“Trễ vậy?” Hứa Huy hơi bất mãn. “Thứ Bảy lại không có việc gì, tại sao không sớm hơn một chút.”
“Thứ Bảy mình phải giúp gia đình chút việc……”giọng điệu con gái thương lượng, “Nguyên ngày cho đến chiều tối.”
“……Được rồi.”
Thứ Bảy cho dù không phải đi học buổi tối, nhưng năm giờ chiếu mới tan học.
Lúc nằm trên giường, Bạch Lộ nhớ ra,Chủ Nhật thật sự phải về nhà một chuyến.
Gia đình của Bạch Lộ tuy là dân địa phương, nhưng do cách trường quá xa, cuối cùng đành chọn cách nội trú. Cha mẹ của Bạch Lộ là tầng lớp bình dân, do từ bé Bạch Lộ đã sớm tự lập và hiểu chuyện, cho nên cha mẹ cũng không nghiêm ngặt gì lắm với cô.
Cứ hai cách hai tuần thì Bạch Lộ về nhà một lần, sum họp với cha mẹ, báo cáo tình hình ở trường, cha mẹ lại cho cô một chút tiền tiêu vặt.
Thứ Bảy ban ngày dự tiết tự học như thường lệ.
Hứa Huy tổng cộng gọi hai cú điện thoại tới, một cú mười giờ sáng, một cú hai giờ trưa.
Cả hai lần Bạch Lộ đều không bắt.
Năm giờ chiều, Bạch Lộ bắt đầu thu dọn sách vở.
“Ủa? Tiết tự học buổi tối không đi nữa?” Ngô Hãn Văn nói.
“Ừ, về trước đây.”
Ngô Hãn Văn: “Về nhà?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Về ký túc xá, mai về nhà.”
“Về ký túc xá thật chẳng có chút không khí học tập, ở lớp——“
Bạch Lộ xách cặp lên đi ra ngoài.
“Ê……Không phải tớ nói……Cái cậu này sao lại không nghe người ta nói cho hết lời chứ.” Ngô Hãn Văn trân trối nhìn theo bóng lưng của Bạch Lộ mà nghẹn họng.
Lý Tư Nghị ngồi ở đàng sau lại chầm chậm ngước đầu lên.
“Lớp phó, thật khó cho cậu rồi.”
Ngô Hãn Văn ngoái ra sau nhìn cậu ta. “Cái gì?”
Cặp mắt hí của Lý Tư Nghị nhìn cậu ta chằm chằm, giọng nói trầm và thong thả: “Hãy nhìn vào cặp mắt của tớ……” Cậu ta xoè hai ngón tay chỉ chỉ vào cặp mắt của Ngô Hãn Văn, sau đó lại chỉ chỉ vào cặp mắt của mình, nói như đang thôi miên:
“Đừng nghĩ đến chuyện che giấu, tớ đã sớm biết chân tướng rồi.”
Ngô Hãn Văn lẳng lặng nhìn cậu ta, hồi sau gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.” Quay đi, “Sau này gặp đề nào giải không được, cậu cũng cứ thế tự mình làm phép cầu đáp án đi nhá.”
“Chết cha?” Cặp mắt hí của Lý Tư Nghị trợn trừng lên, “Lớp phó!” Ôm chầm lấy vai của Ngô Hãn Văn, “Lớp phó, tớ sai rồi mà lớp phó!”
Cuối tuần siêu thị đông người, điều này làm Bạch Lộ hơi bất ngờ.
Lúc xếp hàng tính tiền thì đã là năm giờ năm mươi rồi.
Điện thoại của Hứa Huy lại gọi đến.
Bạch Lộ đổi quai bao ny lông qua tay kia, nhận cuộc gọi.
Bắt đầu bằng một tiếng hừ lạnh.
“Di động của em là để trang trí phải không?”
Bạch Lộ: “……”
Hứa Huy: “Gọi cho em xưa giờ em chưa từng bắt máy.”
Bạch Lộ thỏ thẻ: “Đây không phải là mình đang bắt sao.”
Hứa Huy chỉ coi như chưa nghe thấy.
