Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 189: 189: Y Tu Nhà Ta Rất Đáng Sợ




Thứ văn Phi Dực Vân phu nhân xăm ở sau lưng Lục Diệp giúp hắn đại ân, mắt thấy Lục Diệp xung thiên mà lên, ba tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh rõ ràng hơi có chút thất thần, hiển nhiên không ngờ đến Lục Diệp còn có bản sự như thế.

Nhất thời, Lục Diệp biến thành hồng quang bay vút giữa trời, phía sau là ba đạo linh quang màu sắc khác nhau đuổi theo, kéo ra từng dải quang mang dài.

Thứ văn không phải là thứ mỗi tu sĩ cấp thấp đều có, đưa mắt khắp toàn Cửu Châu, số lượng Linh Văn Sư đều không tính nhiều, mà người có thể xăm thứ văn lên thân tu sĩ cấp thấp lại càng ít, có thể nói trong tu hành giới Cửu Châu, Linh Văn Sư như thế không quá hai mươi người.

Vân phu nhân chính là một vị trong đó! Nếu không phải nể mặt chưởng giáo, nàng sẽ không tùy tiện ra tay.

Lục Diệp lao đi hơn mười trượng, cảm giác nguy cơ sau lưng mới từ từ tiêu tán, ngoảnh đầu nhìn lại, những người kia đã thu hồi linh khí, hiển nhiên Lục Diệp đã thoát ra ngoài phạm vi công kích của bọn hắn.

Ngự khí giết địch cũng có giới hạn, đối với mấy tên tu sĩ thất trọng này mà nói, ba mươi trượng chính là cự ly cao nhất mà bọn hắn có thể vươn tới, xa hơn nữa, liên hệ giữa bọn hắn và linh khí sẽ bị cắt đứt.

Mắt thấy Lục Diệp đào tẩu, ba người ngơ ngác nhìn nhau một phen, nhất thời không biết nên đuổi hay không, vừa rồi Lục Diệp liên tiếp trảm giết hai tên pháp tu, quả thực khiến bọn hắn có chút kiêng dè, nhưng tu vi Lục Diệp cũng theo đó bạo lộ trước mắt, một tên lục trọng mà thôi, ngoài ra hai tên tu sĩ Hạo Thiên Minh còn lại đã bị trọng thương, có thể nói, lúc này lựa chọn tốt nhất chính là truy sát, không thể cho địch nhân cơ hội thở dốc.

Nhưng đảo nhỏ đối diện nói thế nào cũng là địa bàn được người khác kinh doanh từ lâu, tùy tiện đuổi theo chưa hẳn đã là chuyện tốt, vạn nhất đối phương thiết trí bẫy rập ở đó thì sao!
Khoan nói những cái khác, bên kia chỉ cần mai phục mấy tên tu sĩ Hạo Thiên Minh, bọn hắn liền rắc rối to, dù cho khả năng này thực ra không lớn.

Nhất thời do dự, ba người thương nghị qua một phen, quyết định để quỷ tu kia lẻn vào, điều tra tình hình.

Trong sáu đại hệ thống tu sĩ, quỷ tu tinh thông tập sát lẻn vào, chẳng qua bởi vì tu vi tu sĩ Lục Diệp đụng phải trước mắt không tính cao, dù gặp một ít quỷ tu thì đặc thù ở phương diện này cũng không tính rõ ràng, lúc tu vi còn chưa cao, nhìn qua quỷ tu không khác với binh tu là mấy.

Chỉ khi những quỷ tu kia có được tu vi tương đối, ưu thế của quỷ tu mới sẽ dần dần được phát huy đi ra.

Chẳng qua ai nấy đều biết, quỷ tu chạy nhanh nhất, cho nên trọng nhiệm điều tra địch tình tất nhiên rơi trên thân quỷ tu kia, dù hắn có chút không quá nguyện ý, song lúc này đã không còn phương pháp ứng đối nào khả thi hơn.

Dưới sự yểm hộ của hai tên đồng bạn, quỷ tu kia thuận lợi lẻn vào đảo nhỏ nơi đám người Lục Diệp đang trú ngụ, từ xa xa dò la một phen, rất nhanh liền đưa về một tin tức tốt, một tin tức xấu.

