Cuối cùng Lục Diệp cũng không hiểu rõ đáp án của vấn đề này, bởi vì Nhị sư tỷ không giải thích cho hắn.
Có thể là không muốn giải thích, cũng có thể là cảm thấy chưa tới lúc, nàng không nói, Lục Diệp đương nhiên sẽ không truy hỏi đến cùng.
Vẫn là ngâm mình trong thùng gỗ tràn đầy nước thuốc kia, được Nhị sư tỷ dốc lòng trị liệu một phen, rất nhanh thương thế liền chuyển tốt.
Sắp đến chạng vạng, Lục Diệp mới thần thanh khí sảng đi ra, Hổ Phách chạy tới cọ xát hắn.
Mấy ngày nay ở Bích Huyết Tông, Hổ Phách rõ ràng trở nên cường tráng lên nhiều, rốt cuộc ngày ngày đều ăn ngon ngủ ngon, còn được nuốt vào lượng lớn Uẩn Linh Đan, thỉnh thoảng lại chạy tới tìm Lục Diệp nuốt một đạo huyết tuyến trên lân giáp, cuộc sống thoải mái nhàn nhã, vô ưu vô lự.
Về phần Y Y!
Cũng không biết nàng đang bận bịu cái gì ở chỗ chưởng giáo, mấy ngày mới đầu nàng còn đi theo sau lưng Nhị sư tỷ, từng thần thần bí bí nói với Lục Diệp, nàng muốn học để làm một y tu như Nhị sư tỷ.
Bởi vì đoạn đường này đi tới, Lục Diệp bị thương quá thường xuyên, có thể đoán được chính là, sau này hắn không thiếu được chém giết với người, cho nên nguyện vọng lớn nhất của Y Y chính là làm một y tu, như thế, dù trong chiến đấu không giúp đỡ được gì thì chiến đấu xong cũng có thể trị liệu thương thế cho Lục Diệp.
Nhưng không mấy ngày nàng đã không thấy bóng dáng, Lục Diệp cũng không biết tình hình thế nào, chắc là học không tốt lắm.
Kết quả bây giờ mỗi ngày nàng đều ở bên chỗ chưởng giáo, không biết có phải lại muốn làm một pháp tu hay không!
Theo như Lục Diệp được biết, chưởng giáo chính là pháp tu.
Lấy ra lân giáp, cho Hổ Phách hít một hơi, nhìn thân thể uy phong lẫm lẫm của Hổ Phách bỗng chợt cứng ngắc, cứng đờ ngã nhào trên đất, ngoài thân khí huyết sôi trào.
Đối với điều này, Nhị sư tỷ sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, Lục Diệp có kể qua cho nàng về lai lịch lân giáp này, nàng cầm đi tử tế nghiên cứu qua, xác định thứ này có hiệu quả tôi thể cực mạnh, chỉ cần khống chế tốt cường độ, một lần không luyện hóa quá nhiều thì sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.
Nhị sư tỷ còn nói, dưới Long Tuyền kia tất ẩn chứa bí mật nào đó, có lẽ chính là kỳ ngộ, về sau nếu thực lực cường đại, có thể tìm cơ hội quay lại đó xem xem.
Xem tất nhiên là phải xem, Lục Diệp còn nhớ được Thái La Tông Hàn Già Nguyệt kia, trên Kim Quang Đỉnh nếu không phải bị nữ nhân này bóc trần để uẩn, hắn nào cần phải chiến với nhiều lục trọng như vậy?
Thù này Lục Diệp nhớ kỹ, sớm muộn cũng sẽ đi đòi lại.
Không để ý tới Hổ Phách bốn chân đạp loạn như thể sắp tiêu đời đến nơi, Lục Diệp đi thẳng đến Thiên Cơ Điện.
Lát sau, hắn hiện thân trong trụ sở Thiên Cơ Điện, đưa tay điểm lên chiến trường ấn ký, truyền ra một đạo tin tức.