“Chưa nhận được điện thoại còn không biết gọi cho tôi một cú.”
Bạch Lộ: “Xin lỗi……”
Hứa Huy không nói gì.
Cách hai chiếc di động vẫn có thể cảm nhận được cậu đang không vui.
“Mình đang xếp hàng ở trong siêu thị, đợi chút sẽ ghé lấy lọ ngay, xin cậu đợi——“
Nói được nửa chừng, di động báo đường dây bận, Bạch Lộ sửng sốt, cầm xuống ngó, mới phát hiện Hứa Huy đã cúp điện thoại.
“……”
Xếp hàng rốt cuộc đến lượt cô, Bạch Lộ trả tiền xong, lúc ra khỏi siêu thị phát hiện kế bên là một tiệm KFC, nghĩ ngợi vài giây, Bạch Lộ đổi phương hướng, đi về bên đó.
Khi tới nhà của Hứa Huy thì đã là sáu giờ hai mươi.
Bạch Lộ gõ cửa, không ai trả lời.
Cô biết cậu không thể không có nhà, vừa gõ cửa vừa nói: “Hứa Huy, mình là Bạch Lộ, mở cửa cho mình.”
Vẫn không có ai trả lời.
Bạch Lộ ngừng một chút, trực giác ngay lập tức nói cho cô biết, Hứa Huy hiện giờ đang đứng khoanh tay tựa cửa, lẳng lặng biểu đạt sự bất mãn.
Bạch Lộ nói: “Xin lỗi, mình không phải là cố ý không bắt điện thoại của cậu.” Cô lại gõ cửa, “Cậu mở cửa ra rồi mình giải thích rõ ràng cho cậu được không, còn không thì cậu mở cửa sổ đưa lọ ra ngoài cho mình, tí nữa mình còn phải về nhà một chuyến, việc còn chưa làm——“ Chưa nói xong, cửa đã mở, Hứa Huy vẫn mặc chiếc áo thun màu đen đơn giản, quần tây bên dưới ống quần xắn lên, để lộ mắt cá chân gày gò.
“Em luôn làm gì thế, làm nguyên một ngày còn làm chưa xong.” Cậu nhìn cô từ trên cao.
Bạch Lộ: “Nếu cậu giận thì cứ đưa lọ thẳng cho mình, mình sẽ đi ngay, ngày mai sẽ đem tới cho cậu.”
Đôi đồng tử của Hứa Huy đen láy, im lặng nhìn một hồi, quay đầu đi vào nhà.
“Vô đây.”
Bạch Lộ cởi giày bước vào.
“Lọ ở trong tủ lạnh trong bếp.”
Bạch Lộ vào trong nhà, Hứa Huy lấy một điếu thuốc, đi theo cô, dựa vào cửa bếp.
“Em đã đem đồ theo rồi, thì làm ở đây luôn đi.” Hứa Huy nói.
Bạch Lộ ngó cậu: “Có tiện không?”
Hứa Huy cười hừ một tiếng, “Có gì mà không tiện.”
“Vậy thì tốt……” Bạch Lộ xắn tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều thức ăn, hoa quả thực vật, đồ nhắm hải sản, còn có đủ loại bia và thức uống khác nhau, phần lớn là còn mới nguyên, chưa được sờ tới.
Cậu nhận được biết bao nhiêu là quan tâm săn sóc.
Do đến tay quá dễ dàng, cho nên khi tan vỡ cũng không biết quý trọng.
Hứa Huy đứng ở cửa hút thuốc nhìn cô, Bạch Lộ lấy chanh ra, ngâm lọ trong nước, thành thạo thựchiện.
“Ở nhà em thường làm việc nhà?” Hứa Huy hỏi.
Bạch Lộ gật đầu, “Ừ, mình từ rất bé đã tự làm rồi.”
“À.”
Bạch Lộ quay đầu nhìn Hứa Huy, “Cậu thì sao, cậu sống một mình, biết làm cơm không?”
Hứa Huy lắc đầu.
“Vậy sao ăn?”
Hứa Huy nói: “Ở trường có cơm, lúc không ở trong trường thì có mua bên ngoài, không mua bên ngoài thì có người tặng tôi.”