Tin tức tốt là bên kia đúng thật còn có một người, chẳng qua người kia cũng chỉ có tu vi lục trọng.

Còn tin tức xấu là người kia là y tu, lúc này chính đang trị liệu thương thế giúp cho hai tên tu sĩ Hạo Thiên Minh bị thương!

Nghe được phản hồi này, thể tu và binh tu đều thoáng ngẩn người, thực sự không nghĩ ra đây rốt cuộc là trấn thủ sứ và phó sứ của tông môn nào, hai người đều là lục trọng thì cũng thôi, trong đó không ngờ lại có một y tu.

Phải biết y tu dù có thể kiêm tu những phái hệ khác, nhưng bởi vì cần tiêu tốn lượng lớn thời gian nghiên cứu y thuật, cho nên so với tu sĩ cùng cấp độ, thực lực y tu là kém nhất.

Ở Linh Khê trấn thủ chiến, về cơ bản sẽ không xuất hiện thân ảnh y tu, đến cái nơi thế này, đa phần thời gian đều dùng để chém giết với địch nhân, nếu thực lực không đủ sớm muộn cũng phải chết, mang theo y tu thì được ích lợi gì? Chờ mình người bị chém thành mười mấy miếng, sau đó khâu lại thi thể chắc?
Cho nên ba người phía Vạn Ma Lĩnh không khỏi có chút mơ hồ, đây rốt cuộc là tông môn nhà ai, lại có thao tác khiến người há hốc mồm như thế.

Song bọn hắn biết, không thể chờ đợi thêm được nữa, đối phương có một tên y tu, như vậy hai tên tu sĩ Hạo Thiên Minh bị trọng thương kia một khi được đến trị liệu liền sẽ khôi phục chiến lực, tới khi đó bọn hắn sẽ phải lấy ba địch bốn!
Tất phải mau chóng ra tay, không để cho hai người kia có thời gian khôi phục.

Quyết định chủ ý xong xuôi, ba người phía Vạn Ma Lĩnh lập tức xuất phát về phía đảo nhỏ đối diện, đồng thời thương nghị để quỷ tu kia cuốn lấy Lục Diệp, trước đó bọn hắn đã được một phen lĩnh giáo khắc sâu thủ đoạn của Lục Diệp, biết không thể đối đãi với đứa này như là lục trọng bình thường, không trông đợi quỷ tu kia có thể gi ết chết Lục Diệp, chỉ cần kìm chân, đợi hai người bọn hắn giải quyết dứt điểm ba tên Hạo Thiên Minh kia, sau đó liền có thể lấy ba đánh một, tới khi ấy dù Lục Diệp biết bay thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Cùng lúc, Hoa Từ chính đang chữa thương cho hai vị tu sĩ Hạo Thiên Minh đột nhiên giương mắt, nhìn sang Lục Diệp ở bên.

Lục Diệp ngầm hiểu.

- Tới rồi à?
Thể tu kia mở miệng hỏi dò.

- Tới rồi!
Thể tu miễn cưỡng đứng dậy, xách theo linh khí đại thuẫn, trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn chạy không thoát kiếp này, hắn hướng về phía Lục Diệp cười cười:
- Đã liên lụy đến các ngươi, ta sẽ tận lực ngăn trở bọn hắn.

Nữ tu kia cũng đứng lên, hai thanh linh khí đoản đao siết chặt trên tay.

Tuy đã được Hoa Từ trị liệu, nhưng thời gian quá ngắn, điều Hoa Từ có thể làm cũng chỉ là giúp bọn hắn trước cầm máu lại mà thôi.

Nữ tu tựa hồ muốn nói gì đó với Lục Diệp, nhưng sau cùng vẫn không thốt được ra khỏi miệng, Lục Diệp chậm rãi rút ra trường đao bên hông, thản nhiên nói:
- Không cần liều mạng với bọn hắn, nếu bọn hắn dám tới, nơi này chính là chỗ táng thân dành cho chúng.

Thể tu và nữ tu đều kinh ngạc, không biết hắn lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy, tuy phe mình có bốn người, nhưng tỷ lệ thắng lại không cao.

