Hứa Huy không có động tĩnh, Bạch Lộ ngồi một chốc, phát hiện cậu vẫn không hề nhúc nhích, từ từ đứng lên, đến bên cậu, khom người hỏi lại: “Hứa Huy, có phải cậu mệt rồi không?”
Sô pha màu đen, khuôn mặt của Hứa Huy trên nền ghế càng thêm nhợt nhạt.
Bạch Lộ mím môi, khẽ nói: “Vậy mình về trước nhé……”
Vừa nói vừa xoay người làm thật.
Mới đi được một bước, cổ tay bị giữ lại, Bạch Lộ bị kéo về.
“Ối……” Bạch Lộ sợ mất thăng bằng, muốn bám vào thứ gì đó bên cạnh theo phản xạ, nhưng bên cạnh chính là chiếc thuyền rồng sashimi, đũa còn chưa đụng đến, Bạch Lộ rất không muốn dùng tay chống lên đó.
Trong một giây do dự kia, Bạch Lộ vấp ngã xuống bên cạnh sô pha.
Ngồi dưới đất, Bạch Lộ nhăn nhó.
“Hứa Huy!” Một tay cô ôm mông, tay kia giằng ra khỏi tay của Hứa Huy, đập vào vai cậu một cái.
“Ui, biết đánh rồi.” Hứa Huy biếng nhác xoay người qua, Bạch Lộ bỗng phát hiện khoảng cách giữa họ rất gần. Bạch Lộ lùi ra sau, Hứa Huy túm lấy bả vai của cô, chẳng tốn bao nhiêu sức đã khéo được về.
“Trốn cái gì?” Miệng phả ra hơi nóng, ngón tay của Hứa Huy dùng sức, lại như cảm nhận được gì đó, nhéo trước nhéo sau. “Vai thật mảnh mai…….” Tự lẩm bẩm, “Em được làm bằng giấy à.”
Bạch Lộ vùng ra hỏi tay cậu, từ dưới đất đứng lên, quay về ngồi ở chiếc sô pha kế bên.
Hứa Huy như một loài động vật dưới nước, lật mình một cái trên sô pha, đầu gối trên chỗ dựa nhìn cô. So với Bạch Lộ, dáng vẻ của Hứa Huy rất ung dung, bất kể là ánh mắt hay hơi thở, mọi cái đều thành thạo điêu luyện.
Bạch Lộ nắm chặt đũa, hơi cứng nhắc nói: “Có ăn cơm hay không, không ăn mình đi đây.”
Hứa Huy thở dài bất đắc dĩ, chậm chạp ngồi dậy trên sô pha, cầm một đôi đũa lên.
“Em đang vội?”
Bạch Lộ nói: “Tối còn có việc.”
Hứa Huy gắp một miếng sashimi bỏ vào miệng, “Em luôn có việc.”
Bạch Lộ: “Giúp gia đình làm ăn.”
“Cha mẹ em làm gì?”
“Rất bình thường……Mình ngày thường có chút thời gian sẽ đi làm thêm.”
Hứa Huy nói rất tự nhiên: “Thiếu tiền?”
Bạch Lộ không chút suy nghĩ đã lắc đầu ngay, Hứa Huy nói: “Không thiếu tiền làm thêm cái gì.”
Bạch Lộ nhìn cậu, Hứa Huy buông đũa, bốn mắt nhìn nhau, tựa như đang chờ đợi cô nói gì đó.
Ánh mắt của Bạch Lộ bình lặng, khuôn mặt không có một biểu cảm dư thừa nào, bình tĩnh mở miệng. “Mình có một đứa em, mấy bữa trước bị thương, phải phẫu thuật.”
Hứa Huy à một tiếng, “Bị bệnh à? Em góp tiền giúp nó?”
Bạch Lộ cúi đầu, nói lí nhí: “Coi như là bị bệnh đi.”
“Thế nào là coi như.”
Bạch Lộ gắp miếng sushi, bỏ vào miệng.
Hứa Huy nhìn mặt cô chăm chú, một chốc sau như chê bai nói một câu: “Nói năng chậm chạp, ăn cũng chậm.”
Bạch Lộ nuốt xuống miếng sushi cuối cùng, nói: “Mình phải đi đây.”
Đầu mày của Hứa Huy nhíu lại, liếc nhìn giờ, “Giờ mới mấy giờ?”
“Chín giờ rồi.”
Hứa Huy bĩu môi, “Thôi được, đi đi.”
Bạch Lộ: “Cảm ơn cậu đã mời mình ăn.”
Hứa Huy nhún vai, không để ý lắm.
Hứa Huy theo Bạch Lộ ra đến cửa, nhìn cô mang giày, cúi đầu hỏi: “Đưa em nhé?”
“Không cần.”
Trước khi đi, Bạch Lộ liếc nhìn Hứa Huy một cái, cậu vẫn còn khoanh tay lười biếng dựa vào khung cửa, Bạch Lộ mơ hồ mang cảm giác như cậu có lời muốn nói, nhưng cuối không ai nói gì giữa bọn họ.
Trên đường về trường, Bạch Lộ nghĩ bụng, chắc chắn cậu đã nhớ ra. Nhớ ra buổi khuya ấy bản thân uống rượu, gọi điện thoại cho cô, nói với cô những lời nói rời rạc linh tinh kia, nói đến cuối thì khóc rồi ngủ.
Tuy nhiên giữa họ chưa từng có ai nhắc tới.
Bạch Lộ cảm thấy từ sau bữa ăn đó, những lui tới giữa cô và Hứa Huy đã tiến vào một giai đoạn khác.
Hứa Huy rất ít khi đi tìm cô nữa, cô cũng không còn phải lo dàn xếp đủ trò mỗi tuần.
Tựa như những mới mẻ ban đầu đã qua đi, họ đều đang bắt đầu nhạt dần đi.