Bạch Lộ ngưng việc đang làm, rửa tay, “Để mình cũng tặng cậu một lần nhé.”
“Cái gì?”
Bạch Lộ lấy từ trong chiếc bao để một bên ra một chiếc bao khác, đưa cho Hứa Huy.
Hứa Huy cầm bao ngó vào trong, sau đó đôi mắt đen nhánh lườm một cái.
“Phần ăn thiếu nhi?”
Bạch Lộ quay lại tiếp tục xắt chanh.
Hứa Huy lấy một cái hamburger từ trong bao ra, lơ đễnh cắn một miếng.
Di động reng lên, dường như mỗi ngày Hứa Huy đều có rất nhiều cú gọi tới.
“A lô?” Hứa Huy miệng đầy thức ăn, quai hàm phồng lên, di chuyển lên xuống khi nhai. “À, Tiểu Diệp.”
Bạch Lộ vốn đang đổ rác, tay thoáng khựng lại, ngước đầu nhìn cậu, sau đó lại lặng lẽ quay vào trong bếp đứng bên bệ xếp lát chanh thành từng chồng. Bếp nhà Hứa Huy rất mới, đường vân trên tấm thớt vẫn còn rõ nét, chứng minh rằng từ lúc mua về vẫn chưa dùng đến.
“Tối nay không đi đâu, em chơi với bọn họ đi.”
Bạch Lộ đổ mật vào trong lọ, Hứa Huy lại cắn thêm một miếng hamburger.
“Đang ở nhà, không muốn làm gì.”
“Ngày mai có thể.”
Hứa Huy chỉ vài miếng đã ăn xong cái hamburger, dùng tai và bả vai kẹp di động, lại lôi khoai tây chiên từ trong túi ny lông ra.
“Chốc nữa?……Cũng không phải không được.” Hứa Huy cầm di động xuống, “Muốn ghé thì ghé đi, tối nay có mình anh.”
Buông điện thoại xuống, Bạch Lộ đã xếp xong lớp chanh cuối cùng. Đổ xong mật ong, Bạch Lộ đậy nắp vặn chặt, đặt lọ thuỷ tinh vào trong tủ lạnh.
“Xong rồi.” Bạch Lộ rửa tay, “Để lạnh một chút là có thể ăn.” “Ờ.”
Bạch Lộ lau tay, Hứa Huy vẫn còn đứng bên cửa bếp.
Bạch Lộ cảm thấy cậu không hẳn là hướng nội, nhưng thường xuyên yên lặng.
“Cảm ơn nhé.” Cậu nói câu cảm ơn rất hững hờ, không chân thành, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Bạch Lộ bảo: “Vậy mình đi trước đây.”
Hứa Huy nhìn cô.
Do chiều cao chênh lệch khá nhiều, khi cậu nhìn Bạch Lộ, luôn rũ mắt, trông hơi uể oải, giống như một đứa trẻ chưa tỉnh ngủ.
Bạch Lộ đến bên cửa bếp, Hứa Huy vẫn không nhường đường. Cậu dựa vào một bên cửa, chiếc chân dài tuỳ tiện duỗi ra, cửa liền bị ngáng lại.
Mắt cá chân sạch sẽ, gân mạch rõ ràng.
“Sao vậy?” Bạch Lộ ngẩng đầu, phát hiện cậu dường như càng cao hơn, cặp mắt ngang ngược đang nhìn cô.
Bất kể là Bạch Lộ xuất phát từ mục đích phức tạp gì mà đứng ở đây, từ góc độ khách quan mà nói, lúc này nơi này, Hứa Huy mới là người nắm quyền chủ động. Một Bạch Lộ bé nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong khu vực đã bị cậu vây lại.
Cái loại bâng quơ trêu ghẹo này, Hứa Huy làm dễ như trở bàn tay.
“Em mắc mớ gì đi mua cho tôi phần ăn của thiếu nhi?” Hứa Huy nói.
Bạch Lộ: “Cậu không thích ăn?”
Hứa Huy: “Em thích?”
Bạch Lộ mắm môi, “Thích chứ.”