Rất nhanh liền có đáp lại:
- Không mấy người có điều kiện phù hợp, hỏi qua, không ai dám đi, ngược lại có hai tên không sợ chết, nhưng một tên là ngũ trọng, một tên là tứ trọng, đoán chừng Lục huynh cũng không nguyện mang theo vướng víu làm gì.
Lúc trước hắn ủy thác Trần Dục giúp hắn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp để cùng lúc đi tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, nhưng giờ xem ra, tình hình không mấy lạc quan.
Linh Khê trấn thủ chiến nổi danh như vậy, các tu sĩ về cơ bản đều có điều nghe qua, chỉ là tán tu tụ tập ở đây tu vi phổ biến không cao, trừ Trần Dục là thất trọng ra, số còn lại không mấy ai là lục trọng, những người này đều không khỏi hạng người tâm chí kiên định, nói cách khác thì là nhát gan.
Bằng thực lực của bọn hắn đã có thể tiến vào nội vi chiến trường xông pha thử xem, sở dĩ một mực dừng lại ở ngoại vi, chẳng qua là vì sợ sệt.
Mỗi lần Linh Khê trấn thủ chiến đều tử thương cực nhiều, loại sự tình như thế bọn hắn sao dám tham dự.
Ngay cả Trần Dục kia cũng không dám đáp ứng, nếu hắn thật có đảm phách tham dự Linh Khê trấn thủ chiến thì đâu đến nỗi còn sẽ lăn lộn ở ngoại vi mà sớm đã chạy đến nội vi rồi.
Đám tán tu không trông cậy được, điểm này Lục Diệp sớm có tâm lý chuẩn bị.
Nếu đã thế, vậy liền hết cách!
Lục Diệp đi ra Thiên Cơ điện, từ trong túi trữ vật lấy ra một con cá lớn dài đến một xích, con cá này toàn thân đỏ như máu, phảng phất do huyết ngọc đúc thành.
Đây là Huyết Hồng Tỗn trong Nguyệt Hồ, mấy ngày nay ở Bích Huyết Tông, Lý Bá Tiên câu được rất nhiều, đa phần đều bị ăn, một số nhỏ được Lục Diệp cầm đi.
Lát sau, một đạo bóng mờ khổng lồ từ trên trời giáng xuống, rơi ở trước mặt Lục Diệp, cuồng phong gào thét mà đến, Lục Diệp bị thổi cho mặt đau nhói, chính là Hôi Ưng tên Tiểu Hôi.
Nó cúi đầu xuống, nhè nhẹ mổ một cái, cắp Huyết Hồng Tỗn vào trong miệng, ngửa cổ nuốt trọn.
Trước đó Nhị sư huynh nói Tiểu Hôi rất thích ăn Huyết Hồng Tỗn này, Lục Diệp liền thỉnh thoảng mang tới mấy con, ăn no tự nhiên là không thể ăn no được, hình thể chênh lệch quá lớn, Huyết Hồng Tỗn dài một thước bị Tiểu Hôi ngậm lấy, nhìn không khác gì gà trống ngậm giun.
Nhưng đối với thứ này, Tiểu Hôi đúng thật rất thích, kéo theo đó thái độ của nó đối với Lục Diệp cũng thân thiết lên nhiều.
Mấy chục năm qua không ai quản nó, nó một mực canh giữ ở trụ sở Bích Huyết Tông, không rời không bỏ, thẳng đến khi Lục Diệp đến mới khiến nó nhiều thêm một tia sức sống.
Nuốt xong con cá, Tiểu Hôi nghiêng đầu nhìn Lục Diệp, trong mắt ưng thoáng hiện mong đời.
Lục Diệp lại lấy ra một con ném tới, Tiểu Hôi tinh chuẩn tiếp được.
Ngẩng đầu nhìn ưng, Lục Diệp nói:
- Tiểu Hôi, có thể đưa ta đi một nơi không?
Tiểu Hôi cúi mặt nhìn vào hắn, sau đó cúi đầu xuống, mỏ ưng cong cong hơi vạch, vừa khéo ôm lấy cổ áo Lục Diệp, sau đó nhẹ nhàng hất lên, quăng Lục Diệp lên trên lưng.
