Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 903: Thẩm vấn (1)



- Ta và Lục Đạo lão nhân là người hầu của bọn họ?

Sư Bất Dịch nghe được lời nghị luận của đám Luyện Khí Sĩ và Thần Ma kia vào trong tai, cực kỳ bất bình, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta chỉ là người hầu của Chung lão gia, còn có tự cam đọa lạc tới tình trạng làm người hầu cho Bạch tiểu tử và Quân tiểu nữu!

Mà Lục Đạo lão nhân thì vẫn như cũ cực kỳ lạnh nhạt, rất có cảm giác không quan tâm hơn thua.

Mà trong lòng tôn Ma Thần đi phía trước dẫn đường kia thì lại cực kỳ kinh hãi. Hắn so đấu nhãn lực với Chung Nhạc, vốn là định cấp cho Chung Nhạc một cái hạ mã uy, kết quả cặp mắt của chính mình lại bị thương, không địch lại Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc, vứt sạch uy phong của chính mình.

Nhãn lực của hắn mặc dù lợi hại, nhưng so với Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc thì vẫn còn kém hơn một bậc. Nhật Nguyệt Song Linh Thể am hiểu nhất chính là Âm Dương nhị khí, hắn tương đương với dùng sở đoản của chính mình đi công kích sở trường của đối phương, làm sao có thể không bại?

Bất quá, hắn xoay người đi rất nhanh, chuyện tình cặp mắt bị thương vẫn không có bị người ngoài nhìn thấy, tốt xấu gì cũng lưu lại chút mặt mũi.

- Nhân Tộc dừng chân!

Đột nhiên, một đạo thanh âm chấn động như sấm vang lên. Chung Nhạc dừng bước, theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy hai tôn Thiên Ma Thần đứng sừng sững giữa không trung, hờ hững nhìn về phía hắn.

- Nhân Tộc, Nghịch Hoàng ở đâu?

Một tôn Thiên Ma Thần già nua hỏi.

Chung Nhạc nhất thời nghi hoặc, hỏi:

- Các ngươi là…

- Gia phó của Nghịch Hoàng lão gia!

Tôn Thiên Ma Thần già nua kia thản nhiên nói:

- Nhân Tộc, Nghịch Hoàng không phải là ngươi có thể đắc tội nổi! Nghịch Hoàng lão gia đang ở đâu?

Chung Nhạc xốc lên y phục bên hông, chỉ thấy cái đầu Nghịch Hoàng vẫn như cũ đang treo bên hông hắn, khuôn mặt dữ tợn hung ác. Nguyên thần của Nghịch Hoàng trong cái đầu kia vẫn như cũ đang tả xung hữu đột, nỗ lực chạy thoát ra khỏi phong ấn của hắn.

Bên ngoài Bích Thiên Tinh Phủ, không biết bao nhiêu Luyện Khí Sĩ và Thần Minh toàn thân run rẩy, Nghịch Hoàng là tồn tại bậc nào, không ngờ bị hắn cắt rơi đầu treo ở trên lưng.

Trong Ngục Giới khắp nơi đều là hung thần ác sát, trong địa phương như Ngục Giới bậc này, ngươi không hung ác sẽ không thể sinh tồn, chỉ sẽ biến thành đối tượng bị nô dịch, đối tượng bị khi dễ, đối tượng bị ăn tươi. Mà Nghịch Hoàng chính là một trong những tồn tại hung ác nhất trong Ngục Giới. Chung Nhạc lại treo cái đầu của Nghịch Hoàng trên thắt lưng, xem như chiến lợi phẩm của chính mình, chính là càng hung tàn hung ác hơn.

Ngục Giới chính là như vậy! Trong Ngục Giới không có người lương thiện, chỉ có càng hung tàn càng ác độc, mới có thể đạt được tôn kính, mới có thể tiếp tục sống sót.

Trong mắt lão Thiên Ma Thần kia đại phát tinh quang, lạnh nhạt nói:

- Mau thả Nghịch Hoàng xuống, tha cho ngươi khỏi chết!

Chung Nhạc yên lặng, mỉm cười nói:

- Lúc trước là do mấy vị tiền bối mở miệng cầu tình, ta mới không luyện chết hắn. Các ngươi đây là bức ta lập tức giết chết hắn phải không?