Hứa Huy đút một miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai nhai, nói: “Cười tôi.”
Bạch Lộ: “Đâu có……”
Hứa Huy khẽ hừ một tiếng.
Khẽ đến độ nghe không ra, nhưng Bạch Lộ lại nghe thấy được, thân thể của cô có một giây tê râm ran.
Đây là một loại cảm giác theo phản xạ, không liên quan gì đến tâm lý.
“Mình phải đi thật rồi, đợi nữa thì nhà mình sẽ lo lắng.”Bạch Lộ lấy di động ra xem giờ, “Muộn lắm rồi, sắp sửa chín——“
Di động bị rút mất.
“Ơ?” Bạch Lộ giơ tay lấy lại.
Một ngón tay của Hứa Huy đang cong cong cầm túi đựng phần ăn thiếu nhi, tay kia cầm di động giơ cao lên.
“Bận như vậy có phải là ai cũng không liên lạc?” Hứa Huy chậm rãi nói, không nhanh không chậm bấm di động.
“Cái di động này của em sao tệ thế……” Hứa Huy nhíu đầu mày.
Mặt của Bạch Lộ ửng đỏ, giơ tay với lên, “Trả cho mình.”
Hứa Huy vóc người cao, Bạch Lộ đứng trước mặt cậu chỉ có thể tạm đến vai, cho dù cậu có khom mình gù lưng ngả ngớn sao đi nữa, chỉ cần giơ cánh tay là Bạch Lộ có nhảy dựng lên cũng sẽ không cách nào với tới.
“Để tôi coi lịch sử cuộc gọi của em hôm nay.” Hứa Huy ngửa đầu dựa vào cửa bếp, “Có phải chỉ không nhận điện thoại của tôi hay không?”
Áo thun của Hứa Huy khá rộng, vừa kéo một cái liền lộ ra lồng ngực tinh tế gầy gò.
Hứa Huy tay chân bất động, ánh mắt lia xuống.
“Tính làm gì đó?”
Bạch Lộ cúi đầu lui ra sau nửa bước.
“Không có gì……”
Sắc mặt Hứa Huy không thay đổi, “Mắc cỡ đến vậy sao?”
Bạch Lộ lí nhí: “Không phải……”
“Chưa thấy qua?”
Hai má của Bạch Lộ muốn sôi lên.
“Sao ngốc thế này.” Cậu thì thầm.
Trong một giây ấy, Bạch Lộ nhớ tới Tương Như. Cô ấy cũng từng cười bảo cô ngốc.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn. Hứa Huy giống như chưa phát hiện ra điều gì, tiếp tục chậm rãi bấm di động.
Bạch Lộ muốn tìm một chuyện gì đó để di dời ý nghĩ, để bản thân mình mau khôi phục lại như bình thường, nghĩ đi nghĩ lại bắt đầu nhẩm ôn bảng tuần hoàn nguyên tố.
Đang nhẩm đến sắt-coban-niken-kẽm, giọng của Hứa Huy nhè nhẹ chui vào tai.
“Nhẫn Đông?”
Bao nhiêu nguyên tố vụt biến, ngón tay của Bạch Lộ lạnh ngắt. Sao cô lại có thể quên một điều cơ bản như thế? Cô tới đây để làm gì?
Còn chưa kịp để cô nghĩ ra chuyện gì, Bạch Lộ bỗng cảm thấy trước mắt tối đi.
Cô ngước mắt, phát hiện Hứa Huy tay đang móc túi quần khom người, khuôn mặt đang ngay trước mắt cô.
Lần đầu tiên cậu cách cô gần đến vậy.
Hứa Huy rất trắng, mặt nhỏ, da rất đẹp, ngũ quan so với bất cứ nam sinh khác mà nói, thì tương đối thanh tú hơn rất nhiều.
Hèn gì nhiều cô gái thích cậu đến thế.
“Vì sao gọi tôi là Nhẫn Đông?” Khuôn mặt của cậu vẫn không mang biểu cảm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Như có như không, tìm kiếm thăm dò, trông như đang ngốc nghếch đặt câu hỏi.