- Y tu nhà ta rất đáng sợ!
Nói xong, Lục Diệp siết chặt Bàn Sơn Đao nơi tay, trong tầm mắt, thân ảnh ba người phía Vạn Ma Lĩnh đã xông giết tới, người chưa đến nơi, ba đạo lưu quang đã vút tới.

Thể tu thân hình khôi ngô hét lớn một tiếng, đứng ra chắn trước mặt chúng nhân, giơ lên linh khí đại thuẫn, linh lực thúc giục, từ trên mặt đại thuẫn kia lập tức lan ra một đạo bình chướng dày đặc, che chắn bốn người ở phía sau.

Tiếng vang đinh đinh đương đương truyền ra, mỗi lần tiếng vang vọng lên đều khiến thân hình thể tu hơi rung, nhưng dưới chân hắn như mọc rễ, sừng sững bất động.

Nương theo từng đợt công kích từ địch nhân, bình chướng linh khí đại thuẫn bắt đầu nứt vỡ, chẳng qua Lục Diệp và nữ tu kia đã từ trái phải xông giết đi ra.

Một trong hai thanh đoản đao nơi tay nữ tu bay ra ngoài, đồng thời lấy ngự khí chi đạo đánh úp về phía đối phương, ép cho tên binh tu Vạn Ma Lĩnh kia không thể không thúc giục linh khí ngăn cản.

Cùng lúc, Lục Diệp cũng thúc giục thuật pháp, đánh tới quỷ tu kia.

Nhất thời, trường diện náo nhiệt phi thường, linh lực ba động cuộn trào.

Hoa Từ trốn ở sau mặt linh khí đại thuẫn chầm chậm đưa tay lên, thúc giục linh lực, bấm một pháp quyết.

Chớp mắt sau đó, thần sắc ba người phía Vạn Ma Lĩnh đột nhiên cuồng biến, bởi vì linh lực trong cơ thể bọn hắn bỗng trở nên mờ rít, vận chuyển chậm lại, dẫn đến thực lực nháy mắt giảm mạnh, uy thế khi ra tay cũng suy giảm rõ rệt.

Không chỉ thế, ba người đều cảm thấy trong thất khiếu như có thứ gì đó chui ra, khiến người hít thở khó khăn, tầm nhìn bị hạn chế, tùy theo những vật kia lớn dần, một thân linh lực tấn tốc trôi đi mất.

Cảnh ấy khiến cả ba người đều bị dọa cho nhảy dựng.

Lục Diệp đã chạy đến trước mặt quỷ tu, trường đao trong tay chém xuống, máu tươi vẩy ra!
Sau chừng ba mươi nhịp thở, chiến đấu tùy theo linh khí đại thuẫn của thể tu phe mình nện nát đầu thể tu đối phương mà kết thúc.

Lục Diệp tra đao vào vỏ, thần sắc Hoa Từ bình tĩnh như thường, chỉ có thể tu và nữ tu phe mình là ánh mắt phức tạp nhìn vào nàng.

Trước đó Lục Diệp nói y tu nhà mình rất đáng sợ, bọn hắn còn không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy y tu có đáng sợ thì cũng đáng sợ được đến đâu? Nhận biết của thế nhân đối với y tu vĩnh viễn chỉ dừng ở chăm sóc người bị thương.

Thẳng đến khắc này bọn hắn mới ý thức được, y tu này thật rất đáng sợ!
Bọn hắn thậm chí không thấy rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ba người Vạn Ma Lĩnh đang trên đường xông giết, bỗng nhiên trong thất khiếu mọc ra rất nhiều cây nấm nhỏ, sau đó thực lực khoái tốc hạ thấp, tiếp nữa là ba người phe mình nhẹ nhàng giải quyết đối phương, chém cứ như chặt dưa thái thịt.

Chưa từng nghe nói trên đời này lại có thủ đoạn quỷ quyệt như thế, trong mỗi tông môn đều có một ít y tu, song không y tu nào có thể đánh đồng với vị trước mắt này!
Hai người ẩn ẩn cảm thấy, nữ tu khí chất dịu dàng này e là từng được đến kỳ ngộ hoặc truyền thừa nào đó, bằng không không lý nào lại có bản sự khủng bố đến vậy.

