Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 143: 143: Nói Ra Ngươi Khả Năng Không Tin




Trong nội vi chiến trường, ở một nơi hung địa, đại chiến kết thúc, nam tử giết chóc đến độ cả người toàn là máu đang tĩnh tọa điều tức, thiếu nữ chải hai búi tóc đứng ở phụ cận cảnh giới, thần sắc tuy mỏi mệt, nhưng đôi tròng mắt lại sáng ngời.

Thiếu gia đang nghỉ ngơi, nàng dù rất mệt, song không thể để người làm phiền đến thiếu gia được.

Tổ hợp thiếu gia tỳ nữ này chính là hai người Huyền Môn Vương Ương và Tiểu Trúc, sau khi công hạ trụ sở Cửu Tinh Tông, Vương Ương liền dẫn theo Tiểu Trúc rời khỏi ngoại vi chiến trường, tiến vào nội vi, bởi vì với tu vi như bọn hắn, chỉ có ma luyện bản thân ở nội vi mới có thể được đến đủ nhiều lợi ích.

Ở ngoại vi cố nhiên có thể xưng vương xưng bá, nhưng như thế sẽ chỉ khiến tu vi bản thân dừng bước không tiến, tu sĩ chỉ cần hơi có chút theo đuổi, sau khi thực lực đạt đến trình độ nhất định thì đều sẽ tiến vào vòng trong, then chốt nhất chính là, ở chỗ này mới có thể kiếm lấy đủ nhiều công huân.

Trong lúc đang đả tọa, Vương Ương đột nhiên mở to mắt, tra xem chiến trường ấn ký của mình.

- Hả?
Nét mặt hắn lập tức hiện vẻ cực kỳ cổ quái.

Tiểu Trúc nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại:
- Sao thế thiếu gia.

Vương Ương nhìn vào nàng:
- Nói ra khả năng ngươi không tin, gia hỏa Đổng Thúc Dạ kia truyền cho ta một đạo tin tức.

- Đổng Thúc Dạ?
Tiểu Trúc kinh ngạc.

Trụ sở Cửu Tinh Tông bị công chiếm, Đổng Thúc Dạ vội vã chạy về, bị thiếu gia nhà mình phá mất ba nơi linh khiếu, từ đó bặt vô âm tín, đến sau từ phía Cửu Tinh Tông truyền ra tin tức, được biết Đổng Thúc Dạ phản ra tông môn, Cửu Tinh Tông phát lệnh truy nã hắn, nhưng thẳng cho tới nay Cửu Tinh Tông vẫn chưa thể bắt về Đổng Thúc Dạ.

Linh Khê chiến trường quá lớn, trừ phi phía Cửu Tinh Tông đặc ý phái khiển mấy tên tu sĩ tu vi tương đối cao đi tìm kiếm tung tích Đổng Thúc Dạ, bằng không rất khó tìm thấy được.

Còn về tại sao Đổng Thúc Dạ lại sẽ truyền tin cho Vương Ương, đây đương nhiên là bởi hai người từng “kết bạn” với nhau.


.

Không phải giữa hai người có giao tình gì, chủ yếu đây đó đều là trấn thủ sứ ở tông môn mỗi người, hai nhà tông môn đối địch với nhau, giữa các sư đệ sư muội mặt dưới thường xuyên bạo phát xung đột, thân làm trấn thủ sứ tông môn, tự nhiên phải thường xuyên tiến hành một ít đàm phán.

Trong chiến trường ấn ký của mình có lưu lại lạc ấn đối phương, như thế nhiều khi cũng tiện cho được cách không đối thoại, tránh miễn rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Lúc trước là Đổng Thúc Dạ “kết bạn” với Vương Ương.

Nhưng đương sơ hắn vô cùng hối hận với quyết định này, bởi vì từ khi hai người có thể mượn nhờ chiến trường ấn ký để liên lạc với nhau, thỉnh thoảng Vương Ương lại sẽ phát tới mấy câu thăm hỏi ân cần, đại loại như là “Chém đầu chó ngươi”, “Cút ra đây chịu chết”, cảnh đó khiến Đổng Thúc Dạ đau đầu không thôi, đã không ít lần muốn xóa đi lạc ấn của Vương Ương.

