Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 89: 89: Ta Hận Pháp Tu




Bên ngoài Liệt Thiên Hạp là một vùng bình nguyên rộng lớn, địa thế bằng phẳng, địa hình như vậy đối với tình cảnh trước mắt của Lục Diệp mà nói quả thực tràn ngập ác ý, bởi vì hoàn toàn không có chỗ nào có thể núp.

Hắn lấy Thập Phân Đồ ra tra xét, qua phiến bình nguyên này sẽ có một ngọn núi, bên kia núi lại có một con sông lớn, sau khi qua sông đi mấy chục dặm sẽ có một phường thị.

Vào núi! 
Lục Diệp quyết định nhanh chóng, hắn không biết cảnh giới Linh Khê thất trọng rốt cuộc có thủ đoạn như thế nào, nhưng với tình cảnh trước mắt thì chỉ có vào núi mới có đường sống.

Song ngọn núi kia cách nơi này không gần, cho dù lấy tốc độ của Hổ Phách cũng cần một canh giờ mới có thể đến được.

Trong lòng Lục Diệp âm thầm cầu nguyện, Đổng Thúc Dạ kia không chạy đến quá nhanh mới tốt.

Ý niệm này mới nổi lên liền chợt sinh ra một loại cảm giác như lưng có gai nhọn, Lục Diệp quay đầu nhìn lại chợt hoảng hốt, chỉ vì có một điểm ánh sáng cấp tốc lướt tới từ phương hướng Liệt Thiên Hạp, gần như không cần nghĩ cũng biết điểm sáng kia chính là Đổng Thúc Dạ đuổi giết tới đây, dù cách khoảng cách còn rất xa, nhưng y liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Diệp cưỡi Hổ Phách, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm mình.

Thứ khiến Lục Diệp sinh ra loại cảm giác gai đâm lưng này chính là sát khí của đối phương.

- Hắn có thể bay ư?
Trong lòng Lục Diệp lộp bộp một cái.


Hắn vốn cảm thấy mình dựa vào Hổ Phách, có thể có xác suất rất lớn tránh thoát tên này đuổi giết, dù sao tốc độ chạy của nó vẫn rất nhanh, nhất là với tình huống khẩn cấp trước mắt thì Hổ Phách sẽ toàn lực ứng phó.

Nhưng trăm triệu lần hắn không nghĩ tới, gia hỏa Đổng Thúc Dạ này dĩ nhiên có thể bay! Thế cục thật không ổn khi một người chạy trên mặt đất, còn một người lại bay trên trời, Hổ Phách rõ ràng sẽ trốn không thoát.

Thế nhưng cũng đúng lúc này, bóng dáng Đổng Thúc Dạ bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, Lục Diệp còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tên này lại phóng lên trời, bay vút tới đây.

Một lát sau Lục Diệp có thể thấy được rõ ràng, không phải tên này biết bay, hơn nữa chỉ đang lướt đi, nhưng mỗi một lần y lướt đi đều có thể lướt ra khoảng cách hơn trăm trượng, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của Hổ Phách.

Tình huống không tệ như tưởng tượng, nhưng tuyệt đối cũng không lạc quan.

Khoảng cách giữa hai bên đang không ngừng kéo gần, chiếu theo thế cục như vậy tiếp tục thì không tới một nén nhang, Đổng Thúc Dạ có thể đuổi kịp.

Cảnh giới Linh Khê thất trọng quả nhiên không phải tầm thường, người ta chạy tới đuổi giết hắn nên cũng có điều nắm chắc.

Phải nghĩ biện pháp mới được, Lục Diệp hơi trầm ngâm, lấy ra một tấm linh phù từ trong túi đựng đồ.

Linh phù trong tay hắn hiện giờ chỉ còn lại chín tấm, ba ngày đại chiến với La Thích khiến hắn vận dụng quá nhiều linh phù, tất cả chín tấm còn lại đều có tính chất phòng ngự và phụ trợ.

Lục Diệp lấy ra tấm linh phù này gọi Phong Hành, chính là linh phù phụ trợ có thể tăng lên tốc độ, trước kia Lục Diệp không có cơ hội dùng, lúc này vừa vặn đúng dịp.


Hắn thúc dục linh lực, vỗ linh phù lên người Hổ Phách một cái, trong tích tắc có một tầng linh quang quanh quẩn quanh người nó, rất nhanh lại hội tụ tới bốn chân của nó, lực lượng nhẹ nhàng quấn quanh.

Được linh quang tương trợ khiến tốc độ Hổ Phách đột nhiên tăng lên.

Mặc dù vẫn không thể nào thoát khỏi Đổng Thúc Dạ đuổi giết, nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian hơn.

Người đuổi người chạy, không ngừng tiến tới gần ngọn núi lớn kia, sát khí trong mắt Đổng Thúc Dạ gần như đã ngưng tụ thành thực chất, phun trào như lửa.

Y vốn tưởng rằng mình ra tay thì sẽ dễ dàng giết Quá Sơn Hổ này, ai ngờ mình đánh giá thấp tốc độ của con đại hổ trắng như tuyết kia, trước mắt đối phương lại vận dụng linh phù tương trợ, càng khó đuổi giết hơn.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Đổng Thúc Dạ giết Lục Diệp, Thiếu tông chủ bị giết dưới sự quản lý của y, việc này đã được báo cáo lên, những lão gia hỏa trong tông tức giận lôi đình, nhất là Tông chủ còn rõ ràng lên tiếng, con cưng thành sự không đủ bại sự của lão không thể chết vô ích, kẻ giết người nhất định phải đền mạng! 
Nếu không phải tu sĩ Vân Hà Cảnh không thể tiến vào chiến trường Linh Khê, Đổng Thúc Dạ thậm chí hoài nghi Tông chủ sẽ tự mình giết vào.

