Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 556: Thần Dị Quả



Trên ngọn của cây củ cải còn lủng lẳng những quả đỏ nho nhỏ, mùi hương tỏa ra khiến tinh thần sảng khoái.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tiến lại gần, vẫn rất thận trọng đề phòng xung quanh, không dám có chút lơ là. Trên đường tới đây họ gặp quá nhiều việc qury dị, không thể không cẩn thận.

Nhưng Chung Nhạc đã dùng thần nhãn để quan sát xung quanh, không có những thứ như thần thi.

Hai người tiến lại, Chung Nhạc Linh Thể Hợp Nhất, biến thành cao trượng sáu, ôm lấy ngọn củ cái nhấc mạnh lên, Khâu Cấm Nhi thì cũng kéo phụ hắn.

Hai người dùng sức kéo, đột nhiên có một tiếng kêu:

- Các ngươi muốn làm gì?

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi giật mình vội buông tay, thấy cây củ cải phụt một tiếng nhảy ra khỏi đất. Trên cây củ cải xuất hiện hai con mắt đen láy nhìn họ:

- Người ta đang yên đang lành nghỉ ngơi, các ngươi sao lại giật tóc người ta?

Chung Nhạc kinh ngạc, Khâu Cấm Nhi cũng ngạc nhiên sững người nhìn cây củ cải trần như nhộng không biết làm gì.

Cây thần dược này lại tự mình nhảy ra khỏi hố, hơn nữa còn nói tiếng người chất vấn họ. Cây củ cải này lại mọc ra hai nhanh nhìn như cánh tay, còn có hai cái chân giống như người vậy, rất quái dị.

- Vị huynh đài, ngươi là thần tộc sao?

Chung Nhạc hỏi dò.

- Thần tộc? Thần tộc là cái gì?

Cây củ cải khó hiểu, đột nhiên nhớ ra, kêu lên:

- Các ngươi còn chưa nói tại sao lại kéo tóc ta!

Chung Nhạc thầm hiểu:

- Chắc cây thần dược này lâu năm thành tinh rồi.

Khâu Cấm Nhi tò mò:

- Ngươi không phải thần tộc, vậy ngươi là ma tộc à?

Cây củ cải thổi râu trợn mắt:

- Đừng có đánh trống lảng, chúng ta nói chuyện tại sao các ngươi giật tóc ta…

Chung Nhạc đột nhiên ra tay, pháp lực tràn ra biến thành Thiên Long Tỏa, hàng nghìn con giao long nhỏ uốn lượn quấn chặt cây củ cải.

Hắn đánh lén thành công, trong bụng vô cùng mừng rỡ, cười:

- Cây củ cải này có thể ăn rất lâu…

Bụp bụp bụp…

Cây củ cải cườngt ráng này dùng lực giằng đứt các con giao long, cười:

- Ngươi dám dùng vũ lực? Ngươi cũng không nghe ngóng xem cả Quy Khư này có ai là không biết khả năng của Lão Hồ ta? Nào nào tới đây để ta đánh cho ngươi kêu cha kêu mẹ!

Vù!!

Đồ đằng văn thần cấp quanh cây củ cải bay lên, quấn quanh người hắn, trên nắm đấm cũng có đồ đằng văn, không nói không rằng tung quyền về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc giơ tay đỡ, xương cốt kêu răng răng, thầm kinh hãi:

- Tên này khỏe vậy sao?

Cây củ cải hét lớn, lại một quyền nữa tung ra, Chung Nhạc kêu lên, hai mắt bắn tinh quang, biến thành Âm Dương nhị khí hằm thẳng cây củ cải bán tới. Keng keng keng không ngớt, đồ đằng văn bay lượn chặn Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc, tia lửa bắn tung tóe.

Cây củ cải hét lớn liên hồi, tung quyền như vũ bão!

Khâu Cấm Nhi sững người, thấy Chung Nhạc và cây củ cải kỳ quái kia cứ ngươi một quyền ta một quyền, chỉ trong nháy mắt đã giao đấu không biết bao nhiêu chiêu.

Thực lực của cây củ cải đó chưa chắc đã bằng Chung Nhạc, nhưng đồ đằng văn quanh nó lại thực sự tinh diệu, mặc cho Chung Nhạc phát động thần thông gì cũng chặn được cả.

- Cũng may cây củ cải này không biết cách khởi động đồ đằng văn thần cấp, nếu không sư ca có lẽ không đánh lại nổi nó..

Khâu Cấm Nhi nghĩ bụng.

Đột nhiên thần nhãn Chung Nhạc mở ra, bắn ra một đạo thần quang, keng một tiếng, đồ đằng văn của cây củ cái tuy chặn được nhưng cũng bị đẩy lui nhiều bước.