Từ sau khi Đổng Thúc Dạ bị phá mất ba khiếu, Vương Ương liền không tìm hắn nữa, linh khiếu bị phá, tiền đồn ngày sau vô vọng, Đổng Thúc Dạ đã không thể cấu thành uy hiếp với Vương Ương, hắn lại đang bị Cửu Tinh Tông truy nã, đối với loại chó nhà có tang như thế, Vương Ương đã mất đi hứng thú để ý.

Lại không ngờ, hôm nay đối phương chủ động truyền tin tới.

- Hắn nói cái gì?
Tiểu Trúc hiếu kỳ.

- Nói ra khả năng ngươi lại càng không tin, tin tức hắn truyền tới có liên quan đến cái tên Quá Sơn Hổ kia.

- Quá Sơn Hổ Nhất Diệp?
Người này Tiểu Trúc nhớ được rất rõ ràng, tuy không phải đệ tử Huyền Môn, nhưng Huyền Môn có thể công chiếm trụ sở Cửu Tinh Tông, người này chiếm công lao rất lớn, đương thời nàng còn phụng lệnh thiếu gia bán cho hắn một bộ công pháp cấp Địa, chớp mắt đã trôi qua ba tháng, Tiểu Trúc không ngờ sẽ lại lần nữa nghe được tin tức về người này, hơn nữa còn là truyền đến từ chỗ Đổng Thúc Dạ.

Việc này nơi nơi lộ ra quỷ dị, khó trách thần tình thiếu gia lại có vẻ kỳ quái như vậy.

- Chính ngươi xem đi.

Nói rồi Vương Ương truyền lại đạo tin tức kia cho Tiểu Trúc.

Tiểu Trúc nhìn xem, hai hàng lông mày nhíu chặt.

- Lục Nhất Diệp, cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, đệ tử Binh Châu Bích Huyết Tông, thiên tài tuyệt thế, chỉ mất thời gian hai tháng rưỡi, tu vi đã từ Linh Khê tam trọng đề thăng đến Linh Khê ngũ trọng, hiện ở Phong Vân Sơn, nghi đang trên đường về lại tông môn.

Một câu không đầu không đuôi.

Nếu là Lục Diệp nhìn thấy tin tức này, sợ rằng sẽ trợn mắt há hốc mồm, đánh giá thiên tài tuyệt thế kia hắn tuyệt đối gánh không nổi, nhớ đương sơ trong kiểm trắc thiên phú ở Tà Nguyệt Cốc, hắn chỉ được mỗi một lá mà thôi, còn bị cái tên râu quai nón tên Lạc Sơn kia trêu chọc một phen.

- Binh Châu Bích Huyết Tông?
Tiểu Trúc kinh ngạc bật cười:
- Thiếu gia, chúng ta đoán sai nữa rồi, Quá Sơn Hổ kia có vẻ không phải đệ tử đại tông môn gì sất.

- Đúng vậy, đoán sai.

Khóe miệng Vương Ương ngậm lấy ý cười:
- Nhưng lai lịch người ta không hề nhỏ so với đệ tử xuất thân từ những đại tông môn đỉnh cấp kia đâu.

- Binh Châu Bích Huyết Tông!
Tiểu Trúc thấp giọng thì thào một tiếng, vừa nãy khi nghe thấy cái tên tông môn này nàng còn không quá để ý, chỉ ẩn ẩn cảm thấy từng nghe qua ở đâu đó, giờ nghe thiếu gia nói vậy, lập tức kịp có phản ứng:
- Đấy là tông môn kia?
- Chính là tông môn kia!
Tiểu Trúc hơi ngớ, ẩn ước ý thức được chuyện này có gì đó không đúng:
- Đổng Thúc Dạ truyền tin này cho thiếu gia để làm gì?
- Hắn đâu chỉ mỗi truyền tin cho ta, là lúc sắp chết hắn truyền tin cho tất cả mọi người có lạc ấn trong ấn ký.

- Hắn sắp chết?
- Hắn đã chết!
Sau khi được đến tin tức, Vương Ương đã thử liên hệ với Đổng Thúc Dạ, nhưng lạc ấn của Đổng Thúc Dạ trong chiến trường ấn ký chính đang từ từ tiêu tán, đây là dấu hiệu đối phương đã tử vong.

Chỉ nháy mắt, Vương Ương liền hiểu ra được dụng ý của Đổng Thúc Dạ, câu tin tức có vẻ đơn giản này khả năng cao sẽ cuộn lên sóng gió ngất trời ở Linh Khê chiến trường, thậm chí là khắp toàn Cửu Châu.

