Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 155: 155: Ta Là Đại Sư Tỷ Của Ngươi




Oanh một tiếng, người tới không tránh không né, cường hành đụng cho Hỏa Long kia vỡ thành tia lửa đầy trời, ẩn ẩn có quang hoa màu đen chớp lên, thân thể tên pháp tu đang lăng không đứng giữa thời thoáng khẽ lung lay một cái, máu tươi phún ra từ nơi cổ gáy, cứ thế rơi rụng xuống đất.

Lưu quang màu đen cuốn theo lôi đình cứ thế giết vào trong vòng chiến, đi qua nơi đâu, nơi đó không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, tàn chi thịt nát bay múa, khiến chiến trường vốn đã hỗn loạn máu tanh nháy mắt như hóa thành một phiến Tu La Luyện Ngục.

Trong đám người, Lục Diệp nhìn chằm chằm lưu quang màu đen đang không ngừng nhảy múa kia, mặc dù hắn không biết người tới là ai, cũng không thấy rõ động tác của đối phương, nhưng lưu quang màu đen này lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ thân thiết.

Đó là cảm giác thân thiết không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả.

Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống chiến trường ấn ký của mình, từ nơi ấn ký truyền ra hơi nóng, có vẻ là đến từ phía lưu quang màu đen.

Đây là! người Bích Huyết Tông?
Bích Huyết Tông còn có đệ tử?
Hắn không rõ ràng tình hình cụ thể của Bích Huyết Tông, nhưng từ tình huống nắm giữ trước mắt thì thấy, hắn một mực cho rằng ba mươi năm chưa thu nhận môn đồ, trong sư môn sắp bị xoá tên trừ mình ra thì chỉ còn mỗi chưởng giáo.

Nhưng giờ xem ra không phải như vậy, Bích Huyết Tông còn có đệ tử, chí ít thì còn có một người.

- Đừng quản nàng, trước giết tên Lục Diệp kia!
Trong đám đông, không biết là ai kêu lên một tiếng.

Vừa dứt lời, lưu quang màu đen đã giết tới trước mặt người kia, tiếp sau đó đầu lâu bay lên cao cao.

Từng đạo thuật pháp từ giữa trời trút xuống, trong đó lấy thuật pháp hệ Hỏa chiếm đa số, đặc biệt là từng con Hỏa Long uy thế hung mãnh, giương nanh múa vuốt, thiêu đốt đến độ không khí đều vặn vẹo.

Lưu quang màu đen cuốn lấy lôi đình đã hiện rõ màu tím xuất hiện ở trước mặt đám người Lục Diệp, vươn tay cầm lên một chiếc lá cây xanh ngắt, lá cây kia lập tức phóng đại, che chắn trên đỉnh đầu chúng nhân.

Rầm rầm rầm!
Từng đạo thuật pháp trút xuống, đánh lên lá cây kia, lại không phá nổi phòng hộ của lá cây, Lục Diệp kinh ngạc nhìn vào thân ảnh chắn trước mặt mình.

Thân hình nữ tử này cực kỳ cao gầy, khoác một thân quần áo có vẻ không quá vừa người, tôn lên dáng người yểu điệu, lực lượng quanh thân nương theo lôi đình màu tím kia nhảy động mà không ngừng tuôn ra, đội lên đông đảo thuật pháp công kích ngoái nhìn về phía Lục Diệp cười một tiếng:
- Tiểu sư đệ? Ta là đại sư tỷ của ngươi, Vị Ương.


Sát na đó, thiên địa thất sắc.

Lục Diệp vội vàng hành lễ:
- Gặp qua đại sư tỷ!
Đại sư tỷ nhà mình cường hãn như vậy?
Hơn nữa còn đẹp đến nao lòng, vóc người cũng tốt!
- Ta tới chậm, chủ yếu là lão đầu tử trong nhà kia quá ngoan cố.

Lão đầu tử? Lục Diệp ngơ ngác mất một lúc mới phản ứng ra, người nàng nói đến chính là chưởng giáo! Lập tức không dám tiếp lời.

