Nhân Dục Đạo

Chương 28: Giải độc (1)



Hàn Phong không thèm nhìn Thất Long một cái nào, nhấc thân đi vào trong biệt phủ. Thượng Quan Nghi hơi liếc qua Thất Long một cái, theo Hàn Phong tiến vào.

Lần thứ hai tiến nhập nơi đây, Hàn Phong đã quen đường lối. Một mạch đi vào gian trong. Lúc này mười cung nữ đã bị đuổi đi, hiển nhiên là Thượng Quan Nghi cũng biết sự việc quan trọng, không muốn ngoại vật ảnh hưởng đến Hàn Phong.

Hàn Phong đi đến bên giường, lại nắm lấy cổ tay Thượng Quan Uyển xem xét. Hắn cần phải phân tích kỹ lưỡng, không được có chút sai sót. Dù sao ngoài xà độc kia, còn có độc dược quỷ dị của Thất Long đấy.

Nửa nén hương trôi qua, thấy Hàn Phong vẫn còn là đang xem xét. Thượng Quan Nghi vô cùng sốt ruột, nàng không nhịn được hỏi:

"Tiểu tử, ngươi là thậy sự chữa được sao?"

Dù sao nàng cũng có chút lo lắng, tên này mới bao tuổi? Thực lực dẫu cao cường cũng không thể kiêm tu Y - Võ được chứ?

Hàn Phong đang nhíu mày suy nghĩ, nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn nàng. Đập vào mắt là hai bầu nhũ hoa khổng lồ đong đưa trước mắt, cổ áo của Thượng Quan Nghi lại có chút hơi trễ xuống, làm hắn ẩn ẩn thấy được hai hạt anh đào mê người kia. Mũi hắn ngửi được mùi hương vô cùng kích thích, làm ác long dưới háng vốn đã bức xúc nay càng cuồng bạo.

Thì ra Thượng Quan Nghi thấy Hàn Phong im lặng bất động, mới là tò mò cúi người xem xét, cũng không biết chính mình lộ cảnh xuân. Chỉ đến khi thấy ánh mắt của hắn chòng chọc nhìn vào ngực mình, mới là phát hiện bị hắn chiếm tiện nghi. Nhất thời khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm, quát lên một tiếng, vội vàng lùi lại, hai tay che đi cảnh xuân không cho Hàn Phong nhìn tới nữa.

Hàn Phong đang chìm trong suy nghĩ yy, lại bị người kia thu hồi mục tiêu nhìn ngắm. Nhất thời không quản nàng nữa, quay đầu tiếp tục xem xét, miệng khẽ lầm bầm.

"Ngực to không não!"

"Ngươi!!"

Thượng Quan Nghi thật có xúc động một chưởng đập chết tên này. Thế nhưng tạm thời không làm được. Chưa nói tới còn cần hắn tới cứu chữa Uyển nhi, chính mình còn không chắc có thể đánh lại hắn đấy. Nếu là để hắn đánh bại, rơi vào trong tay dâm tặc này...

Thượng Quan Nghi không tự chủ được suy nghĩ miên man. Thế nhưng lập tức lại tự mắng bản thân. Chính mình từ sau khi gặp tiểu tử này lại trở nên khó kiềm chế như vậy. Không ngờ còn dâng lên suy nghĩ đáng chết kia. Tất cả là do tiểu tử chết tiệt này. Nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!

Thật ra Thượng Quan Nghi cũng không ngu ngốc như Hàn Phong nói, nàng biết càng xem xét cẩn thận thì khả năng cứu chữa lại càng lớn. Thế nhưng nàng là lo lắng nên mới hỏi a. Ai ngờ tên kia hung dữ như vậy. Đáng chết!

Lại qua nửa nén hương nữa. Hàn Phong lúc này mới xem xét xong. Tình trạng có chút xấu hơn dự đoán của hắn. Luồng âm hàn khí kia đã gần như xâm nhập vào lúc phủ ngũ tạng, trong khi luồng dương khí kia không ngờ lại nghịch chuyển trở thành chất kích thích làm cho hàn khí càng thêm lớn mạnh. Hai thứ tựa như dòi trong xương, quỷ dị quấn quýt. Nếu nửa ngày nửa không được cứu chữa. Nàng có khả năng vẫn lạc thật sự.