Bởi vì tên ngu xuẩn kia bị giết cho nên Đổng Thúc Dạ ăn một trận răn dạy, lúc trước bị Huyền Môn tuyên chiến đánh bại càng làm cho tình cảnh của y ở trong tông càng lúc càng không ổn, nếu như có thể báo thù tuyết hận vì thiếu tông chủ, có lẽ y còn có thể bảo trì địa vị trước mắt, nhưng nếu như không thể thì sau này y nhất định nửa bước khó đi ở trong Cửu Tinh Tông.

Cho nên bất kể như thế nào, kẻ giết người kia đều phải chết! 

Đối phương vận dụng linh phù thì như thế nào, vẫn không thể thoát khỏi y truy đuổi, khoảng cách không ngừng kéo gần, chỉ cần đến vị trí thích hợp thì y chỉ dùng một đạo thuật pháp cũng đủ có thể lấy đi mạng tên Quá Sơn Hổ kia! 
Sau đó một nén nhang, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hơn một ngàn trượng, uy năng linh phù Phong Hành hao hết, Lục Diệp lại lấy ra thêm một tấm chụp lên người Hổ Phách.

Đây cũng là tấm linh phù Phong Hành cuối cùng, chưởng giáo chỉ chuẩn bị cho hắn hai tấm loại này, nếu dùng hết cái cuối cùng này thì sẽ không còn.

Lại thêm một nén nhang trôi qua, rõ ràng có thể thấy được núi lớn ở phía trước, chỉ cần có thêm thời gian khoảng một chén trà thì Hổ Phách có thể mang theo Lục Diệp vào núi, đến lúc đó muốn trốn tránh ẩn nấp sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Song Đổng Thúc Dạ đã đuổi giết đến trong vòng ba trăm trượng, khoảng cách này đã rất nguy hiểm, Lục Diệp cảm giác tim đập thình thịch, một loại cảm giác áp bách hít thở không thông khó nói thành lời hiện lên, làm cho hắn hô hấp có chút khó khăn.

Hai trăm trượng, một trăm trượng!
Lục Diệp cảm nhận được phía sau có linh lực ba động mãnh liệt, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đổng Thúc Dạ lướt qua giữa không trung một tay chỉ về phía mình, trước mặt có một cái mâm tròn linh lực màu đỏ rực đang từ từ chuyển động.

- Huyền Môn đã dốc toàn lực công đánh nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, ngươi còn có tâm tư đuổi theo ta?
Lục Diệp vội vàng hô to.

Huyền Môn lợi dụng hắn, hắn đương nhiên cũng không cần phải che dấu tin tức thay bọn họ, ở nguy cơ sinh tử trước mắt, tự nhiên có thể kéo dài được bao lâu thì cố kéo dài thêm.

Đổng Thúc Dạ nghe được lời này rõ ràng giật mình một chút, bản năng nói cho y biết không phải Lục Diệp đang nói dối, tâm thần y hơi loạn, mâm tròn linh lực trong tay cũng có chút bất ổn, ngay sau đó y liền hét lớn một tiếng: 
- Yêu ngôn hoặc chúng, loạn tâm thần ta, nhận lấy cái chết!
Linh quang bắn ra, từng đoàn hỏa cầu to bằng nắm tay như mưa sao băng bao trùm đến chỗ Lục Diệp, hỏa cầu nói ít cũng có hơn mười đoàn, liên miên không dứt.

Mí mắt Lục Diệp nhảy lên, hắn mặc dù biết cảnh giới Linh Khê thất trọng không dễ chọc, nhưng cũng không nghĩ tới người ta lại mạnh đến trình độ này! Hơn nữa nhìn dấu hiệu Đổng Thúc Dạ ra tay, rõ ràng là một pháp tu! 

La Thích cũng là pháp tu.

- Ta hận pháp tu!
Lục Diệp âm thầm cắn răng, xê dịch thân dưới ở trên lưng hổ, bám chặt trên người nó, tay ấn chuôi đao, ngưng thần chờ đợi.

Từng đạo hỏa cầu rơi xuống, Hổ Phách né trái né phải, tránh đi công kích, hỏa cầu kia công kích cực cao, rơi trên mặt đất sẽ đập ra một cái hố, hỏa diễm văng khắp nơi, thiêu đốt hừng hực.

Ăn một đạo thuật pháp như vậy thì không chết cũng phải lột da.

Trên lưng hổ, Lục Diệp liên tiếp xuất đao, đồng thời linh văn Ngự Thủ cũng không ngừng lóe ra.

Những hỏa cầu mà Hổ Phách không thể tránh thoát đều bị hắn chém ra hoặc là ngăn cản, hỏa diễm bắn ra thiêu đốt cả người hắn đau đớn, Hổ Phách cũng không ngừng nức nở, trên người tỏa ra mùi thịt nướng.

Hỏa cầu rơi xuống, Lục Diệp và Hổ Phách ngoại trừ có chút bỏng thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng tay cầm đao của Lục Diệp đang run rẩy kịch liệt.

Thuật pháp của tu sĩ cảnh giới Linh Khê thất trọng không dễ trảm như vậy.

Thuật pháp này của đối phương là công kích phạm vi lớn, ý đồ một lần đánh chết Lục Diệp, cho nên lực sát thương rõ ràng bị phân tán, nhưng hắn đều cần toàn lực ứng phó mới có thể ngăn được mỗi một đoàn hỏa cầu.

Hơn nữa Đổng Thúc bởi vì vội vàng thi pháp, còn nếu như y toàn lực ứng phó thì sẽ đến tình trạng như thế nào? Lúc này đây sợ là thật sự có chút lành ít dữ nhiều!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.