Nhan Dược

Chương 23: Nụ hôn đầu



Lý Vân Thiên ngồi nhàn nhã thưởng trà bên cạnh một chiếc bàn cẩm thạch màu xanh ngọc bích, trên tay cầm một cuốn cổ thư nhưng chàng không buồn liếc mắt đến những dòng chữ được ghi chép trong cuốn sách đã ngả sang màu vàng sẫm, mi tâm của chàng càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn sắc trời đang dần chuyển sang màu hồng tím báo hiệu hoàng hôn buông xuống. Chàng cầm ly trà vẫn còn hơi ấm lên chậm rãi uống một ngụm trà rồi nhẹ mím môi tính lên tiếng triệu hồi ám vệ thì lại nghe được tiếng bước chân vội vàng của Dương Hiểu Băng tiến về hướng chàng đang ngồi, khuôn mặt vốn đang ngưng trọng của chàng nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nhàn tản, ánh mắt lại như chú tâm vào cuốn sách trên tay.

Dương Hiểu Băng bước chân nhanh thoăn thoắt như một cơn gió trong lành mát mẻ chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh chiếc bàn đá; cô đưa mắt nhìn tên trích tiên hắc ám vẫn đang nhàn hạ thưởng trà đọc sách, phấn khởi lên tiếng:

“ Ta về rồi! Món đồ chơi nhỏ này do đích thân lão sư chế tác binh khí lâu năm kinh nghiệm của Thiên Kiếm Sơn Trang rèn đó! Ngươi nhìn thử xem! ‘

Dương Hiểu Băng đưa đến trước mặt Lý Vân Thiên một ống bạc hình trụ có hình dáng và cân nặng tương tự như cây bút lông dài hơn một gang tay được chạm trổ vô cùng tinh xảo.

“ Ngươi chỉ cần đưa tay kéo nhẹ vào vị trí này thì ngòi viết sẽ hiện ra, ngòi viết này rất sắc bén có thể khắc được những nét chữ trên mặt băng, tùy vào lực của người vận dụng mà những đường nét có thể nông hoặc sâu a! “ – Dương Hiểu Băng phấn khởi hướng dẫn Lý Vân Thiên cách sử dụng công cụ mới, những sự mệt mỏi vì một ngày vất vả chạy ngược chạy xuôi trên khuôn mặt của cô nhanh chóng bị bầu không khí trong lành mát mẻ trong rừng trúc thổi bay đi mất.

Lý Vân Thiên cẩn thận chiêm ngưỡng cây bút lông cực kỳ tinh xảo được chế tạo từ bạch kim nguyên chất sáng lấp lánh dưới ánh nắng chiều, trong lòng chàng tràn ngập dư vị của sự ngọt ngào cùng ấm áp, bàn tay cầm cây bút cũng nâng niu cùng quý trọng. Chàng cong môi mỉm cười rồi nhẹ giọng lên tiếng:

“ Cây bút tinh xảo này do nàng thiết kế chỉ tạo ra được những đường nét trạm trổ trên mặt băng nhưng nếu chỉ đơn giản như thế thì không đủ tiêu chuẩn để được công nhận là ta đã viết thư pháp trên mặt băng, để viết được một bức thư pháp hoàn chỉnh phu nhân của ta vẫn còn thiếu một yếu tố rất quan trọng đó là mực a! “

“ … Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này nhưng ta lại không am hiểu về những loại mực dùng để viết thư pháp cho lắm, ta thiết kế cây bút này bên trong còn có một ống ruột dê ngắn dùng để chứa mực hoặc những dung dịch sánh đặc tương tự như mực. Ta đang nghĩ xem phải bổ sung thứ gì vào bên trong món đồ chơi này cho những nét chữ mà ngươi khắc trên mặt băng nhìn thật nổi bật để tên Tường Biến Thái kia không mở miệng bắt bẻ được … nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra! … Không biết vị Tiêu Dao Vương tài hoa xuất chúng kia dùng loại mực gì để viết lên tấm hoành phi bằng vàng ròng trước cổng đại môn của Vân Long Các mà màu mực vừa đen tuyền lại lấp lánh ánh kim được như vậy nhỉ??? “

Dương Hiểu Băng chau mày lên tiếng nói, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng qua một bên như đang suy nghĩ, bàn tay thon dài lại thuận tiện cầm ly trà đang để trên bàn đưa lên miệng uống cạn.

