Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 927: Chung Cốt Hoàng (1)



- Cốt Hoàng?

Thần sắc Chung Nhạc dại ra:

- Cốt Hoàng gì?

Từng tôn từng tôn Bạch Cốt Thần và đám khô lâu bạch cốt vô cùng vô tận nhao nhao dập đầu triều bái. Lực lượng tế tự quanh quẩn thiên địa, hội tụ tới trên người Chung Nhạc. Chung Nhạc vẫn là một mảnh mờ mịt, lẩm bẩm:

- Tôn Hồng Cốt Thần vừa rồi bị ta ám sát này, chính là Cốt Hoàng Cốt Giới sao?

Hắn không khỏi dở khóc dở cười. Thực lực vị Cốt Hoàng này cũng quá yếu rồi a?

Hắn vốn cho rằng Cốt Hoàng thân là kẻ thống trị Cốt Giới, như thế nào cũng phải là tồn tại cấp bậc Thần Hoàng mới đúng, không nghĩ tới lại chỉ là một tôn Thần Minh mà thôi.

Thực lực của Luyện Khí Sĩ Cốt Giới phổ biến đều không mạnh. Thế giới này so với Tổ Tinh càng bế tắc hơn, hơn nữa lại vì không có văn tự, chỉ dùng tinh thần lực giao lưu, cho nên Văn minh cũng không có bao nhiêu tính kéo dài.

Tinh thần lực giao lưu dĩ nhiên là rất nhanh, nhưng thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán, tinh thần lực sẽ không thể bảo tồn nữa. Bởi vậy, cho dù là khai sáng ra công pháp thần thông kinh thiên động địa gì đó, thường thường cũng không thể lưu truyền xuống được.

Sinh linh trong Cốt Giới cũng đều là dùng thôn phệ đối phương làm thủ đoạn tu luyện, cho nên thần thông đám Luyện Khí Sĩ nơi này luyện thành cũng đều vô cùng thô thiển. Cho dù là thần thông của Thần Ma, trong suy nghĩ của Chung Nhạc cũng chỉ rất bình thường.

Trong một thế giới vừa không có công pháp và thần thông cường đại, không có Văn minh tích lũy đời đời kiếp kiếp, nghĩ muốn đột phá tới cảnh giới càng cao hơn, căn bản là không có khả năng.

Cho nên tu vi cảnh giới của tôn Hồng Cốt Thần này còn chưa đạt tới cấp bậc Thiên Thần, lại có thể trở thành Cốt Hoàng thống trị Cốt Giới, cũng chẳng có gì lạ rồi.

- Khó trách con thỏ bạch cốt kia từng nói, có tới mấy đời Cốt Hoàng đã chết trước cung điện bạch cốt, còn có một đời Cốt Hoàng có thể tiến vào, lại bị thi cốt của Giới Chủ trảo chết. Đám Cốt Hoàng này ngay cả Thiên Thần cũng không phải, làm sao có thể phá giải được phong cấm do Giới Chủ lưu lại?

Chung Nhạc đoán chừng, vị Cốt Hoàng bị thi cốt Giới Chủ trảo chết kia, sợ rằng đã là vị Cốt Hoàng có tu vi cấp bậc tuyệt đỉnh rồi.

Phía dưới, mười mấy tôn Bạch Cốt Thần và vô cùng vô tận Khô Lâu Luyện Khí Sĩ vẫn như cũ không ngừng triều bái cầu chúc. Sau đó lại có từng đóa từng đóa Hồn hỏa bay lên, nhao nhao phóng vọt về phía Chung Nhạc. Thậm chí, ngay cả mười mấy tôn Bạch Cốt Thần kia cũng nhao nhao tế ra Hồn hỏa của chính mình, chủ động cấp cho Chung Nhạc.

Chung Nhạc vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, toàn thân đã bị vô cùng vô tận đóa Hồn hỏa bao phủ.

Một tôn Bạch Cốt Thần phủ phục tiến lên. Nhặt lên chiếc áo choàng đỏ thắm kia, khoác lên trên người hắn. Lại có một tôn Bạch Cốt Thần nhặt cây quyền trượng lên, đưa tới trong tay Chung Nhạc.

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh. Cảm thấy Hồn hỏa của tôn Cốt Hoàng hồng cốt kia cộng thêm vô số đóa Hồn hỏa vọt tới, khiến cho Nguyên thần của hắn điên cuồng đề thăng, tăng cường. Loại tốc độ này quả thật không cách nào tưởng tượng!

Ầm ầm!

Hắn chợt nghe bên tai vang lên trận trận thanh âm ầm vang, phảng phất như là thanh âm chúng sinh tế tự, hội tụ thành hồng lưu tế tự càng to lớn hơn, bao phủ toàn thân hắn. Nó lại phảng phất như là đạo âm, là Linh do đại đạo thiên địa dựng dục ra, từ trong Thái Dương sinh ra, là Tinh trong lửa, là Linh trong lửa, là Thần trong lửa!

Hắn phảng phất như đang ở bên trong một vầng đại nhật, khắp nơi đều là Thái Dương Thần Hỏa cuồn cuộn, nhiệt độ cao vô biên, cao áp vô biên. Như đang nằm trong vòng vây thanh âm tế tự cầu chúc của vô số sinh linh.

Hắn có thể cảm giác được, nương theo thanh âm kỳ diệu mà cao xa kia, chính mình giống như được sinh ra trong lửa, ở trong lửa vui sướng bay lượn, không đếm xỉa tới hỏa diễm thiêu đốt hết thảy, không đếm xỉa tới quang và nhiệt phá diệt hết thảy, không đếm xỉa tới trọng áp đập vụn hết thảy, cứ như vậy ngao du, trưởng thành trong Thái Dương. Toàn thân thư sướng, phảng phất như hài nhi đang nằm trong tử cung mẫu thân vậy.