Chung Nhạc khí thế tựa long, các quầng ánh sáng phía sau Chung Nhạc chuyển động uỳnh uỳnh, khí huyết bạo phát, chiêu thức càng thêm hung mãnh, sức mạnh càng ngày càng mạnh.

Từ dưới sườn hắn mọc ra các thêm sáu cánh tay, tốc độ tấn công càng ngày càng nhanh khiến cây củ cải hoa mày chóng mặt.

Liên tục mấy chục chiêu cuối cùng cây củ cải không đỡ nổi, bàn tay nát vụn, vội nhấc chân bỏ chạy, kêu lên:

- Ngươi cứ đợi đấy, ta đi gọi các hảo huynh đệ tới tính sổ với ngươi!

Nó vừa định chạy, Khâu Cấm Nhi đã đưa tay ra tóm lấy ngọn cây kéo lại.

- Hảo hán tha mạng!

Cây củ cải đó đột nhiên bịch một cái quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc:

- Hảo hán đừng ăn ta, ta trên có mẹ già, dưới có con thơ, nếu ngươi ăn ta, con và mẹ ta sẽ chết đói mất.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi ngạc nhiên nhìn nhau, đột nhiên cây củ cải giãy ra khỏi tay Khâu Cấm Nhi bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

- Đồ ngốc các ngươi mắc lừa rồi! Các ngươi cứ chờ đấy, các hảo huynh đệ của ta…

Chung Nhạc thò tay tóm lấy ngọn cây trên đầu nó.

Bịch!

Nó lại quỳ xuống khóc lóc:

- Hảo hán tha mạng, đừng ăn ta…

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi dở khóc dở cười, Chung Nhạc hỏi Tân Hỏa:

- Tân Hỏa, ngươi có từng gặp chuyện này chưa?

- Cũng gặp vài cây thần dược thành tinh, nhưng vô lại như nó thì lần đầu.

Tân Hỏa không bận tâm, nói:

- Nhưng cũng bị ăn hết thôi. Trồng thần dược không phải là để ăn hay sao?

- Sư ca, chúng ta thật sự phải ăn…

Khâu Cấm Nhi có chút không nỡ:

- Ăn cây củ cải này sao?

Chung Nhạc có chút do dự, cây củ cải vội ôm lấy chân hắn, kêu lên:

- Anh hùng, ta trên có mẹ già…

Chung Nhạc đá nó một phát, cười:

- Vừa rồi không phải ngươi nói bọn ta mắc lừa hay sao? Còn định lừa nữa à?

Củ cải khóc tu tu không ngớt, quay lại cầu cứu Khâu Cấm Nhi. Khâu Cấm Nhi nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc nhìn những quả màu đỏ trên đầu củ cải:

- Mấy quả này của ngươi…

Củ cải vội nói:

- Thần Dị Quả của ta tám trăm năm ra hoa, tám trăm năm kết quả, tám trăm năm chín. Hai nghìn bốn trăm năm mới ăn được. Ta đồng ý dâng tặng hết cho hai vị anh hùng!

Chung Nhạc hái một quả xuống đưa lên mồm, lập tức cảm thấy linh lực cuồn cuộn tràn tới, toàn thân xương cốt kêu răng rắng, linh lực trong cơ thể chảy ào ào khắp xương cốt, cơ thịt, bề mặt da, cả nguyên thần, thức hải, sáu tòa nguyên thần bí cảnh cũng được linh lực tẩy rửa hết lượt này tới lượt khác!

Hắn lập tức nhận thấy tạp chất nhục thân bị linh lực nghiền nát, bổ sung. Những phần Bất Tử Chi Thần không luyện được, được tôi luyện lại, nguyên thần được sinh cơ dồi dào lấp đầy, thậm chí nguyên thần cũng có tính chất của Bất Tử Chi Thân!

Bất Tử Chi Thân của hắn thiếu môn pháp nguyên thần bất tử, giờ ăn quả Thần Dị Quả này hắn lại sắp luyện thành Nguyên Thần Bất Tử rồi!

Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hái thêm quả nữa đưa cho Khâu Cấm Nhi:

- Sư muội thử đi!

Khâu Cấm Nhi ăn Thần Dị Quả, mắt sáng trưng, vội vàng luyện hóa, một lúc sau nàng kêu lên mừng rỡ:

- Bất Tử Chi Thân của muội được tiến bộ vượt bậc, coi như đã có thành tựu nhỏ rồi!

Chung Nhạc khẽ gật đầu, nói:

- Củ cải, sau nay ngươi theo ta, khi ta cần thì hái một quả trên đầu ngươi.

Cây củ cái sắc mặt bỗng chốc trắng bệch:

- Theo ngươi ta sợ không hợp thổ nhưỡng, không mọc được quả…

- Không sao, đào ít đất ở đây trồng ngươi vào là được mà? Ta đưa ngươi rời khỏi đây, ra thế giới bên ngoài du lịch một chuyến, rất có ích cho ngươi, được chứ?