Vương Ương không biết Đổng Thúc Dạ đến cùng đã truyền tin cho bao nhiêu người, nhưng từ hành vi truyền tin cho hết thảy mọi người có lạc ấn trong chiến trường ấn ký thì thấy, trước lúc truyền tin hắn hẳn đã sắp chết đến nơi, cho nên căn bản không có thời gian phân biệt lạc ấn trong ấn ký gồm những ai.

Là Quá Sơn Hổ kia giết Đổng Thúc Dạ? Rất có thể, theo như tin tức, Lục Nhất Diệp đã là Linh Khê ngũ trọng, Đổng Thúc Dạ bị mình phá mất ba khiếu, tu vi trượt xuống lục trọng, đối với một chút nhân vật yêu nghiệt mà nói, giết người vượt một cấp không phải chuyện khó.

Tốc độ tu hành khủng bố như thế, nếu tin tức Đổng Thúc Dạ truyền tới thật không sai, như vậy đương thời mình đúng thật đã quá xem thường cái tên Quá Sơn Hổ kia, đối phương quả thực không phải xuất thân đại thế lực đỉnh cấp, nhưng những đệ tử xuất thân đại thế lực đỉnh cấp kia chưa hẳn đã lợi hại được như hắn.

Bất giác, nhiệt huyết trong ngực Vương Ương bỗng chợt phun trào, đột nhiên đứng dậy.

- Thiếu gia?
Tiểu Trúc ngơ ngác không hiểu tại sao thiếu gia nhà mình lại bạo phát chiến ý như thế.

- Thịnh hội sắp đến, chúng ta cũng đi gặp anh hào thiên hạ một phen!
Vương Ương cất tiếng, rảo bước tiến nhanh ra ngoài, đồng thời phân phó nói:
- Truyền tin tức đi ra.

- Vâng!
Tiểu Trúc cùng theo sau lưng Vương Ương, đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký của mình.

Cùng lúc, ở khắp nơi trong Linh Khê chiến trường, rất nhiều người đều được đến tin tức do Đổng Thúc Dạ truyền tới, có người thờ ơ, bởi vì căn bản không biết Đổng Thúc Dạ truyền tin tức này là có dụng ý gì, nhưng có người lại lộ vẻ ngưng trọng, vội vàng đăng báo tin này lên.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ ngắn ngủi không đến nửa ngày, tin tức đã truyền khắp toàn bộ Linh Khê chiến trường, người có tâm đều biết Binh Châu Bích Huyết Tông xuất hiện một đệ tử thiên tài, tốc độ tu hành cực nhanh, chỉ hơn hai tháng đã từ Linh Khê tam trọng đề thăng đến ngũ trọng.

Trên đời này không thiếu thiên tài tu hành, hơn hai tháng tấn thăng hai cấp nhìn có vẻ đề thăng rất lớn, nhưng ở giai đoạn tu hành tiền kỳ, chỉ cần tài nguyên và hoàn cảnh tu hành đủ tốt, tốc độ đề thăng như thế hoàn toàn là điều khả năng, đặc biệt là đối với những đệ tử xuất thân đại tông môn đỉnh cấp.

Hoặc là gặp được một ít kỳ ngộ trong chiến trường!
Linh Khê chiến trường đến cùng là nơi không gian như thế nào, nằm ở đâu trong Cửu Châu, đến nay không ai biết rõ, từng có người phỏng đoán, Linh Khê chiến trường và Cửu Châu hoàn toàn không có mối liên quan, là một thế giới độc lập bên ngoài Cửu Châu, cũng có người phỏng đoán, chiến trường này là không gian được đại năng thời cổ xưa dùng vĩ lực kinh thiên ngăn cách đi ra.

Hai loại phỏng đoán đều có duyên do, bởi vì trong chiến trường từng xuất hiện rất nhiều nơi di tích vốn không phải phong cách Cửu Châu, đồng thời cũng có một ít di chỉ niên đại cực kỳ xa xưa.

Những di tích và di chỉ này thường thường không dễ phát giác, ẩn tàng cực sâu, song vẫn luôn có một ít người vận khí nghịch thiên được đến kỳ ngộ ở những nơi này, từ đó một bước lên trời.