Sắc mặt hai tôn Thiên Ma Thần kia khẽ biến, không dám tiến lên.

Đột nhiên, trong Bích Thiên Tinh Phủ chợt truyền ra một đạo thanh âm nữ tử, bình bình đạm đạm:

- Nhân Tộc, sĩ khả sát bất khả nhục! Ngươi làm như vậy đối với Nghịch Hoàng chính là hơi quá mức rồi. Nghịch Hoàng kiếp trước dù gì cũng là một tôn Ma Hoàng, bị ngươi làm nhục như vậy, mặt mũi hắn làm gì còn nữa?

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Bích Thiên Tinh Phủ, mỉm cười nói:

- Cũng không phải ta muốn làm nhục hắn, mà là người hầu của hắn bức ta. Nếu ta quả thật buông tha hắn, mặt mũi ta làm sao còn?

Trong Bích Thiên Tinh Phủ lại truyền ra thanh âm của nữ tử kia, nói:

- Mặt mũi của ngươi? Được! Được! Nếu là như thế, vậy bản vương sẽ cho ngươi một cái mặt mũi. Bản vương lên tiếng nhờ cậy, kính xin Chung tiểu hữu tha cho hắn một mạng. Không biết Chung tiểu hữu có cho bản vương một cái mặt mũi hay không?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhìn về phía tôn Ma Thần dẫn đường kia, hỏi:

- Vị đang nói kia là…

- Chính là Bích Thiên Pháp Vương!

Tôn Ma Thần kia nghiêm nghị nói.

Chung Nhạc cởi cái đầu Nghịch Hoàng từ bên hông xuống, cao giọng nói:

- Pháp Vương đã lên tiếng, vãn bối không thể không theo! Nghịch Hoàng huynh, hiện ngươi tại tự do!

Cái đầu Nghịch Hoàng rơi xuống đất, Cấm chế trên cổ đã bị Chung Nhạc cởi ra. Chỉ thấy dưới cái cổ đứt dần dần sinh ra huyết nhục, lan tràn dần xuống dưới, rất nhanh đã mọc ra tứ chi. Trong khoảnh khắc, Nghịch Hoàng đã khôi phục lại nhục thân. Bất Tử Chi Thân của hắn quả thật cực kỳ tinh diệu, ngay cả Chung Nhạc cũng tự thẹn không bằng. Nghịch Hoàng hồi phục nhục thân, sắc mặt tái xanh, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Chung Nhạc.

Bá!

Hai lão Thiên Ma Thần kia phóng tới hai bên hắn, bảo hộ hắn ở trung tâm, đột nhiên nhất tề tiến về phía trước một bước, áp thẳng về phía Chung Nhạc, bộ dạng đằng đằng sát khí.

Trong Bích Thiên Tinh Phủ lại truyền ra thanh âm của Bích Thiên Pháp Vương, nói:

- Nghịch Hoàng, vừa rồi tiểu vương mới mở miệng giúp ngươi cầu tình, kính xin Nghịch Hoàng có thể cấp cho tiểu vương một cái mặt mũi!

- Không dám!

Nghịch Hoàng khom người tạ ơn, sắc mặt khôi phục lại như thường.

Bích Thiên Pháp Vương mỉm cười nói:

- Lần này Tinh vực Tả Nha ta chọn lựa anh tài, Giới Chủ cấp cho Tinh vực Tả Nha ta mười cái danh ngạch, không thể thiếu được Nghịch Hoàng. Kính xin Nghịch Hoàng cấp cho tiểu vương một cái mặt mỏng, buông xuống ân oán, đại biểu Tinh vực Tả Nha ta nghênh chiến anh kiệt của những Tinh vực khác. Nếu Nghịch Hoàng đã đáp ứng, vậy xin mời vào phủ trò chuyện trong chốc lát!

Nghịch Hoàng cũng không thèm nhìn Chung Nhạc lấy một cái, cất bước đi vào Bích Thiên Tinh Phủ.

Bạch Thương Hải lẩm bẩm:

- Chung huynh, vị Pháp Vương này đối với ngươi tự xưng là bản vương, đối với cái tên Nghịch Hoàng kia lại tự xưng là tiểu vương, thật đúng là nặng bên này nhẹ bên kia mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.