Hắn phảng phất như đã biến thành một con Tam Túc Kim Ô vừa mới xuất thế, Thái Dương chính là quả trứng của Kim Ô, đã dựng sinh ra hắn. Đạo âm vô cùng phiền phức mà cao thâm cao diệu biến thành từng đạo từng đạo tin tức, điên cuồng tiến nhập vào trong não hải hắn, nhét tràn tràn trề trề đầu óc của hắn. Các loại thần thông huyền diệu không ngộ tự rõ.

Hắn lại phảng phất như đã mở ra một cái quan ải lớn, lực lượng kế tục trong cơ thể giống như hồng thủy cuộn trào mãnh liệt, lan tỏa khắp toàn thân, chấn động Nguyên thần và linh hồn, chấn động nhục thân.

Phốc!

Toàn thân Chung Nhạc đột nhiên bùng cháy, giống như một khỏa mặt trời hừng hực. Thái Dương Thần Hỏa cuồn cuộn bức cho đám Bạch Cốt Thần bốn phía phải lui về phía sau.

Vầng đại nhật này vẫn như cũ còn đang mở rộng. Trong khoảnh khắc đã lan tỏa ra cả trăm dặm, khiến cho đám Bạch Cốt Thần kia vừa mới lui lại phải lui tiếp. Đám Khô Lâu Luyện Khí Sĩ còn lại cũng không thể triều bái, nhao nhao lui về phía sau né tránh.

Chỉ thấy vầng đại nhật này vẫn tiếp tục bành trướng, bao phủ từng tòa từng tòa Thần điện bạch cốt. Đám Thần điện nhao nhao bị thiêu đốt chấn động, đổ sụp. Cuối cùng, vầng đại nhật này bành trướng ra hơn ngàn dặm, lúc này mới dừng lại, không tiếp tục mở rộng ra nữa.

Mà bên trong đại nhật, Chung Nhạc đột nhiên lắc mình lóe lên, biến thành một con Tam Túc Kim Ô, vui sướng ngao du bay lượn trong Thái Dương.

Nhưng cổ quái nhất chính là, con Tam Túc Kim Ô này cũng chỉ là một bộ xương, không có nhục thân. Mặc dù như thế, mấy ức vạn Khô Lâu Luyện Khí Sĩ bên dưới vẫn cảm giác được hung khí vô cùng khủng bố, vô cùng thô bạo từ trong Thái Dương truyền tới. Đó là khí tức của Tam Túc Kim Ô, khiến cho người ta không rét mà run, trong lòng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, khiến cho bọn họ nhịn không được một lần nữa quỳ mọp xuống, không ngừng cầu chúc triều bái.

Tam Túc Kim Ô, Linh do thiên địa sinh ra! Tiên Thiên Chi Linh rốt cuộc thức tỉnh!

Chung Nhạc hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên biến đổi, hóa thành một tôn Thần nhân ba chân cánh chim, hung khí đốt tận hết thảy trong lúc bất chợt biến mất, thay vào đó là quang minh, khí tức quang minh vô biên, giống như một tôn Thần Ma phá vỡ hắc ám vô tận, tản mát ra quang minh chiếu rọi bát phương.

Cái này chính là của hình thái thứ ba của Nhật Linh, hình thái Thái Dương Thần. Sau khi thôn phệ Hồn hỏa của một đời tiền nhiệm Cốt Hoàng và đám sinh linh bạch cốt vô cùng vô tận, Chân Linh Kim Ô của hắn đã hoàn toàn thức tỉnh.

Đại nhật từ từ dâng lên, càng lúc càng cao. Quang mang xua tan hắc ám bao phủ toàn thể Cốt Giới, rọi sáng ngàn vạn dặm.

Xa xa, càng nhiều sinh linh bạch cốt hơn cũng bị chấn động, nhịn không được nhao nhao quỳ mọp xuống, tế tự triều bái vầng đại nhật này. Lực lượng tế tự càng thêm hùng hồn phóng vọt tới. Toàn thân Chung Nhạc bị lực lượng tế tự bao phủ, cảm thấy Thần lực nhất thời tăng vọt. Khoảnh khắc này, hắn thật sự có một loại cảm giác chính mình đã thành Thần, trở thành một vị Thái Dương Thần!

Ở trong Cốt Giới, hắn có thể mượn tới lực lượng chúng sinh của Cốt Giới, phát huy ra chiến lực cấp Thần Ma, vô cùng cường đại. Trong Cốt Giới có tổng cộng bao nhiêu sinh linh khô lâu? Nhiều sinh linh như vậy tế tự hắn, triều bái hắn, cỗ lực lượng này sẽ khủng bố tới mức nào?

Chung Nhạc chỉ tay một cái, đại địa chấn động, từng tòa từng tòa núi non cao tới vạn trượng phá đất chui lên, cực kỳ hùng vĩ. Hắn vươn tay rạch một cái, trên mặt đất xuất hiện trường hà vạn dặm. Hắn nâng tay vung lên, trên không trung xuất hiện thải hà vô tận.

- Cuối cùng cũng là lực lượng mượn tới! Nếu ta vẫn chìm đắm trong loại lực lượng mượn tới này, kết cục hẳn sẽ giống như tôn Cốt Hoàng vừa rồi chết trong tay ta kia!

Chung Nhạc thầm than một tiếng, thu lại hai cánh. Đại nhật nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Thân thể hắn chậm rãi đáp xuống, hạ xuống trong Thần Đình bạch cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.