Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 821: Tế diệt Côn Hầu (1)



Đột nhiên, thiếu niên Hiên Viên không tiếp tục ngăn cản bất luận quang tiễn nào nữa, mà tâm niệm khẽ động, Hiên Viên Kiếm chợt chém thẳng về phía Chư Cửu Mục.

- Thật là một hài tử thông minh!

Chư Cửu Mục tán thán một tiếng, chín mũi tên liên tục đụng lên trên thân kiếm, cuối cùng cũng đụng cho Hiên Viên Kiếm bay chệch đi một chút. Ánh mắt thiếu niên Hiên Viên sáng ngời, đơn giản không tiếp tục phòng ngự nữa, mà là không ngừng quan tưởng, Hiên Viên Kiếm cũng lập tức trên dưới tung bay, không ngừng công kích về phía Chư Cửu Mục.

Hắn dùng công kích thay cho phòng ngự. Lực công kích của Hiên Viên Kiếm cực cao, nhưng đối phó với tồn tại có thể công kích nhiều mặt như Chư Cửu Mục bậc này cũng có chút phi thường chật vật. Cho nên hắn không bằng đơn giản dùng công làm thủ, dựa vào Chư Cửu Mục không chống đỡ nổi uy lực của Hiên Viên Kiếm, khiến cho hắn không rảnh đi công kích Chung Nhạc và Sư Bất Dịch.

- Côn Hầu, tới đây ngươi đã có thể cảm ứng được Thần Dực Đao rồi chứ?

Chư Cửu Mục điều khiển từng cây từng cây Thần tiễn, liên tục va chạm với Hiên Viên Kiếm, khiến cho thanh Thần kiếm này không thể tiếp cận chính mình, lớn tiếng hỏi.

So với thiếu niên Hiên Viên, hắn quả thật thong dong hơn rất nhiều. Dù sao thiếu niên Hiên Viên cũng chỉ vừa mới tiến vào Khai Luân Cảnh, năm Đại Bí cảnh Nguyên thần cũng còn chưa mở ra. Cho dù tốc độ quan tưởng có nhanh tới đâu đi nữa, cũng là có cực hạn, chỉ là ỷ vào uy năng của Thần kiếm Nhân Hoàng mà thôi, còn không thể uy hiếp được hắn.

Như vậy cũng đã cực kỳ cao minh rồi. Cho dù uy lực của Hiên Viên Kiếm có cường đại tới đâu, nhưng chém không trúng hắn liền không có bất cứ tác dụng gì. Hơn nữa, thiếu niên Hiên Viên cũng không có khả năng khiến cho uy lực của thanh Thần kiếm này toàn bộ đại phóng. Nếu uy năng của Hiên Viên Kiếm triệt để đại phóng, sẽ liền chém vỡ luôn Đại tế Phong Thiện, ngược lại tiết kiệm rất nhiều sức lực. Bởi vậy, kẻ bó tay bó chân ngược lại không phải là hắn, mà chính là thiếu niên Hiên Viên.

Côn Hầu gật đầu một cái, nở nụ cười:

- Có thể rồi!

Hắn quát khẽ một tiếng, toàn lực cảm ứng Thần Dực Đao. Trong Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, Thần Dực Đao nhất thời rục rịch xuất động. Trong lúc bất chợt, thanh Thần đao này soạt một tiếng cắt vỡ Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, từ trong bay ra.

Thần Dực Đao không ngừng chấn động, uy năng không gì sánh nổi nhất thời đại phóng, đại đao hoành không ngàn dặm, bao phủ toàn thể Hắc Sơn dưới đao.

Côn Hầu cười ha hả:

- Tốt! Tốt! Không hỗ là Thần đao của ta!

Tâm niệm hắn khẽ động, Thần Dực Đao đột nhiên cấp tốc rút ngắn, từ trường đao ngàn dặm trong khoảnh khắc đã thu nhỏ lại còn chừng ngàn trượng. Mặc dù Thần Dực Đao đã thu nhỏ lại, nhưng uy năng lại thẳng tắp tăng vọt, một đao chém về phía Chung Nhạc.

Mặc dù có sự hạn chế của Đại tế Phong Thiện, nhưng uy năng của thanh Thần đao này vẫn như cũ vô cùng khủng bố, so với thời điểm Chung Nhạc một đao chém Chư Thần tại Thần Chiến Chi Địa trong Tây Hoang còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Sắc mặt Chung Nhạc không đổi, mở miệng nói:

- Long Hầu ở đâu?

Thần Dực Đao còn đang chém xuống, đột nhiên một thanh âm Long ngâm vang lên, Bàn Long Kiếm chợt xuyên phá không gian, hoành kiếm ngăn cản Thần Dực Đao chém xuống. Long Hầu bước một bước ra khỏi không gian, quơ tay cầm kiếm, mỉm cười nói:

- Long Hầu đã đợi ở đây rất lâu rồi!

Chung Nhạc gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Ta cần phải toàn tâm toàn ý tế tự, không rảnh chiếu cố, làm phiền Long Hầu rồi!

Long Hầu cười dài một tiếng, bấm tay búng lên Bàn Long Kiếm. Uy năng Bàn Long Kiếm nhất thời đại phóng. Thanh Thần kiếm này đột nhiên mở ra, giống như một con Cự long, soạt một tiếng đã quấn lấy Thần Dực Đao. Long khu Bàn Long Kiếm vờn quanh, khóa chặt Thần Dực Đao, long khẩu mở ra, cắn xuống bàn tay Côn Hầu. Long Hầu mỉm cười, nói:

- Côn Hầu, ta và ngươi đã là giao tình lâu năm rồi, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường, biến ngươi thành tế phẩm cho tòa Tế đàn này!

