Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 818: Mời lên núi! (2)



- Chung tiểu hữu, có thể nghe ta một lời không?

Trên Hắc Sơn, tôn Thần Nhân mặt người đuôi rắn kia quay đầu lại, ba khỏa Thần Nhãn nhất tề nhìn về phía Chư Cửu Mục, nhàn nhạt nói:

- Cửu Mục tiền bối, ngươi có nhớ ta đã từng đăng môn bái phỏng, cầu kiến ngươi hay không?

Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, gật đầu nói:

- Ta nhớ!

Chung Nhạc bình thản nói:

- Lúc đó ta định nói cho ngươi biết hành động hôm nay của ta, để ngươi đái lĩnh tộc nhân các ngươi rời khỏi Tổ Tinh, đi tới Côn Lôn Cảnh. Ta sẽ giúp các ngươi an bài địa phương an cư lạc nghiệp tại Côn Lôn. Đáng tiếc! Ta hai lần cầu kiến, ngươi đều từ chối không chịu gặp ta. Ta sẽ không cầu kiến ngươi lần thứ ba, cho nên mới mang theo một nhà Chư Cự Sơn đi tới Côn Lôn, giúp Chư Càn Thần Tộc các ngươi lưu lại một tia huyết mạch!

Trong đầu Chư Cửu Mục ầm ầm oanh động, sau một lúc lâu, sắc mặt hắn mới trở nên nghiêm nghị, nói:

- Hôm nay ngươi dự định tiêu diệt tất cả Thần Tộc trong thiên hạ sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Ta diệt không được tất cả Thần Tộc trong thiên hạ, chỉ có thể phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ! Có ngoại lực đã giáng xuống Tổ Tinh, đoạn tuyệt đạo pháp thần thông. Ta vì Nhân Tộc, cho nên mới muốn phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ!

Chư Cửu Mục nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, đột nhiên quỳ hai gối xuống đất, dập đầu ba cái về phía Chung Nhạc trên Hắc Sơn.

Trong lòng Văn Thường Công, Đồ Tư Ba nhất thời cả kinh. Trong mắt Ma Hầu và Côn Hầu cũng đều lóe lên sát cơ mãnh liệt, đang muốn hạ thủ với hắn, giết chết hắn.

Nào ngờ, Chư Cửu Mục đã đứng dậy, thanh âm già nua mà rung động nhân tâm:

- Ta dập đầu ba cái với ngươi, chính là thay Chư Càn Thần Tộc ta cám ơn ngươi. Ngươi đã mang đi một nhà Cự Sơn, giúp Chư Càn Thần Tộc ta lưu lại một tia huyết mạch, cũng không tới mức diệt tuyệt, cho nên ta dập đầu cám ơn ngươi. Ngươi có thể đảm đương được cái đại lễ này!

Chung Nhạc gật đầu.

Sát khí trên người Chư Cửu Mục lại càng nồng đậm hơn, năm đạo quang luân sau đầu chuyển động, từ trong quang luân chậm rãi bay ra một thanh đại cung. Chư Cửu Mục chắp cung trong tay, toàn thân đằng đằng sát khí, giương cung lắp tên, mũi tên chỉ về phía Chung Nhạc, điềm nhiên nói:

- Ta cám ơn ngươi, nhưng ta cũng sẽ giết ngươi! Ngươi phong ấn Thần huyết của Chư Càn Thần Tộc ta, biến Thần Tộc ta thành phàm huyết. Đây không phải là ân oán cá nhân, mà là đánh một trận vì chủng tộc. Ngươi có hiểu không?

Chung Nhạc đưa một nhà Chư Cự Sơn tới Côn Lôn Cảnh, giúp Chư Càn Thần Tộc lưu lại một tia huyết mạch, sẽ không bị diệt tộc, cho nên hắn mới quỳ tạ ơn. Mà Chung Nhạc muốn phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ, Chư Càn Thần Tộc trên Tổ Tinh cũng sẽ biến thành phàm huyết, có nguy cơ bị diệt tộc, cho nên hắn nhất định phải giết Chung Nhạc. Đây là trái phải rõ ràng, hắn phân biệt vô cùng rõ ràng.

Sở dĩ hắn không khuyên Chung Nhạc đình chỉ tế tự, đó là vì bản thân hắn cũng biết, Chung Nhạc cũng là vì chủng tộc của mình, vì để Nhân Tộc có thể an cư lạc nghiệp, cho nên có khuyên cũng là vô dụng. Thay vì phí lời vô ích, không bằng trực tiếp xuất thủ, dùng sinh hoặc tử để phân ra thắng bại.

Chung Nhạc gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Lão đạo hữu, mời lên núi!

Ánh mắt hắn đảo qua đám người Côn Hầu, Ma Hầu và Văn Thường Công, thanh âm nổ vang trong huyết vũ thiên khóc:

- Các vị, mời lên núi!

Răng rắc! Răng rắc!

