Tuấn mã phi nước đại, thân hình Lục Diệp như cái cọc, an ổn ngồi trên lưng ngựa.
Hắn chưa từng cưỡi ngựa, nhưng hắn từng cưỡi hổ, Hổ Phách chạy xóc nảy hơn nhiều so với ngựa, cho nên tình huống trước mắt hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Nửa tháng dưỡng bệnh, thương thế đã gần như khỏi hẳn, Lục Diệp vốn định hôm nay sẽ chia tay với Hoa Từ, nhưng đêm qua nháo ra sự kiện Ô Long như vậy, hắn có chút không biết làm thế nào đi giải thích với Hoa Từ sau khi tỉnh táo, dứt khoát trực tiếp rời đi.
Hắn muốn đi tìm YY cùng Hổ Phách.
Nửa tháng trước bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết, hắn cuối cùng có thể bình yên thoát khốn, không thể bỏ qua công lao của Hổ Phách, nếu không phải nó mang theo Lục Diệp một đường chạy nhanh, Lục Diệp hoàn toàn không có cơ hội xuyên qua bình nguyên bằng phẳng kia.
Lúc phân tán Hổ Phách đã bị thương, Lục Diệp không biết nó bị thương thế nào, thậm chí còn không biết nó trước mắt sống hay chết, nhưng bất kể như thế nào, đều phải tự mình đi xác nhận một phen.
Theo dòng sông ngược dòng mà lên, ngồi trên lưng ngựa, Lục Diệp một bên luyện hóa linh đan tu hành, một bên thúc dục linh lực bản thân ôn dưỡng chuông nhỏ linh khí.
Một ngày sau, hắn nhìn thác nước chảy xiết, xoay người xuống ngựa, cầm vỏ đao vỗ lên người ngựa một cái, con ngựa kinh hãi, giương vó bỏ chạy, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Đã vào núi thì ngựa vô dụng, chỉ có thể phóng sinh.
Phía dưới thác nước là một cái đầm nước khổng lồ, dòng nước ầm ầm chảy vào trong đầm nước, bắn tung tóe ra bọt trắng, lúc ấy Lục Diệp từ phía trên thác nước nhảy xuống, rơi vào trong đầm nước này, hắn muốn đi tìm kiếm bóng dáng Hổ Phách, trước tiên phải trở lại phía trên thác nước kia.
Đang đánh giá địa thế chung quanh, chợt nghe một tiếng ào ào, quay đầu nhìn lại, đã thấy một người trồi lên từ dưới đầm nước.
Người nọ cũng nhìn thấy Lục Diệp, lập tức lộ ra thần sắc cảnh giác.
Ở trong chiến trường Linh Khê, tu sĩ xưa nay không quen biết gặp mặt phần lớn đều là phản ứng này, bởi vì ai cũng không biết đối phương rốt cuộc là trận doanh phe nào, dưới điều kiện thực lực bằng nhau, hai bên cũng sẽ không dễ dàng bại lộ trận doanh của riêng mình.
Nhìn người nọ, Lục Diệp liền nhớ tới, lúc mình nhảy xuống đầm nước, dưới đó còn có một người, dường như đang thu thập thứ gì đó.
Thế nhưng vận khí người nọ không tốt, bị mấy đạo Kim Hồ Trảm của Đổng Thúc Dạ chém thành mấy đoạn, cũng làm cho Lục Diệp may mắn tránh được một kiếp.
Hôm nay đến đây lại gặp lại một người.
Như vậy xem ra, dưới nước quả thật có vật hữu dụng đối với tu sĩ, bằng không không có đạo lý sẽ có nhiều người chạy tới như vậy.
Nam tử đang từ từ lên bờ, nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.
Đối phương có tu vi tam trọng, Lục Diệp ngược lại không quá để ở trong lòng.
Hắn lại nhìn phía trên thác nước, mở miệng nói:
- Vị đạo huynh này, nếu ta muốn đi lên, nên đi từ bên kia sao?
Hai bên thác nước là vách đá đứng sừng sững, hình như cũng không có chỗ để leo lên.
Người nọ nhìn Lục Diệp một hồi thật sâu, chỉ một phương hướng:
- Cách đó mười dặm, có chỗ lên núi.
Lục Diệp gật đầu:
- Đa tạ!
Liền đi về phía người nọ chỉ.
Lướt qua nhau, thần sắc người nọ cực kỳ căng thẳng, cho đến khi bóng dáng Lục Diệp biến mất trong tầm mắt, mới chậm rãi thả lỏng.
Hơn nửa ngày sau, Lục Diệp trở lại chỗ trên thác nước.
Trở về theo phương hướng lúc tới, hắn một đường điều tra.
Thuật pháp xuất phát từ tay pháp tu thất trọng như Đổng Thúc Dạ có uy lực thật lớn, cho nên ven đường còn lưu lại đủ loại dấu vết lúc bị đuổi giết lưu lại.
Chốc lát, Lục Diệp ngồi xổm trước một cái hố, đây là hố bị một quả cầu lửa lớn nổ ra, cây cối bốn phía đã bị thiêu thành tro tàn.
Lúc ấy hắn tách biệt với Hổ Phách ở chỗ này.
Hắn hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, chậm rãi bước đến vị trí cách hơn mười trượng.
Không thấy có hài cốt gì, điều này làm cho trong lòng Lục Diệp buông lỏng, xem ra Hổ Phách chưa chết.