Côn Hầu vốn dĩ đã bị hắn đánh trọng thương, không còn ở trạng thái đỉnh phong. Lúc này chợt thấy hắn xuất hiện, sắc mặt không khỏi khẽ biến, đột nhiên thôi động pháp lực, bức ép Bàn Long Kiếm đang quấn lấy trên Thần Dực Đao không thể khóa lại, cái đầu Bàn Long Kiếm đang cắn về phía bàn tay hắn cũng nhất thời bị ép cho bắn ngược trở lại.

- Long Hầu, khó trách Long Tộc ngươi lại tiến hành đại di chuyển! Hóa ra ngươi đã liên thủ với Chung Sơn thị!

Cánh chim sau lưng Côn Hầu mở ra, vô số kiếm vũ chém thẳng về phía trước, cười lạnh nói:

- Long Tộc các ngươi phản bội Thần Tộc, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị cả thiên hạ cười nhạo!

Từng mảnh từng mảnh Long lân bên ngoài thân thể Long Hầu bay ra, giống như từng tấm từng tấm cự thuẫn, ngăn cản đám kiếm vũ nhiều tới bất tận kia, lắc đầu nói:

- Thần Tộc trong thiên hạ chỉ còn là phàm huyết, không còn là Thần Tộc nữa, mà Long Tộc ta vẫn như cũ là Thần Tộc! Côn Hầu, qua thêm mấy ngàn năm nữa, ngươi lại xem quyết định ngày hôm nay của ta, liền biết rõ ta là anh minh tới mức nào!

Bọn họ hiểu rõ lẫn nhau quá sâu, đối với thủ đoạn lẫn nhau cũng đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Mặc dù Long Hầu mạnh hơn Côn Hầu một chút, nhưng muốn bắt lấy hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ầm!

Một thanh âm nổ vang thật lớn truyền tới, Hắc Sơn chấn động kịch liệt. Linh của Hiếu Mang Lão tổ đã bị mạnh mẽ tế diệt, hồn phi phách tán. Mà trong cây đèn đồng, một tòa đại thành khủng bố chậm rãi bay ra.

Tòa thành trì này tràn ngập Thần uy ngập trời, kích thước to lớn khôn cùng, so với Hãm Không Thánh Thành còn khổng lồ hơn. Chỉ thấy chỉnh thể tòa thành giống như một tôn Thần Ma vậy, bốn chân chống đất, cái đầu biến thành cửa thành, phần bụng chính là nội thành. Chính là nhục thân của Tự Nhiên Lão tổ.

Chung Nhạc toàn lực tế tự, ngoài mặt Tự Nhiên Chi Thành nhất thời hiện ra vô số hoa văn Đồ đằng vô cùng thâm ảo, so với văn lộ Đồ đằng cấp Thần Hầu còn cao thâm hơn rất nhiều, cực kỳ tối tăm khó hiểu. Đám hoa văn Đồ đằng này bảo vệ tòa đại thành này, khiến cho hắn trong lúc nhất thời một khắc không thể tế diệt được tòa đại thành này.

- Lực lượng tế tự hiện tại còn chưa đủ, còn cần thêm nhiều tế phẩm nữa, đề thăng uy năng của Đại tế Phong Thiện lên một tầng thứ cao hơn, mới có thể tế diệt được Tự Nhiên Lão tổ. Lần trước Côn Hầu bị ta ám toán, không biết lần này còn có thể ám toán được hắn nữa không? Sợ rằng có chút khó khăn a…

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có từng cỗ từng cỗ khí tức cường đại bay tới. Chung Nhạc liếc mắt nhìn về phía hắc ám xa xa, chỉ thấy từng tôn từng tôn Thần Minh thân thể vĩ ngạn đã bay tới phụ cận Hắc Sơn, kẻ dẫn đầu chính là Phong Vô Kỵ và Hoàng Xà Tôn Thần.

- Phong Vô Kỵ, kẻ này tới thật đúng lúc a!

Trong lòng Chung Nhạc thầm khen một tiếng.

- Chung Sơn thị, tử kỳ của ngươi đã tới!

Bên ngoài Tế đàn Hắc Sơn, ánh mắt Hoàng Xà Tôn Thần và Phong Vô Kỵ nhanh như điện, quét nhìn suốt một vòng. Chỉ thấy tòa Tế đàn Hắc Sơn này tản mát ra uy năng khủng bố vô biên, có một cỗ lực lượng vô danh câu thông thiên địa. Loại lực lượng này, ngay cả bọn họ cũng không biết là có tác dụng gì.

Bất quá, uy năng tòa Tế đàn này hiện tại quả thật vô cùng khủng bố, khiến cho bọn họ nhìn thấy cũng không khỏi kinh hãi không thôi.

Đám văn lộ Đồ đằng trên tòa Tế đàn Hắc Sơn này không ngừng vận chuyển, thậm chí ngay cả Ma Hầu và Đồ Tư Ba cũng không thể triệt để định trụ đám văn lộ Đồ đằng này. Ngay cả Ma thụ cũng bị vặn vẹo, ngàn kiện Ma Thần binh la la liệt liệt, ngoài mặt cỗ quan tài cũng chằng chịt đầy vết nứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.