Từng đạo từng đạo lôi đình ầm ầm rơi xuống, lôi điện rọi sáng màn đêm hắc ám. Sau đó lôi đình dập tắt, trong khoảnh khắc lúc sáng lúc tối, cũng mơ hồ chiếu sáng thân ảnh từng tôn từng tôn Thần Ma này.

- Ma Hầu!

Côn Hầu quát lớn một tiếng, tiếng quát còn chưa dứt, Ma Hầu và Đồ Tư Ba đột nhiên nhất tề tế khởi Ma thụ. Cây Ma thụ này chính là bảo vật cấp bậc Thần Hầu của Ma Hầu. Một cây có ngàn nhánh, ngàn nhánh ngàn Ma Thần binh, một ngàn kiện Ma Thần binh chất chứa đủ các loại uy năng khủng bố.

Phong Hiếu Trung vốn dĩ định muốn đào trộm Ma Hầu Mộ, ngoại trừ muốn mượn lực lượng của Ma Hầu để áp chế Sư Đà Đại Tôn ra, còn có một dự định khác, chính là đoạt lấy cây Ma thụ này, chỉ là về sau không có thành công mà thôi.

Cây Ma thụ này chính là một kiện bảo vật không thua kém gì Thần Dực Đao, Bàn Long Kiếm hay Bát Long Trấn Thiên Phủ, chỉ có tu vi Ma Đạo mới có thể thôi động. Ma Hầu và Đồ Tư Ba đều là cường giả Ma Tộc, cùng nhau thôi động cây Ma thụ này, nhất thời khiến cho uy năng của Ma thụ đại phóng, ngàn kiện Ma Thần binh nhất tề quét thẳng về phía Hắc Sơn.

Ngoài mặt Hắc Sơn, đám văn lộ Đồ đằng của Đại tế Phong Thiện không ngừng chấn động kịch liệt, ngàn kiện Ma Thần binh của Ma thụ cắt vào đám văn lộ Đồ đằng này, vậy mà lại có thể định trụ vô số văn lộ Đồ đằng Đại tế Phong Thiện trong một cái nháy mắt.

Sắc mặt Chung Nhạc nghiêm nghị, đột nhiên hai ba trăm tôn Thần Linh còn lại trong cây đèn đồng một phát tuôn trào ra, lập tức bị Đại tế Phong Thiện luyện hóa. Uy năng của Đại tế Phong Thiện nhất thời tăng vọt. Từng kiện từng kiện Ma Thần binh do cành lá Ma thụ biến thành phát ra thanh âm răng rắc răng rắc vang dội, khó có thể định trụ tòa Tế đàn này.

Ma Hầu và Đồ Tư Ba không ngừng quát lớn, pháp lực toàn thân tuôn ra, toàn lực thôi động Ma thụ, chống lại Tế đàn.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Từ trong cây đèn đồng đột nhiên bay ra từng cỗ từng cỗ Thần thi, chính là thi thể của hai tôn Côn Thần, kể cả Nguyên thần tàn phá của bọn họ, toàn bộ cũng đều bị tế tự hủy diệt.

Ma Hầu rống giận một tiếng, vỗ trán một cái, một cỗ quan tài màu đen đột nhiên bay ra, đánh thẳng về phía Tế đàn Hắc Sơn.

Cỗ quan tài màu đen này trở nên to lớn khôn cùng, chiều dài tới trăm dặm. Nó đụng mạnh lên cây Ma thụ ngàn trượng kia, đụng vỡ đám văn lộ Đồ đằng của Tế đàn ra một khe hở. Chỉ thấy phần nắp quan tài đột nhiên trợt về phía trước, một đầu gác ở trên quan tài, một đầu còn lại ầm một tiếng gác lên trên đỉnh núi, cách Chung Nhạc một quãng không xa.

Cỗ quan tài này là quan tài chôn thân của Ma Hầu. Toàn thân quan tài dài tới trăm dặm, cộng thêm phần nắp quan tài, chính là có độ dài hai trăm dặm, giống như một cây cầu màu đen liên thông trong ngoài Hắc Sơn vậy.

- Còn không mau tiến vào?

Thân thể Ma Hầu run rẩy, quát lớn một tiếng:

- Ta không kiên trì được bao lâu đâu!

Côn Hầu lập tức nhìn về phía Chư Cửu Mục và Văn Thường Công, quát lớn:

- Cửu Mục!

Chư Cửu Mục bước tới phía trước một bước, leo lên Ma thụ. Thân thể Côn Hầu khẽ biến, hóa thành Thần Nhân đầu chim thân người cánh đại bàng, đi theo sau lưng hắn, Văn Thường Công đuổi theo sát phía sau, bảo hộ Côn Hầu ở trung tâm.

Ba người leo lên Ma thụ, nhanh chóng tiến lên. Bọn họ vừa mới leo lên quan tài, đột nhiên chỉ thấy trong cây đèn đồng tuôn ra một mảnh huyết hải. Chung Nhạc phóng xuất Uy Huyết Thần ra, bắt đầu huyết tế tôn Thần Minh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.