy giống như có sáu con mắt đang nhìn chằm chằm về phía chính mình, nhìn kỹ càng từ trên xuống dưới. Đột nhiên, lại có thêm một tràng cười chói tai truyền tới:

- Phong Đại Tế ty, môn hạ của ngươi cũng quá không hiểu chuyện rồi! Ta và ngươi đang mật nghị, không ngờ lại có kẻ dám xông vào nơi này. Xem ra ngươi mặc dù có cái danh Đại Tế ty, nhưng thực quyền vẫn không nằm trong tay của ngươi a!

Từ chỗ thanh âm vang lên kia, Sa Kỳ Sơn chậm rãi đi ra. Sắc mặt hắn tái nhợt giống như da bụng cá, khí tức sa sút, hiển nhiên là bị Bạch Trạch thị đánh trọng thương, thương thế cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Hiện tại Sa Kỳ Sơn chỉ còn lại ba bốn thành thực lực so với thời kỳ toàn thịnh.

Chung Nhạc khom người hành lễ một cái, nói:

- Hồi bẩm Đại Tế ty, vừa rồi mấy Tế ty tụ họp thương nghị, nói huyết mạch Đại Tế ty bất chính, muốn liên hợp toàn bộ Tế ty vạch tội Đại Tế ty, bức bách Đại Tế ty thoái vị. Bọn họ cũng mời chào Sơ Chính tham dự vào việc này. Sơ Chính bề ngoài đáp ứng, nhưng trong lòng cảm thấy Đại Tế ty rất tốt, cho nên không dám giấu diếm ngài, lập tức tới đây thông báo cho Đại Tế ty biết, còn xin Đại Tế ty định đoạt!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ nhất thời trầm xuống, cười lạnh nói:

- Muốn vạch tội ta, bức ta thoái vị sao? Thật to gan! Ta có thể trở thành Đại Tế ty, chính là do Lão tổ hiển linh, chính miệng bổ nhiệm ta làm Đại Tế ty. Đám lão già này chán sống rồi, thật sự là con trai của con trai vương bát sinh ra, một đám cháu nội ba ba a! Sơ Chính, ngươi làm rất tốt! Ta sẽ không bạc đãi ngươi!

Thân thể Chung Nhạc càng khom xuống thấp, nói:

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Đại Tế ty chính là minh chủ, Sơ Chính tự nhiên là muốn phụng minh chủ vi tôn!

Phong Vô Kỵ cười ha hả, nói với Sa Kỳ Sơn:

- Sa tiên sinh, ngươi hoài nghi ta không thể chưởng khống được Hiếu Mang Thần Tộc, không bằng cùng với ta đi xem một chút thủ đoạn của ta a?

Sa Kỳ Sơn cười nói:

- Ta chính là muốn nhìn một chút thủ đoạn của Đại Tế ty ngài đây!

Phong Vô Kỵ nhìn về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc vội vàng nói:

- Đại Tế ty thánh minh thiên hạ vô song! Bất quá, nếu ta đi cùng một chỗ với Đại Tế ty, bọn họ sẽ biết chính là ta mật báo. Mặc dù bọn họ không thể làm gì được Đại Tế ty, nhưng ta liền khó có chỗ đặt chân rồi! Còn xin Đại Tế ty chừa cho ta một đường sinh lộ!

Phong Vô Kỵ cười nói:

- Ngươi là thân tín của ta, còn sợ cái gì?

Chung Nhạc khom người thật sâu, nói:

- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Sơ Chính nơm nớp lo sợ…

Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cùng với Sa Kỳ Sơn rời đi, nói:

- Thôi được! Ta cũng không làm khó dễ ngươi! Ngươi không lộ diện cũng tốt, sau này ngươi tốt nhất trung thành làm việc cho ta, giúp ta giám thị đám lão già này, nhìn một chút xem bọn họ còn có những động tĩnh gì!

Chung Nhạc đợi hai người đi xa, lúc này mới đứng thẳng dậy, sãi bước tiến vào Chí Cao Thần Miếu.

- Nguy hiểm thật!

Chung Nhạc ngẩng đầu lên quan sát Chí Cao Thần Miếu. Chỉ thấy nơi này cung phụng một tôn Thần Nhân ba đầu, bộ dáng vô cùng uy nghiêm, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã phảng phất cảm thấy Thần tượng trở nên vô cùng vĩ ngạn, giống như thanh thiên đang đè ép xuống vậy. Chung Nhạc vội vàng thu hồi ánh mắt, tránh cho thành lập giao cảm với Thần tượng. Thân thể hắn đột nhiên một lần nữa biến đổi, từ bộ dạng Hiếu Sơ Chính biến thành bộ dạng của Phong Vô Kỵ. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, thậm chí là thần vận, đều giống Phong Vô Kỵ như đúc.

- Vạn Thần Đồ cộng thêm Bất Tử Chi Thân, thật sự là đệ nhất công pháp để lừa gạt hãm hại!

Chung Nhạc cũng không nhịn được tán thán một tiếng. Nếu chỉ đơn giản mô phỏng bộ dạng của người khác, chỉ bằng vào Bất Tử Chi Thân đã có thể làm được, nhưng dễ dàng bị phát giác ra chỗ bất đồng trên phương diện huyết mạch cùng khí chất. Mà Vạn Thần Băng Thánh Quyết của Bạch Trạch thị lại có thể bù đắp cái khuyết điểm này, khiến cho môn công pháp này trở nên hoàn mỹ vô khuyết.

- Sau khi làm xong chuyện này, có nên đi trộm khắp Tây Hoang không?

Chung Nhạc nhấp nháy hai mắt, đi tới trước một mặt vách đá phủ đầy đồ án hoa lệ. Đám đồ án hoa lệ trên vách đá chính là một loại văn lộ Đồ đằng vô cùng huyền diệu, đan xen với nhau tạo thành phong ấn Thần cấp. Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, bắn ra một đạo Thần quang, rơi xuống trên phong ấn.

Cô Hồng Tử đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, len lén quan sát ngoại giới, nhìn thấy phong ấn trên vách đá này, vội vàng nói:

- Chung sư đệ, phong ấn này là phong ấn Thần cấp, ngươi mở không nổi đâu! Không được vọng động! Nếu ngươi phá giải phong ấn có một bước sai lầm, sẽ lập tức bị cuốn vào trong phong ấn! Phong ấn Thần cấp này vô cùng lợi hại…

Hắn vừa mới nói tới đây, đã thấy Chung Nhạc lắc đầu một cái, trên cổ nhất thời mọc ra hai cái đầu. Hai tay hắn không ngừng thiên biến vạn hóa, từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng huyễn lệ từ giữa mười ngón tay đang nhảy múa của hắn bay ra, hóa thành chìa khóa cởi bỏ phong ấn.

Ầm ầm!

Vách đá chậm rãi chấn động. Chỉ thấy theo văn lộ Đồ đằng của Chung Nhạc gia nhập, đám văn lộ Đồ đằng trên vách đá cũng lưu chuyển biến hóa. Một cánh cửa từ từ xuất hiện, lộ ra một cái thông đạo. Trong lòng Cô Hồng Tử ngạc nhiên vạn phần. Phong ấn Thần cấp đẳng cấp này, ngay cả hắn cũng giống như là nhìn Thiên thư vậy, không nghĩ tới Chung Nhạc vậy mà dễ dễ dàng dàng đã cởi bỏ phong ấn rồi.

- Cửa ải cuối cùng, cũng là cửa ải khó khăn nhất!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, cất bước đi xuống thông đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.