Cùng lúc, tu sĩ Hạo Thiên Minh bị phân cắt ở bên ngoài khi trước cũng giết đến, vừa nãy Vị Ương đã thay bọn hắn mở ra một đạo lỗ hổng.

Mặc dù nàng tới tới, nhưng vừa thoáng nhìn liền nhận rõ thế cục tại trường, biết bằng vào sức một mình muốn cứu Lục Diệp thoát khốn là điều không thực tế, muốn bảo hộ Lục Diệp chu toàn, còn phải mượn nhờ lực lượng những người khác.

Đây mới là nguyên nhân nàng trước là mở đường cho tu sĩ Hạo Thiên Minh ở phía ngoài tiến vào, chỉ nhiều người mới có thể bảo vệ được Lục Diệp.

Chớp mắt, tu sĩ vây tụ quanh bốn phía Lục Diệp đã tăng lên hơn trăm người, những người này một bên ôm thành đoàn, một bên ngăn cản thuật pháp công kích trút đến từ bốn phương tám hướng, mặc dù tạm thời vẫn ổn, nhưng cuối cùng sẽ có lúc kiệt sức.

- Chư vị, bảo vệ tiểu sư đệ ta!
Vị Ương đột nhiên mở miệng nói.

Chúng nhân lập tức mồm năm miệng mười ứng tiếng:
- Hết thảy nghe theo tiền bối phân phó!
Thái độ vô cùng nhiệt tình.

Vị Ương đã lần nữa giết đi lên, thân ảnh cao gầy tiếp tục hóa thành lưu quang màu đen, đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vốn còn đang thi triển thuật pháp giữa trời thấy thế, thần sắc ai nấy đều không khỏi hốt hoảng, vội tứ tán ra như tránh rắn rết, nhưng phàm là bị nàng nhắm đến, cơ bản không sống qua ba nhịp thở.

Một đạo thân ảnh từ không trung kêu thảm rơi xuống, tiếp sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba!
Lưu quang màu đen kia chỉ xông giết tới lui mấy lượt, giữa trời đã không còn một bóng người, số may mắn sống sót đều hạ thấp độn quang, ngoan ngoãn rơi xuống đất.

Hết cách rồi, thái độ của Vị Ương rất rõ ràng, ai dám đứng giữa trời, nàng liền giết kẻ đó.


Đợi lúc Vị Ương lần nữa quay về, chiến trường vốn huyên náo bỗng chợt chết lặng, tất cả linh lực ba động đều tán đi, trong tay Vị Ương không biết từ lúc nào đã bắt lấy một chiếc chiến liêm cao ngang thân mình, trên chiến liêm kia không ngừng có khí tức đen kịt phiêu tán đi ra, mang đến cho người cảm giác cực kỳ mơ hồ.

- Không muốn chết thì cút đi!
Vị Ương nhàn nhạt quát một tiếng, ánh mắt rơi đến đâu, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh nơi đó dồn dập lui ra sau.

Nhưng vẫn có một người đứng lại, nơi trán người kia in tiêu ký một đóa liệt diễm, phảng phất như đang thiêu đốt, hắn nhìn vào Vị Ương:
- Đám tiểu bối chúng ta đùa giỡn với nhau, không ngờ lại kinh động cao nhân tiền bối thế này, đúng thật là vinh hạnh, nhưng mà tiền bối cường hành tiến vào Linh Khê chiến trường, lại giết nhiều người như vậy, tư vị Diệt Hồn Thần Lôi chắc không dễ chịu chứ? Giờ thần lôi đã chuyển màu tím đen, không biết tiền bối còn có thể giết tiếp mấy người?
Vị Ương quay đầu nhìn sang, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp bổ nhào đến trước mặt người kia, vươn tay điểm lên ngực đối phương, không biết thúc giục thủ đoạn gì, chỉ thấy thân hình người đó đột nhiên cứng ngắc, chiến liêm vung xuống, một chiếc đầu lâu trên mặt còn hiện rõ biểu tình kinh ngạc bay lên cao cao.