Thế nhưng với Hàn Phong thì vẫn có thể xoay chuyển tình thế. Hắn khẽ quay lại đối với Thượng Quan Nghi phân phó một câu:

Đi chuẩn bị một cây Hoàng Tinh thảo, một cây Dương Tâm Toả Hồn thảo, một khối Dục Dương thạch. Còn nữa, chuẩn bị một chiếc khăn dày và chậu nước ấm nữa.

Thượng Quan Nghi đồng ý, nhưng lại nhanh chóng nhíu mày, Hoàng Tinh thảo và Dương Tâm Toả Hồn thảo nàng đã có sẵn. Nước và khăn lại càng dễ dàng. Nhưng Dục Dương thạch kia là vật gì? Nghe qua không có gì tốt đẹp hết.

"Làm sao? Không có à?"

Hàn Phong nhíu mày, ba vật này, thiếu một vật cũng rất khó bù vào. Dù sao mỗi thứ có một tác dụng riêng, ba thứ cộng hợp mới đạt hiệu quả khu trừ.

Thượng Quan Nghi đúng là không nhịn được bĩu môi một cái, liếc nhìn Hàn Phong, có chút khinh thường nói.

" Hoàng Tinh thảo và Dương Tâm Toả Hồn thảo ta đều đã có, tên Thất Long kia cũng đều yêu cầu như vậy. Thế nhưng Dục Dương thạch là vật gì ta chưa nghe qua. Ta thấy căn bản không cần, vật này vừa nghe là thấy bất hảo!"

Thượng Quan Nghi càng nói càng hăng say, đến cuối cùng dường như châm chọc Hàn Phong, coi hắn là sắc lang có ý đồ xấu với Uyển nhi. Nàng cũng không hiểu ra sao cả, nghĩ đến hắn dùng Dục Dương thạch với Uyển nhi, nàng lại có chút chua xót, tựa như... gen tuông???

Hàn Phong liếc mắt nhìn nàng, cô ả này bị sao vậy? Hắn đúng là bị mắng cho đầu quay mòng mòng. Nữ nhân thật là khó hiểu, từ Nguyệt Hồng kia cho tới Thượng Quan Uyển này đều là như vậy. Chỉ có sư tôn là thanh thuần thiện lương nhất. Hắn cũng không nhịn được đành giải thích một phen.

"Hoàng Tinh thảo kia để ổn định tâm mạch, khu trừ hàn khí. Dương Tâm Toả Hồn thảo kia duy trì dương khí ổn định tâm thần. Còn Dục Dương thạch kia thu hút, trục xuất dâm khí. Ba vật này không được thiếu vật nào cả, đâu có vật nào là bất hảo?"

Thượng Quan Nghi thấy Hàn Phong vì nàng mà giải thích tỉ mỉ. Trong lòng không hiểu sao có chút ngọt ngào. Thế nhưng vẫn yếu ớt chống chế:

"Vậy sao tên Thất Long kia không yêu cầu Dục Dương thạch?"

Hàn Phong thấy nàng vẫn chấp mê bất ngộ, không nhịn được quay ra nhìn nàng một cái nữa, đánh giá từ trên xuống dưới. Thượng Quan Nghi thấy hắn nhìn mình, chẳng những không xấu hổ mà còn ưỡn cao bộ ngực đồ sộ ra, khoé miệng nhếch lên kiêu ngạo. Hàn Phong đúng là bị đôi hung khí này hấp dẫn, thế nhưng hắn vẫn là câu nói kia làm cho Thượng Quan Nghi tức giận sôi người:

"Ngực to không não!!!"

"Ngươi!"

"Ta làm sao? Không đúng sao? Mỗi người có phương pháp và cách dụng dược khác nhau. Tên Thất Long kia không cần Dục Dương thạch, chính là vì có một khối Dục Dương thạch hình người rồi đó thôi! Đến lúc ấy đệ tử và sư phụ cùng lên, đoán chừng công chúa của các ngươi dù thoát chết vì độc cũng không tránh một phen dục tiên dục tử a!"

Thượng Quan Nghi lúc này đã hiểu rõ hoàn toàn. Vô cùng xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Hàn Phong. Trong lòng cũng là hận tới thấu xương tên Thất Long kia. Nàng khẳng định báo chuyện này lên trên, huy động hoàng thất tính sổ với cả hắn và sư môn hắn.