Trên mặt đất có một mảng lớn vết máu đã khô, vết máu kéo dài về một hướng, mà phương hướng kia vậy mà chỉ về phía vị trí thác nước.
Lục Diệp tâm tình nặng nề, dường như nhìn thấy tình cảnh lúc đó.
Khi đó hắn bị thuật pháp của Đổng Thúc Dạ hất bay từ trên lưng hổ ra ngoài, Hổ Phách cũng đã ngất đi.
Hắn không kịp điều tra thương thế của Hổ Phách liền bỏ chạy: Bởi vì theo hắn thấy, Đổng Thúc Dạ chuyên môn tới tìm hắn, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ với Hổ Phách thì cả hai đều sẽ chết, tách ra chạy trốn, Hổ Phách còn có cơ hội sống sót.
Nhưng Hổ Phách sau khi tỉnh lại, lại dọc theo dấu vết trên đường đuổi theo, hiển nhiên là muốn đi tìm hắn.
Một đường điều tra theo vết máu như không trên mặt đất, quả nhiên đi tới trước thác nước kia!
Trên mặt đất có một vết máu đen nhánh, Hổ Phách rõ ràng lưu lại một chút thời gian ở chỗ này.
Lúc hắn tới mặc dù thoáng nhìn thấy vết máu bên này, nhưng hắn cho rằng là máu của mình chảy ra, cũng không có quá để ý, hôm nay mới biết, đây là máu của Hổ Phách.
Lục Diệp tiếp tục theo vết máu truy tìm về phía trước, hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng may hôm nay trở thành tu sĩ, Bất kể là nhãn lực hay là hiểu biết đều mạnh hơn phàm nhân rất nhiều, như vậy mới có thể miễn cưỡng tiếp tục.
Chạng vạng tối, Lục Diệp theo manh mối đứt quãng đi tới trước một sơn động, vết máu cuối cùng biến mất ở chỗ này.
Hắn mang theo tâm tình thấp thỏm, quay người khẽ hô vào bên trong:
- YY, Hổ Phách.
Rống!
Một tiếng thú rống vang vọng, gió thanh đập thẳng đến mặt, một con báo đen từ trong đó lao ra, trường đao của Lục Diệp ra khỏi vỏ, ánh đao hiện lên, đầu báo đen bay ra, thân thể cường tráng nhào tới trên mặt đất, máu tươi róc rách chảy đầy đất.
Sắc mặt Lục Diệp khó coi, rõ ràng hắn đuổi theo manh mối tới nơi này, nhưng nơi này lại không thấy bóng dáng Hổ Phách cùng YY, ngược lại xuất hiện một con báo đen!
Chuyện này khiến hắn có dự cảm không lành.
Nếu như Hổ Phách không phải vì tìm mình mà đi tới, vậy thì có khả năng là bị mãnh thú khác kéo tới.
Hắn thu hồi trường đao, bước vào trong sơn động, linh lực tụ tập ở hai mắt, liếc mắt một cái liền thấy đáy sơn động có một đống xương trắng, điều này làm cho cảm giác vốn không tốt của hắn càng ngày càng không ổn.
Cất bước nặng nề đi lên phía trước, ngồi xổm trước xương trắng cẩn thận điều tra.
Một lát sau, Lục Diệp thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là hài cốt Hổ Phách, hộp sọ Hổ Phách lớn hơn một chút.
Giờ phút này sắc trời sắp tối, đã không thể tiếp tục truy tìm nữa, Lục Diệp chỉ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.
Hiện giờ có thể khẳng định là, Hổ Phách lúc ấy không chết, hơn nữa tới sơn động này, một đường vết máu rơi xuống là chứng minh tốt nhất.
Nhưng chắc hẳn nó cũng nhanh chóng rời đi, về phần đi nơi nào, chỉ có thể chờ ngày mai cẩn thận điều tra.
Màn đêm buông xuống, Lục Diệp ăn no uống đủ, tiếp tục tu hành, linh khiếu đã mở đến ba mươi sáu khiếu, ban ngày bôn ba, không có tinh lực đi trùng kích vách ngăn khiếu thứ ba mươi bảy, chỉ có thể chờ buổi tối.
Hiện giờ hắn khai khiếu đơn giản thoải mái hơn nhiều so với vừa mới tu hành, bởi vì trong cơ thể có đủ linh lực có thể tiêu xài, hơn nữa linh lực của hắn rất tinh thuần, đối với khai khiếu mà nói có ưu thế tự nhiên, có thể tăng lên hiệu suất khai khiếu.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, vách ngăn của khiếu thứ ba mươi bảy liền ầm ầm nghiền nát, linh lực cuồn cuộn chảy vào trong đó!
Chuyện kế tiếp liền đơn giản, hắn chỉ cần không ngừng luyện hóa linh đan, bổ sung linh văn Tụ Linh, để cho linh lực trong linh khiếu này trong suốt, liền có thể tiếp tục trùng kích linh khiếu tiếp theo.
Vận chuyển Thao Thiết Xan có thể tự mình luyện hóa hấp thu đan lực, linh văn Tụ Linh đồng dạng không cần hắn phân tâm, cho nên Lục Diệp liền lấy ra chuông nhỏ linh khí kia, không ngừng thúc dục linh lực bản thân ôn dưỡng.
.