Giết người xong, Vị Ương lại lách mình về đến trước mặt Lục Diệp, hừ lạnh nói:
- Thánh Hỏa Giáo tưởng muốn làm chim đầu đàn? Người ta có thể giết không nhiều, đại khái giết thêm ba năm tên nữa là cực hạn, ai muốn tới thử xem?
- Tiền bối lấy lớn hiếp nhỏ sao tính bản sự?
Có người trong đám đông phẫn hận lên tiếng, thanh âm phiêu hốt, không biết dùng phương pháp gì, hiển nhiên không muốn để cho Vị Ương đánh giá ra được vị trí của mình.

Vị Ương theo tiếng nhìn lại:
- Đến cùng là ai đang lấy lớn hiếp nhỏ?
- Đây dù sao cũng là chuyện trong Linh Khê chiến trường, tiền bối cường hành giết đi vào, nói thế nào cũng không thỏa, các môn các phái như đều như tiền bối, vậy Linh Khê chiến trường chẳng phải hỗn loạn?
- Nếu bọn hắn dám thì cứ để bọn hắn vào, xem ta có giết được bọn hắn không!
- Đúng là ngang ngược!
Người nói chuyện phẫn uất không thôi, lại khích nói:
- Chư vị, giờ nàng đang bị Diệt Hồn Thần Lôi quấn thân, không giết được bao nhiêu người nữa, không cần sợ nàng, chư vị cùng lên, nếu nàng còn dám ra tay, tuyệt đối sẽ bị thần lôi oanh diệt.

- Tìm được ngươi rồi!
Khóe miệng Vị Ương thoáng khẽ nhếch lên, chiến liêm trong tay duỗi về phía trước, lúc thu hồi, trên chiến liêm đã nhiều thêm một nam tử thân hình nhỏ gầy, chiến liêm kia chọc thủng lồng ngực hắn, giơ lên cao cao, máu tươi thuận theo vết thương òng ọc chảy xuống, đau đớn kịch liệt khiến hắn kêu thảm không ngừng.

Đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đều câm như hến, sát na vừa rồi, không ai thấy được rõ ràng đến cùng nàng đã ra tay thế nào.

Nàng ngước mắt nhìn lên nam tử gầy nhỏ kia, hai hàng mi nhíu chặt:
- Người Kim Vân Lâu? Qua mấy chục năm, các ngươi quả nhiên vẫn chẳng có chút tiến bộ nào, cứ thích nấp trong bóng tối khiêu hấn.


- Không phải ta!
Nam tử nhỏ gầy giãy dụa kêu nói.

Chiến liêm trong tay Vị Ương vung lên, máu tươi bắn tung đầy trời.

Nàng xoay người nhìn Lục Diệp:
- Sau này hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, đụng phải người Thánh Hỏa Giáo, Kim Vân Lâu, tuyệt đối đừng nói nhảm với bọn hắn, trước cứ giết sạch rồi tính, hai nhà này có cựu thù với chúng ta.

- Vâng!
Lục Diệp cung kính đáp.

- Đúng rồi, còn có một nhà là Bách Luyện Cốc nữa.

Thánh Hỏa Giáo, Kim Vân Lâu đều tới, Bách Luyện Cốc không lý nào lại không đến, người đâu rồi?
Nàng nhìn quanh bốn phía, như thể muốn tìm người Bách Luyện Cốc để giết, nhưng nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh như thế tụ tập lại một nơi, quả thực khó phân biệt ra được.

Dưới ánh mắt lăng lệ của nàng, một tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh hư nhược nói:
- Bách Luyện Cốc bị Phong Nguyệt Thiền ngăn ở trụ sở!
- Nguyệt Thiền à!
Thần tình trên mặt Vị Ương thoáng nhu hòa chút:
- Tiểu nha đầu cũng đã trưởng thành.

Nàng khua chiếm chiến liêm, giơ lên cao, sảng giọng nói:
- Ta muốn dẫn tiểu sư đệ đi, ai có dị nghị?
Có người Thánh Hỏa Giáo từ trong đám đông cất bước đi ra, thần sắc kiên định nói:
- Tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!
Hắn đứng cách Vị Ương không xa, thần thái bình thản nhìn vào nàng.

