Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 21: Tụng "Hoàng Đình"



Dịch giả: quantl

Mây trôi lượn lờ, ngàn núi mờ ảo, hà quang vạn đoá, điềm lành khắp nơi.

Côn Luân Sơn, Vạn Sơn Chi Mẫu.

Từng có đại thần thông giả đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn, dùng thần thông vô thượng, quan trắc hướng đi của linh mạch trong thiên địa. Phát hiện cả vùng đất có một nửa linh mạch từ Côn Luân Sơn mà ra. Cái tên Vạn Sơn chi mẫu từ đó mà xuất hiện.

Bởi vì Côn Luân Sơn linh khí dồi dào, cho nên có rất nhiều linh thảo, dã thú đột nhiên mở linh trí, dụng bản năng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thổ nạp thiên địa nguyên khí. Nhưng đó chỉ là hậu thiên linh vật, mặc dù bắt đầu khai linh nhưng chỉ hiểu được tu luyện thô ráp, dùng tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí để tu luyện nội đan, thần thông pháp thuật chỉ có một chút theo bản năng, so với những sinh linh từ lúc sinh ra đã diễn hoá thiên địa thì kém không ít... Những sinh linh được thiên địa diễn hoá dựng dục nên được người đời gọi là đại tiên hoặc đại thần thông tu sĩ, cũng có tên khác là Thiên Thiên Chi Linh.

Vì vậy những hậu thiên linh vật sẽ đi bái những vị tu sĩ kia làm thầy, ít nhất là cũng đều tụ họp tại đỉnh núi của họ, dần dà tạo thành một thế lực...

Thi thoảng sẽ có thần thông giả đăng đàn diễn giải, dẫn tới ngàn vạn tiểu yêu tiểu quái tới nghe. Sau khi nghe xong, tiểu yêu tiểu quái có người sẽ hành lễ sư đồ với người giảng, sau khi xuống núi sẽ tự nhận mình là đệ tử.

Thiên địa thành hình, có sinh linh đương nhiên sẽ có giết chóc, có tư tưởng sẽ có tranh chấp. Hỗn độn từ đó mà sinh. Những người vì hảo ý mà đăng đàn diễn giải, lại vì một số đệ tử của mình tự cho là đúng, kết thù với người khác, bị cừu gia tìm tới tận sơn môn, tự dưng bị kéo vào tranh đấu, phiền toái cứ thế mà kéo lên.. Vì vậy những đại thần thông giả không hề diễn giải chỉ truyền cho người cùng tộc. Cho dù là có thành tâm bái sư cũng phải khảo nghiệm tâm tính mới có thể truyền đạo pháp thần thông.

Năm đó Khổng Tuyên cho khối ngọc giản cho Nam Lạc có chứa đại đạo mà y diễn giải. Mà Nam Lạc hiện giờ lại cầm một quyển sách, không phải giấy cũng chẳng phải gỗ, không phải vàng cũng không phải sắt, càng không phải là các loại da lụa. Thông Huyền Thiên Sư dùng đồng đỏ trong núi, nung trong lò đan bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại dùng thần niệm hư không khắc chữ trên mặt sách. Ngày sách thành, hào quang vạn trượng, xông thẳng vân tiêu, dẫn tới những Luyện khí tu sĩ thổ nạp vân vụ tới xem... Nhưng bọn hắn chỉ dàm từ xa nhìn Thái Cực Cung, không có một người nào dám tới gần

Hiển nhiên bọn họ đều từng chịu đau khổ dưới tay của Thông Huyền Thiên Sư. Nếu không Thái Cực Cung chiếm cứ ngàn dặm linh mạch làm sao có thể yên tĩnh như vậy

Sách màu xanh nhạt, trên viết hai chữ cổ “Hoàng Đình” tựa hồ như ẩn chứa đại đạo vô cùng trong đó. Nam Lạc ngồi trước Thái Cực Cung, bên cạnh cây hoa mai. Lớn tiếng đọc kinh văn trong sách.

Những văn tự kia thực sự không phải để xem mà là dùng thần niệm đi nhìn kết cấu, mới có thể hiểu, có thể thấy rõ được từng chữ. Đọc đương nhiên cũng không phải là chỉ há mồm ra đọc, mà phải dùng pháp lực của toàn thân, hợp nhất với tâm thần rồi mới đọc được. Đây là một cách tu luyện, có thể làm tăng lý giải với đạo.

Nam Lạc không biết thứ mà hắn đọc được không phải là văn tự mà là một ít Thiên Địa Huyền Âm, hoặc như nước chảy róc rách, khi thì như hổ gầm xuyên núi, lúc thì cương mãnh như sét đánh rung trời... Những thanh âm kỳ diệu trong Thiên Địa đều được hắn đọc ra...

Phương thức này chẳng những có thể gia tăng pháp lực tu vị mà càng tăng khả năng thi triển huyền chú pháp thuật. Sau này nếu như Nam Lạc luyện tới mức cao thâm, ngôn tuỳ pháp xuất, gầm một tiếng sẽ kinh thiên động địa, cửu tiêu lôi lạc.

Xét tới cùng Hoàng Đình chính là trụ cột của pháp thuật, cũng là căn bản của đạo, sơ tập có thể luyện pháp, trung tầng có thể hiểu đạo, cao thâm sẽ là đạo pháp hợp nhất, ngôn tuỳ pháp xuất, diễn giải thiên địa.