Thượng Quan Nghi có chút ngượng ngùng lí nhí hỏi:

"Cái đó... Vậy bây giờ sao. Đi đâu kiếm Dục Dương Thạch?"

Hàn Phong thực ra cũng không muốn truy cứu nàng, nàng xinh đẹp như vậy, đôi nhũ hoa khổng lồ như vậy, ai mà nỡ trách mắng nàng chứ. Hắn cẩn thận tính toán. Dù sao Dục Dương thạch này đúng là không cần thiết lắm.... Ác Long của hắn, còn có hiệu quả hơn đấy!

"Không cần. Bây giờ tìm không ra. Bắt đầu khu độc luôn thôi."

Thượng Quan Nghi nghe vậy thở phào một hơi. Nghe thấy Hàn Phong đảm bảo mới khẽ buông lỏng trong lòng. Dù sao cũng không thể để Uyển nhi xảy ra chuyện được. Nàng mau chóng chạy đi tìm khăn và nước nóng, cũng thuận tiện chuẩn bị một đống lớn linh dược.

Chẳng mấy chốc dược vật đã được chuẩn bị đầy đủ. Hàn Phong đúng là phải cảm thán không thôi. Hoàng thất này đúng là mạnh mẽ, không ngờ ngắn ngủi hai ngày đã tìm được hơn trăm cây linh dược này. Thời đại mạt pháp như vậy không biết các nàng từ đâu đào ra.

Hắn tạm thời quăng vấn đề này ra sau đầu. Trước hết giải độc cho nàng, sau đó lại dò hỏi.

Hắn xốc tấm khăn che giường lên, bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Công chúa này, mới khoảng mười bảy mười tám tuổi. Khuôn mặt vô cùng thanh thuần thiện lương, lại mang nét đáng yêu tinh nghịch. Chỉ có điều hiện tại hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt thiếu sức sống.

Hàn Phong nhìn thoáng qua nàng một lát, không chút do dự vạch ra một chỉ, linh lực tụ tập trên đầu ngón tay vô cùng sắc bén, đem y phục nàng đều chẻ đôi ra. Thân thể nàng thoáng chốc bạo lộ dưới ánh mắt hắn.

Thượng Quan Nghi thấy vậy muốn mở miệng ngăn cản, thế nhưng chính mình không muốn lần thứ ba mất não, đành phải vô cùng ấm ức nhìn Hàn Phong. Cháu gái này của nàng mới mười bảy tuổi, là đứa con được hoàng huynh sủng ái nhất. Vậy mà hôm nay lại bị tên này không tốn chút công sức đắc thủ.

Hàn Phong không nhịn được đánh giá nàng. Cô bé này đang thời kỳ trưởng thành, nên thứ gì cũng đều vô cùng xinh đẹp hoàn mỹ. Làn da như bạch ngọc trắng ngần không chút tì vết, khe khẽ ửng hồng, vô cùng hấp dẫn. Đôi nhũ hoa lại là đặc biệt vô cùng to lớn tròn trịa, hai hạt anh đào lại là săn chắc vươn cao, đỏ hồng kích thích. Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Thượng Quan Nghi bên cạnh, trong lòng thầm so sánh, dường như nhà này một người đều lớn như vậy?

Thượng Quan Nghi thấy Hàn Phong liếc mắt nhìn ngực mình, vừa tức giận vừa kiêu ngạo ưỡn người ra phía trước quát hắn:

"Hừ! Của ta đương nhiên là lớn hơn!"

Câu này vừa nói ra, Hàn Phong đúng là không tự chủ được xấu hổ, mà vị công chúa trên giường kia cũng là lông mi run rẩy, cả cơ thể đỏ rực như ráng chiều, vô cùng xinh đẹp hấp dẫn.

Hàn Phong thấy nàng có phản ứng, trong lòng chột dạ. Thế nào người này còn tỉnh táo, mình lại đem y phục nàonàng xé rách. Hắn cúi người xuống thì thầm bên tai nàng:

"Ngươi còn tỉnh a? Có cần ta đánh ngất... Ặc. Ý ta không phải như vậy....!"

Thương Quan Uyển nghe được câu này, thân thể càng run rẩy đỏ rực hơn, giọng nói vừa ngại ngùng vừa thẹn thùng, như muốn đem Hàn Phong đều phát nổ:

"Không... Không cần. Ngươi cứ.... Làm tới đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.