Chiến liêm trong tay Vị Ương chẻ xuống, tên Thánh Hỏa Giáo kia lập tức đứt thành hai đoạn.

Lại có người đi ra, miệng tụng nói:
- Tâm hỏa không tắt, chết có sá gì!
Vị Ương ra tay chém tiếp, không hề có nửa điểm do dự.

Tên Thánh Hỏa Giáo thứ ba bước tới, hô lên một câu tương tự.

Lần này Vị Ương không tiếp tục ra tay, trên mặt giãn ra ý cười, nàng đưa tay chỉ lên trời:

- Ta không giết ngươi, có người sẽ giết ngươi!
Tiếng kiềm rền réo rắt đột nhiên vang lên, đám động thuận hướng nàng chỉ nhìn lại, chỉ gặp một đạo kiếm quang như dải lụa từ trời hạ xuống, trực tiếp chém tới, tên Thánh Hỏa Giáo vừa lên tiếng kia chưa kịp thốt nửa lời thì đã bị kiếm quang chẻ thành hai nửa.

Kiếm quang thu liễm, một thanh trường kiếm in hằn trong tầm mắt chúng nhân, cắm nghiêng trên đất, một nam tử mái đầu bạc trắng, thân khoác trường bào màu trắng, ngực thiêu mây đỏ một tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đứng trên chuôi kiếm, phảng phất như cành tơ liễu, thân thể khe khẽ lắc lư theo chuôi kiếm.

Tay kia của hắn cầm lấy hồ lô rượu, ngửa đầu ực một hớp, ợ nói:
- Tới chậm!
- Lý Bá Tiên!
Có người thất thanh kinh hô.

Trong trận doanh Vạn Ma Lĩnh, phần đông tu sĩ không khỏi hoảng loạn.

Dù chưa thấy qua Lý Bá Tiên, nhưng tu sĩ lăn lộn ở Linh Khê chiến trường không mấy người là chưa từng nghe qua cái tên này, bởi vì đây là cường giả xếp thứ mười trên Linh Khê Bảng.

Chỉ đơn thuần xếp hạng thứ mười kia thì còn chưa đủ khiến người hoảng sợ, then chốt là đứa này lấy tu vi Linh Khê bát trọng giết vào top mười.

Toàn bộ Linh Khê Bảng chỉ ghi chép một trăm người, mà một trăm người này, không ai không là cường giả cửu trọng tu hành công pháp cấp Thiên.

Chỉ riêng một người ngoại lệ, đó chính là Lý Bá Tiên ở vị trí thứ mười!
Khắp toàn Linh Khê chiến trường, số lượng cửu trọng tu hành công pháp cấp Thiên nhiều khó mà đếm hết, bởi vì nơi đây hội tụ tất cả tông môn Cửu Châu, cơ hồ mỗi ngày đều có người tấn thăng cửu trọng, cũng có người đột phá gông cùm, tấn thăng Vân Hà Cảnh, càng có người bị giết trong lúc tranh phong.

Có thể nói, số lượng cửu trọng rất khó thống kê, bởi vì tùy thời đều sẽ có biến động.

Chẳng qua không quản thế nào, vạn người thì vẫn phải có.

Linh Khê Bảng trong trăm lấy một, phàm là có tên trên bảng, không ai không là cường giả trong cường giả.

Lý Bá Tiên có thể lấy tu vi bát trọng chiếm giữ vị trí thứ mười, một phần nguyên nhân là do hắn rơi rớt từ cửu trọng xuống, cho nên tuy hắn chỉ có tu vi bát trọng, lại có để uẩn cửu trọng, tình huống tương tự như tên Đổng Thúc Dạ từng bị Lục Diệp kích sát kia.

Trước khi Phong Nguyệt Thiền chiếm lấy vị trí đầu bảng Linh Khê, hắn mới là đầu bảng.

Chẳng qua bởi vì một trường ngoài ý, linh khiếu bị phá, tu vi rơi xuống một cấp.

Một nguyên nhân khác đồng thời cũng là nguyên nhân then chốt nhất, hắn là kiếm tu!
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.