Mặt Lục Diệp lập tức tối sầm:
- Ngươi gật đầu là được, ta có thể tự mình đi lên, ngươi làm thế này mặt mũi ta biết để đâu!
Tiểu Hôi đã giương cánh, cuồng phong từ từ gào thét, Lục Diệp chỉ cảm thấy thân thể bỗng chợt mất đi trọng lực, cứ thế xung thiên mà lên.
Hắn vội vàng cúi thấp người, nằm rạp trên lưng chim ưng, đồng thời thúc giục linh lực ngăn cản cuồng phong ập mặt mà tới.
Tiếng ưng kêu hót vang lên, như thể đang hỏi dò Lục Diệp muốn đi đâu.
Lục Diệp lấy ra Thập Phân Đồ tra tìm, chỉ tới một phương vị, cự ưng lập tức bay về hướng đó.
Lục Diệp lại tranh thủ thời gian thúc giục chiến trường ấn ký, truyền về một đạo tin tức cho Nhị sư tỷ.
Lát sau liền được đến đáp lời:
- Trên đường coi chừng, về sớm chút!
Nằm trên lưng ưng rộng thoáng, Lục Diệp thiết thực lĩnh giáo cái gì gọi là nhanh như điện chớp.
Tốc độ Tiểu Hôi còn nhanh hơn cả món linh khí phi hành của Thang Võ khi trước, rốt cuộc đây nói thế nào cũng là một con yêu thú phi hành, hơn nữa có được tận hơn mười năm lắng đọng, Lục Diệp nghiêm trọng hoài nghi thực lực Tiểu Hôi chắc phải sánh được với một vị tu sĩ cửu trọng tu hành công pháp cấp Thiên.
Chỉ là bị giới hạn bởi quy tắc Linh Khê chiến trường, không cách nào đột phá.
Hồi tưởng đến bộ dạng tiêu sái khi ngự khí phi hành của Nhị sư huynh, Lục Diệp không khỏi có chút hướng tới, chẳng qua trước mắt tu vi hắn còn thấp, muốn ngự khí phi hành thì còn phải đề thăng cảnh giới.
Tu sĩ bình thường đến thất trọng liền có thể ngự khí chi năng, nhưng muốn ngự khí phi hành thì còn cần lên đến bát cửu trọng mới được, chỉ khi đó, cơ thể mới có đầy đủ linh lực duy trì phi hành trong thời gian dài.
Đợi sau khi đến cửu trọng liền có thể chuyển tu công pháp cấp Thiên, chỉ có chuyển tu công pháp cấp Thiên mới có tư cách đột phá Linh Khê Cảnh, tấn thăng Vân Hà.
Đến Vân Hà Cảnh liền có thể nhục thân phi không.
Những điều này đối với Lục Diệp mà nói thì còn có chút xa xôi.
Tiểu Hôi chẳng những bay nhanh, năng lực phi hành liên tục cũng cực mạnh, một ngày một đêm sau, nó mới hạ xuống khôi phục thể lực, về phần đồ ăn thì không cần Lục Diệp để ý, chính nó có thể nhẹ nhàng kiếm được đồ ăn từ dã ngoại, thậm chí còn ngậm chạy tới phân cho Lục Diệp ăn cùng.
Đối với Lục Diệp mà nói, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu chính là cần thời thời khắc khắc thúc giục linh lực bảo vệ bản thân, tránh miễn bị đông cứng hoặc là bị cuồng phong thổi rớt xuống.
Trên bầu trời ngoại vi về cơ bản không có người bay lượn, cho nên một đường đi tới đều vô cùng thuận lợi.
Thẳng đến năm ngày sau, lúc sắc trời sắp muộn, Lục Diệp mới tới nơi.
Theo như hiển hiện trên Thập Phân Đồ, nơi này là Anh Sơn.
Hắn muốn đi tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, đám tán tu không trông cậy được, Lục Diệp đành phải tự nghĩ cách tìm trợ thủ, nhưng người hắn quen biết căn bản không mấy ai, nghĩ mãi nghĩ mãi liền nghĩ đến Hoa Từ.