- Các ngươi chữa thương đi.

Lục Diệp nhắc nhở một tiếng, sau đó bắt đầu quét dọn chiến trường.

Hoa Từ nhìn qua hai người, ôn nhu hỏi:
- Hai vị ai tới trước?
Thể tu cùng nữ tu liếc nhau, trăm miệng một lời thốt lên:
- Hắn!
Tựa hồ phát giác ra điều gì, Hoa Từ khẽ cười nhẹ, nói:
- Yên tâm, sẽ không trồng nấm lên thân các ngươi đâu.

Thể tu lúng túng gãi gãi đầu:
- Lam sư muội tới trước đi, ta còn trụ được.

Ba người đương trường chữa thương khôi phục, Lục Diệp thu hồi túi trữ vật và linh khí rải rác trên đất, sau đó kéo thi thể ba người ném xuống biển.

Tiếp nữa, hắn lại chạy đến đảo nhỏ bên kia, thu thập đồ đạc của những người bị giết khi trước, thi thể cũng được xử lý theo cách tương tự.

Một nén hương sau, Lục Diệp mang theo thần tình cổ quái quay về, trong tay nắm lấy một vật.

- Nhất Diệp sư đệ!
Nữ tu chữa thương xong xuôi, đã không còn đại ngại, chẳng qua thương thế muốn khôi phục thì vẫn còn cần một đoạn thời gian.

- Lam sư tỷ!
Lục Diệp mỉm cười nhìn nàng:
- Lại gặp mặt.


Vừa nãy mặc dù cứu đối phương, nhưng thời gian gấp gáp, căn bản không kịp ôn chuyện, thẳng cho đến lúc này.

Nữ tu rõ ràng là Tử Hà Sơn Lam Vũ Điệp, hơn hai tháng trước, thân phận Lục Diệp bại lộ, vô số tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chặn giết hắn, là Lam Vũ Điệp dẫn theo người Tử Hà Sơn tìm tới Lục Diệp đầu tiên, đồng thời cũng một đường bảo hộ hắn.

Trong đoạn thời gian đào vong đó, Lục Diệp từng được đến rất nhiều người bảo hộ, nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là Lam Vũ Điệp.

Một là bởi nàng là người đầu tiên tìm tới, hai là thời gian hai người ở chung tương đối dài, những người bảo hộ Lục Diệp khác, đôi lúc mới vừa tiếp xúc với Lục Diệp thì đã bị bức đành chịu, phải đi nghênh chiến tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.

Sau cùng lúc tách ra với Lam Vũ Điệp, nàng và một số người Bắc Đẩu Tông đang bị phía Vạn Ma Lĩnh vây công, thế là Lục Diệp chủ động bại lộ hành tung, dẫn đi rất nhiều người Vạn Ma Lĩnh.

Sau đó cũng từng truyền tin qua cho Lam Vũ Điệp, xác nhận nàng vẫn an toàn.

Chỉ là Lục Diệp không ngờ lại sẽ đụng đến đối phương trong Linh Khê trấn thủ chiến, nàng xuất hiện ở đây, chứng tỏ thân phận nàng cũng là trấn thủ sứ hoặc là phó sứ.

- Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ.

Lam Vũ Điệp nghiêm mặt nói.

Lục Diệp lắc đầu:
- Nếu không có sư tỷ ngày đó một đường bảo hộ thì nào có ta hôm nay, kể ra, là ta phải cảm tạ sư tỷ mới đúng.

- Vậy chúng ta xem như hòa.

Lam Vũ Điệp mỉm cười nói.

Lục Diệp còn chưa lên tiếng, Hoa Từ đang chữa thương cho thể tu ở bên kia đã chớp chớp tròng mắt to, vô tội nói:
- Lần trước chẳng phải ngươi nói với ta, ân cứu mạng nên lấy thân tương báo?
- Hả? Lần trước?
Lam Vũ Điệp kinh ngạc nhìn sang Lục Diệp.

Mặt Lục Diệp tối sầm:
- Đừng để ý tới nàng, y tu này của nhà ta cứ thích nói khùng nói điên.

….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.