Nếu đệ tử Bích Huyết Tông kia được đến kỳ ngộ trong chiến trường, hơn hai tháng tu vi tăng lên hai cấp liền giải thích thông.

Nhưng rất nhanh, đủ loại tin tức có liên quan đến cái tên Lục Nhất Diệp kia được truyền về từ Cửu Châu.

Chưa tới nửa năm trước, Binh Châu Hạo Thiên Minh tiến đánh Tà Nguyệt Cốc, sau khi Tà Nguyệt Cốc bị công chiếm, mười nhà tông môn thu nhận sử dụng môn đồ, lúc ấy cái kia Lục Nhất Diệp bị Bích Huyết tông thu nhận sử dụng môn hạ.

Nó tên thật gọi Lục Diệp, Nhất Diệp chẳng qua là lúc đó có người ban cho hắn tên hiệu, bởi vì thiên phú kiểm tra đo lường thời điểm, hắn là nhất diệp thiên phú.

Mà lúc kia, hắn mới chỉ mở một khiếu!
Nói cách khác, chưa tới nửa năm thời gian, cái này Lục Nhất Diệp liền từ một khiếu tu sĩ phát triển đến năm tầng cảnh, bình quân hơn một tháng tấn thăng một tầng, so sánh hai tháng rưỡi tăng lên hai tầng cảnh tu vi, chưa tới nửa năm từ mở một khiếu đến năm tầng cảnh không thể nghi ngờ càng làm cho người ta chấn kinh!
Nhất diệp thiên phú không gọi được thiên tài, có thể có nhanh chóng như vậy trưởng thành, tất nhiên chỉ có kỳ ngộ có thể giải thích.

Mà lại hắn nhưng không có cái gì rất tốt tu hành hoàn cảnh, bởi vì lúc ấy Bích Huyết tông chưởng giáo Đường Di Phong dẫn hắn về tông trên đường tao ngộ đánh lén.

Sau đó truyền ra tình báo, Đường Di Phong mặc dù lực đánh chết kẻ đánh lén, có thể chính mình người cũng bị thương nặng, nửa năm qua này một mực tại Diểu Sơn dưỡng thương, đóng cửa không ra, về phần cái kia Lục Diệp, thì tại giao chiến trong dư âm chết thảm.

Vừa mới thu nhận sử dụng một cái môn nhân Bích Huyết tông, liền lại bị đứt đoạn truyền thừa!
Hạo Thiên minh phó minh chủ Bàng Chấn xác nhận tin tức này, giận tím mặt, hạ lệnh tra rõ, quả thực bắt lấy mấy đầu âm thầm cùng Vạn Ma lĩnh trận doanh có cấu kết cá lớn, lúc ấy chuyện này tại toàn bộ Binh Châu tu hành giới làm đến sôi sùng sục lên.

Nhưng bây giờ xem ra, Bàng Chấn hoàn toàn là tại đánh rắm.

Cái kia Lục Diệp căn bản không chết, mà là bị Đường Di Phong đưa vào Linh Khê chiến trường, thậm chí Đường Di Phong phải chăng bị thương nặng đều còn chờ xác nhận.

Dù sao Đường Di Phong lão già kia, nhìn tiên phong đạo cốt, đức cao vọng trọng, nhưng trên thực tế một bụng ý nghĩ xấu! Năm đó Cửu Châu Vạn Ma lĩnh trận doanh tu sĩ, thâm thụ kỳ độc.

Tu hành giới tin tức tốc độ truyền lại là rất nhanh, chỉ một ngày thời gian, Lục Diệp xuất thân lai lịch, thậm chí tại quy tông trên đường cùng chưởng giáo bị người đánh lén sự tình đều bị người đào lên, còn kém qu ần lót mặc màu gì.

Có một số việc căn bản giấu diếm không nổi, chỉ cần có manh mối, những người hữu tâm kia liền có thể đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi đứng lên.

Trong lúc nhất thời, không ít tông môn nghiêm túc, Binh Châu Bích Huyết tông, hơn 10 năm trước thế nhưng là toàn bộ Cửu Châu đại danh đỉnh đỉnh tông môn, cũng là rất nhiều thế lực đối địch ác mộng, niên đại đó Vạn Ma lĩnh tu sĩ, là tại Bích Huyết tông chà đạp chèn ép dưới, phản kháng lấy gian khổ sinh tồn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.