Một cây hoa mai, nụ mới chớm nở, một con tiểu thanh xà núp trong khe... Trên bầu trời, mặt trời mới lên, bao phủ thân hình Nam Lạc đang đọc Hoàng Đình Kinh, đạo bào màu xanh, tóc đen búi ngược, không nhiễm trần thế. Trong tay sách màu vàng kim nhạt, toả ra hào quang huyền diệu dưới ánh mặt trời.

Từ ngày mà Nam Lạc được nhận làm đệ tử ký danh đã được một năm. Lúc đó Thông Huyền Thiên Sư ban cho hắn “Hoàng Đình” rồi nói: “Cuốn sách này không phải sách mà là ngôn từ của thiên địa, ngươi đọc mỗi ngày, cho tới khi có thể kết nối thiên địa”

Có một quyển sách như vậy đương nhiên khiến Nam Lạc vô cùng mừng rỡ nhưng để hắn cao hứng nhất là Thông Huyền thiên Sư đã truyền hắn một bộ pháp quyết tu hành... Pháp quyết này có tên là “Thái Thanh cảm ứng thiên” Chia ra làm ba cấp, tầng thứ nhất: Luyện tinh hoá khí thiên.

Nam Lạc đã tu luyện được một năm nhưng vẫn còn chưa Luyện Khí thành công, lúc đầu hắn đã hỏi qua Thông Huyền Thiên Sư trước kia mình đã có thể nhập môn Luyện Khí, đã có thể tu hành vì sao sau khi tỉnh lại thì không thể.

Thông qua câu trả lời của ông mà Nam Lạc mới hiểu được, bởi vì mình bị sáp nhập một giọt huyết mạch của Tổ Vu khiến cho thân thể trở nên cường đại, khí huyết quá mức tràn đầy. Còn khí luyện được đã sớm bị Kim bằng đánh tan... Về sau tĩnh toạ tu luyện vô luận là bộ Luyện Khí pháp học từ tế tư hay là học được trong lồng giam Thương Mãng đều thô ráp quá mức, không thích hợp thân thể hiện tại.

Khổng Tuyên đã từng nói với hắn tu luyện chính là nạp thiên địa nguyên khí cho mình dùng, mượn lực lượng của Thiên Địa tuý luyện thân thể đạt tới cảnh giới Trường Sinh Vĩnh Hằng. Những thứ đó với Nam Lạc quá mức phiêu miễu, không có thao tác luyện tập, biết lý luận nhiều hơn nữa cũng là vô ích.

Mà trong “Thái Thanh cảm ứng thiên” lại có phương thức cụ thể tập luyện, không giống Thương Mãng Nhai vì huấn luyện người hầu, mà phong ấn linh dẫn sau đó tạo áp lực xung quanh khiến cho người trong lồng giam liều mạng luyện tập để tiến vào Luyện Khí.

Từ lúc học được Thái Thanh Cảm Ứng Thiên, Nam Lạc liền ngồi trước vách núi cạnh hoa mai Luyện Khí. Chẳng biết vì sao Nam Lạc không thích đả toạ tồn thần trong phòng mà là thích ngồi đây, bất luận mưa gió.

Không có tường vân trên đầu, cũng không có kim liên dưới đất, Nam Lạc còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, đọc ra được đạo ngữ nhưng không có tinh tuý. Tuy nhiên là dưới vách lại có không ít chim bay cá nhảy tụ tập khắp nơi, lẳng lặng lắng nghe Nam Lạc tụng huyền âm của đạo.

Nam Lạc đọc xong một tờ, tâm thần trở lại hiện thực. Nhìn những chim thú còn chưa hoá hình dưới vách núi tựa như thấy được Dương Lực Đại Tiên và mình năm đó. Mang một tấm lòng cầu đạo lại chẳng thể nhập môn.

Kim Giác Ngân Giác kể từ khi Nam Lạc dược Thiên Sư nhận làm đệ tử thì mỗi khi rỗi là lại chạy theo sau lưng Nam Lạc. Thông Huyền Thiên Sư không gọi bọn chúng thì bọn chúng cũng chẳng đi trông lò lửa, hoặc tu luyện. Tựa hồ như trên người của Nam Lạc có vô vàn bí mật hấp dẫn chúng.

“Lão gia nói, như thế thì sau này ngươi sẽ dẫn nhân quả đến mình” Kim Giác Ngân Giác chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Nam Lạc nhìn hắn, ngửa đầu lớn tiếng nói.

“Nhân quả ư, ta không biết thứ đó, ta chỉ biết họ rất đáng thương. Có một số việc ngươi không trải qua đương nhiên không thể biết có cơ hội học tập là khó thế nào. Trong bọn họ có rất nhiều người vì nghe ta tụng kinh ở đây sẽ khai ngộ, từ nay dốc lòng tu luyện, siêu thoát luân hồi” Nam Lạc đạm mạc nói, ánh mắt nhìn hư không thần sắc có chút phiêu hốt.

Kim Giác sờ cái sừng nhỏ vàng rực trên trán, nghiêng đầu nhìn cho tới lúc Nam Lạc xoay người rời đi còn không hiểu được ý tứ trong lời của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.