Đương sơ lúc mình rời khỏi Anh Sơn, nữ nhân này là ngũ trọng, thời gian qua lâu vậy rồi, nàng hẳn đã có tu vi lục trọng mới đúng.
Tu vi như vậy đã đủ tư cách tham gia Linh Khê trấn thủ chiến, then chốt hơn cả, nàng là y tu, nếu mình bị thương, nàng có thể trị liệu giúp.
Đương nhiên, Lục Diệp sẽ không cưỡng bách nàng làm cái gì, người đều có chí riêng, một y tu hành y cứu thế như Hoa Từ chưa hẳn đã nguyện ý tham gia loại chiến sự hỗn loạn như thế kia.
Lần này đến đây, chẳng qua là muốn thử xem.
Ngoài ra, hắn trước sau hai lần được đến ân cứu mạng của người ta, cuộc sống của tán tu không dễ dàng, tình cảnh cũng không quá an toàn, Lục Diệp nghĩ nếu có thể liền tiếp đám người Hoa Từ đến Bích Huyết Tông, ở bên kia, chí ít an toàn sẽ được đảm bảo chút.
Chuyện này từ lúc rời khỏi Anh Sơn hắn đã từng nghĩ qua, nhưng đương thời chính hắn đến cả cửa Bích Huyết Tông mở về hướng nào đều không biết, tự nhiên không khả năng mạo muội hứa hẹn gì được.
Cự ưng chậm rãi rơi xuống, cuốn lên một trận cuồng phong, trúc lâu bốn phía phát ra tiếng vang kẽo kẹt, lần lượt từng đạo thân ảnh lủi đi ra từ trong trúc lâu.
Từng đôi tròng mắt hốt hoảng nhìn về phía cự ưng.
Lục Diệp thấy được Hoa Từ và Nguyễn Linh Ngọc, còn nhìn thấy thân hình khôi ngô của Khổng Ngưu, đồng thời nhiều thêm mấy người không quen biết!
Chắc là thành viên mới được Tán Du Xã thu lấy trong đoạn thời gian này?
Chẳng qua khiến Lục Diệp cảm thấy hoang mang chính là, tu vi mấy gương mặt không quen biết kia đều rất không sai, trong đó thậm chí có một tên thất trọng, một tên lục trọng!
Tên thất trọng kia mở miệng hét to:
- Vị đạo hữu nào đại giá quang lâm?
Đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Diệp, ngấm thầm thúc giục linh lực.
Lục Diệp nhìn vào Hoa Từ, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, hắn thấy nơi cổ trắng nõn của Hoa Từ có một đạo vết thương rõ ràng, đây chắc là thương tích do lợi khí gây ra, lưu lại vết thương rõ ràng như vậy, chứng tỏ thương thế không hề nhẹ, hơn nữa nhìn góc độ và vị trí của vết thương kia thì có vẻ không quá giống bị người chém bị thương, ngược lại giống như là chính bản thân Hoa Từ cắt thương!
Nữ nhân này đang yên đang lành lại muốn tự tử? Lục Diệp nhíu mày.
Ngay đúng lúc này, Hoa Từ đột nhiên đưa tay, trong tay ngắt pháp quyết, một tầng sóng khí màu xám có thể thấy bằng mắt thường lấy nàng làm trung tâm, ầm vang cuốn thốc ra bốn phía.
Nguyễn Linh Ngọc đứng ở bên người Hoa Từ lập tức quát lớn theo:
- Nhất Diệp mau giết bọn hắn, bọn hắn là người Vạn Ma Lĩnh!
Oanh một tiếng, Khổng Ngưu đã xông giết về phía một tên tu sĩ ngũ trọng, nháy mắt liền chém giết thành một đoàn với gương mặt xa lạ mà Lục Diệp chưa từng thấy qua kia, hiện tại Khổng Ngưu cũng là ngũ trọng, thực lực đối thủ tương đương với hắn, nhưng mới vừa tiếp xúc, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia liền rơi vào thế hạ phong, bởi vì từ trong khoang miệng mũi người này không ngừng có thứ gì đó như nấm khoái tốc mọc ra, làm loạn tâm thần hắn.
….