Lý Vân Thiên im lặng quan sát nhất cử nhất động của Dương Hiểu Băng, khóe môi bất giác khẽ cong lên khi nhìn cô một hơi uống hết ly trà của chàng trong dáng vẻ vô cùng tự nhiên thoải mái. Mi tâm của chàng bỗng nhiên nhíu chặt, ánh mắt bất chợt trở nên sắc lạnh khi nhìn thấy phía trên cổ tay của cô có vết phỏng khá dài màu đỏ tươi, vết thương còn rất mới chứng tỏ cô chỉ vừa mới bị cách đây không lâu. Lý Vân Thiên hít sâu một hơi, bàn tay của chàng nhanh chóng bắt lấy bàn tay của Dương Hiểu Băng khi cô vừa đặt ly trà trên tay lên mặt bàn rồi lập tức đứng lên kéo cô đi theo chàng, khí tức băng lãnh uy nghiêm của những bậc vua chúa có từ tận sâu trong cốt cách vô tình tản ra làm cho Dương Hiểu Băng bất giác phải im lặng phục tùng cất bước đi theo chàng.

Lý Vân Thiên đẩy mạnh cửa phòng rồi dẫn Dương Hiểu Băng vào trong, một tay chàng vẫn nắm chặt bàn tay của cô, bàn tay còn lại lấy từ trên kệ trúc một chiếc bình bằng lam ngọc tinh xảo. Chàng xoay người kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ trúc, chàng đặt lọ lam ngọc trên mặt bàn rồi kéo thêm một chiếc ghế khác ngồi xuống bên cạnh cô sau đó khẽ mím môi nhẹ nhàng vén ống tay áo của cô lên, vô cùng cẩn thận đổ dung dịch màu trắng khá sánh óng ánh những hạt tinh thể li ti lên vết phỏng của cô rồi dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng thoa đều khắp vết phỏng.

Dương Hiểu Băng mím môi, bối rối nghiêng đầu di chuyển tầm mắt của mình sang hướng khác, cô không dám ngắm nhìn tuyệt thế mỹ nam đang ngồi trước mặt mình thêm một khắc nào nữa nếu không cô sợ mình sẽ  trở thành một kẻ mơ mộng đánh mất hồn phách trong hàng mi dài cùng biểu cảm chuyên tâm vào công việc vô cùng cuốn hút lẫn quyến rũ của tên trích tiên hắc ám này mất:

“ Khuynh đảo chúng sinh chắc có lẽ cũng chỉ đến mức này mà thôi! “

“ Tại sao nàng lại bất cẩn như vậy? “ – Lý Vân Thiên thấp giọng lên tiếng hỏi.

“ … Lão sư phụ rèn binh khí chưa bao giờ chế tạo chốt gạt để điều khiển ngòi viết của cây bút đặc biệt kia … nên ta đành phải tự mình làm lấy … chỉ bị phỏng nhẹ do ta nhất thời sơ suất thôi, không có gì đáng ngại đâu! “ – Dương Hiểu Băng nhí lí giải thích.

“ Nàng còn dám nói, nếu ta không phát hiện nàng chắc sẽ không thèm thoa dược trị thương luôn đúng không? “ – Lý Vân Thiên chau mày thấp giọng hỏi tiếp.

“ … Lúc ta vừa bị phỏng lão sư phụ đã đưa cho ta thuốc thoa vào vết thương rồi … “ – Dương Hiểu Băng nhẹ nhàng đáp lời.

“ Mỗi ngày ba lần vào sáng, trưa và tối nàng đều phải tự giác đến đây, ta sẽ giúp nàng thoa dược trị thương! “ – Lý Vân Thiên khẽ nhướn mày nghiêm túc dặn dò. 

“ Không cần phải như vậy đâu! … Ngươi có thể đưa lọ dược kia cho ta, ta tự thoa cho mình được mà … thoa xong ta sẽ mang nó trả lại cho ngươi! “ – Dương Hiểu Băng nuốt một ngụm khí, rụt rè lên tiếng khước từ.

“ Không được! “ – Lý Vân Thiên một mực cương quyết không đồng ý.

“ Có gì mà không được? “ – Dương Hiểu Băng chau mày tỏ vẻ không phục.

“ … Ưm! … “

Lý Vân Thiên dùng hai bàn tay giữ chặt khuôn mặt thiếu niên thanh tú vẫn còn lấm lem bụi đường, không chút do dự đặt lên chiếc miệng nhỏ nhắn một nụ hôn, nhất quyết không để cho cái miệng nhỏ kia tiếp tục đôi co cùng chàng: Nương tử của chàng, chàng sẽ dùng cách riêng của chàng để giáo huấn!

Dương Hiểu Băng như ngừng thở, cô ngây người khi cảm nhận được hai cánh môi mềm mại ấm nóng của tên trích tiên hắc ám đang áp sát vào đôi môi của cô rồi nhẹ nhàng cắn mút sau cùng là mạnh mẽ chiếm đoạt cùng càn quét. 