Chung Nhạc vẻ mặt tươi cười, chậm rãi rút Bằng Vũ Kim Kiếm ra, cười nói:

- Nếu ngươi không đồng ý thì giờ ta thái ngươi ninh cháo.

Cây củ cải vội gật đầu như mổ thóc.

Chung Nhạc cất Bằng Vũ Kim Kiếm đi, đào lấy một ít đất cất vào nguyên thần bí cảnh đắp thành một tầng dày, đột nhiên nhớ ra một chuyện:

- Vừa rồi ngươi nói còn có một vài hảo huynh đệ?

Khâu Cấm Nhi cũng nhớ ra, nhìn sang cây củ cải.

Củ cải mắt đảo một vòng, gật đầu:

- Hảo huynh đệ của ta nhiều lắm, ai cũng có một thân bản lĩnh… Không, ai cũng có rất ngon miệng.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhìn nhau, cùng nói:

- Dẫn bọn ta đi tìm chúng!

Củ cải mừng rỡ, vội dẫn đường, nghĩ bụng:

- Đợi khi tìm được mấy vị hảo huynh đệ, cùng lao lên nghiền chúng nát bét luôn!

Vui sướng trong lòng, củ cải bất giác cười thành tiếng.

Chung Nhạc nói:

- Đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi tên gì?

- Hồ Tam Ông!

Cây củ cải bước đi về phía trước, khoe khoang:

- Cả Quy Khư này các ngươi cứ nghe ngóng đi, có ai không biết tên tuổi của Hồ Tam Ông ta? Đó là như sấm bên tai ấy chứ. Hồ Tam Ông ta giậm chân là cả Quy Khư phải rung chuyển. Không lâu trước đây ta giậm chân một cái mà Quy Khư nhảy ra từ cái lỗ đen sì đó. Bao nhiêu hoa cỏ trong Quy Khư sợ vãi cả ra quần… Phía trước chính là nơi ở của một hảo huynh đệ của ta, Bản Lam Đại Thần! Cẩn thận, đây là Xích Thủy Hà, bên trong có mấy tên rất lợi hại, lần trước nhảy ra định ăn ta bị ta đạp cho một phát sợ trốn lại vào trong. Nhưng các ngươi thì không có bản lĩnh đó.

Bờ bên kia Xích Thủy Hà, trong khu vườn hoa tan tác, một luyện khí sĩ ma tộc lấy ra một cây thần dược, thận trọng trồng xuống đất rồi tế ra các lá cờ đen cắm xuống đất rồi lá cờ biến mất.

Mắt luyện khí sĩ đó lóe tinh quang, thở ra một hơi, ánh sáng của thần dược tỏa ra chói lòa chiếu rọi bầu trời, đột nhiên hắn nghe có tiếng động, biến thành một làm khói đen, biến mất.

- Quỳ Long Tử sư huynh, ở đây còn có một cây thần dược!

Mấy vị luyện khí sĩ Quỳ Long tộc tràn vào vườn hoa, một người mắt sáng lên, mừng rỡ nói.

- Đúng là may mắn!

Quỳ Long Tử mừng lớn, cười ha hả:

- Ở đây mà cũng gặp thần dược! Cẩn thận chút, thần dược trong Quy Khư linh dị, có những thần dược đã thành tinh rất khó bắt.

- Có sư huynh là đại cao thủ thiếu niên thần ma đây còn sợ nó chạy mất sao?

Mấy vị luyện khí sĩ kia và Quỳ Long Tử tiến tới, định bắt thần dược thì đột nhiên các lá cờ lúc trước bắn lên khỏi mặt đất, hắc khí tràn ngập không gian, gống như những con hắc long, sấm chớp lao vun vút. Mấy luyện khí sĩ lập tức bị giết sạch, chỉ còn lại các bộ xương trắng.

Quỳ Long Tử gầm lên phẫn nộ, tế thần binh đối kháng, cũng bị thương đầy người.

- Kẻ nào ám toán ta?

Quỳ Long Tử quát lớn:

- Ẩn núp như vậy là anh hùng cái gì? Có dám đường đường chính chính đấu với ta?

Hắn chưa dứt lời, một làn khói đen từ dưới đất chui lên, xuyên qua nhục thân hắn, một bàn tay lớn thò ra từ mồm hắn, tóm lấy đầu hắn rồi kéo mạnh xuống, kéo thẳng đầu hắn vào lồng ngực.

- Ta là Diêm Chấn, đệ tử của Diêm La Tam Thánh.

Luyện khí sĩ ma tộc kia dứt đầu của Quỳ Long Tử ra, lạnh lùng nói với Quỳ Long Tử đã chết không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.