Dương Hiểu Băng cảm thấy đầu óc của mình dần dần trở nên trống rỗng, cô chỉ có thể làm một điều duy nhất trỗi dậy từ sâu thẳm trong tiềm thức đó là đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia rồi cùng đắm chìm trong cảm giác lâng lâng chếch choáng của hơi thở ấm áp thoang thoảng hương thơm cùng dư vị ngọt ngào vừa lạ lẫm nhưng cũng rất đỗi quen thuộc …

Lý Vân Thiên cảm nhận được cơ thể của nương tử nhà chàng dần dần được thả lỏng rồi sau đó bắt đầu nhịp nhàng đáp trả lại nụ hôn của chàng nên cảm thấy vô cùng hài lòng cùng phấn khích, chàng cố tình quấn chặt chiếc lưỡi của mình vào chiếc lưỡi của cô làm cho cô khẽ ngâm nga một tiếng, hai cánh tay của cô bất giác quàng qua cổ của chàng để tìm điểm tựa rồi lại nhướn cao cổ để nghênh đón thêm một nụ hôn cuồng nhiệt lẫn bá đạo từ chàng… Lý Vân Thiên hôn đến khi chàng cảm thấy nhịp thở của Dương Hiểu Băng rối loạn, cả người như bị hút hết sức lực mới hài lòng tách hai cánh môi của mình ra khỏi đôi môi đỏ như son của cô, chàng khẽ cong môi mỉm cười, âu yếm nhìn cô ngượng ngùng gục đầu vào lòng chàng để điều chỉnh lại nhịp thở.

Dương Hiểu Băng sau khi trải qua cảm giác trời đất quay cuồng, tay chân hết bủn rủn mới vội vàng đẩy tên trích tiên hắc ám ra xa rồi đen mặt lên tiếng trách móc:

“ … Ai cho phép ngươi tự ý hôn ta như vậy? … Ngươi có biết ngươi vừa cướp mất nụ hôn đầu tiên của ta hay không? … Cái tên nam nhân xấu xa này, ngươi hôn điêu luyện như vậy mà còn dám nói nhà ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân hả??? “

Lý Vân Thiên mím môi nhịn cười rồi bày ra vẻ mặt bình thản, chàng khẽ nhíu mi tâm tỏ vẻ không hài lòng rồi trầm giọng lên tiếng:

“ Ồ! Vi phu sẽ lần lượt giải đáp từng câu hỏi của nàng. Thứ nhất, nàng là thê tử của ta, ta sủng ái thê tử của mình kẻ nào dám ngăn cản! Thứ hai, nụ hôn ngày hôm nay không phải là nụ hôn đầu tiên của nàng, nàng đã cưỡng hôn ta vào cái đêm nàng say bí tỉ, vi phu mới chính là người bị nàng cướp mất nụ hôn đầu tiên! … Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, cái gọi là “ nụ hôn kiểu Pháp “ này là do nữ nhân xấu xa cũng chính là nương tử đích thân thị phạm cùng nhiệt tình hướng dẫn vi phu học tập kia mà! “ 

Dương Hiểu Băng mím môi, nhắm chặt mắt rồi nghiêng đầu ngượng ngập né tránh ánh nhìn như muốn thấu suốt tâm can của tên trích tiên hắc ám, bất chợt một cơn co thắt dữ dội từ bụng ập đến làm cô nhăn trán rồi vòng cánh tay trái ôm ngang bụng.

Dương Hiểu Băng cắn chặt môi cố chịu đựng cơn đau, khuôn mặt trở nên tái xanh khi cô cảm nhận được một luồng nhiệt ấm nóng từ trong cơ thể tràn ra ngoài ở phần thân dưới. Cô chống cánh tay phải lên mặt bàn lấy thế đứng dậy, cánh tay trái vẫn ôm chặt phần bụng đang bị những cơn co thắt dày vò. Dương Hiểu Băng cắn chặt môi kiềm nén cơn đau thấp giọng nói:

“ Ta cảm thấy không được khỏe … ta về phòng nghỉ ngơi một lúc! … Bữa tối của ngươi ta vẫn còn để dưới nhà bếp! … Ngươi không cần để dành phần cho ta đâu! “ – nói xong cô nhanh chóng xoay người bước thật nhanh ra khỏi căn phòng của Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của Dương Hiểu Băng nên những biểu hiện đang bị cơn đau bụng dày vò của cô, chàng đều thu hết vào đáy mắt, bàn tay đang buông lỏng của chàng khẽ nắm chặt lại thành quyền. 

Lý Vân Thiên nhấc chân bước đi thật nhanh để vượt qua Dương Hiểu Băng, chàng đứng chắn trước mặt cô, không nói không rằng dứt khoát bế ngang người cô, chàng ôm chặt cô vào lòng cất bước đi về phía căn phòng nhỏ của cô, vừa đi vừa dịu giọng trấn an:

“ Có ta ở đây! “

Dương Hiểu Băng vùi khuôn mặt vào trong bạch y thanh khiết tinh khôi của Lý Vân Thiên cố gắng che giấu hai dòng nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.