Nhan Dược

Chương 6: “ Giải dược “



Ma Y và Độc Quỷ sau khi dùng ngân châm phong tỏa tất cả các huyệt đạo trên người Khuynh Ngọc và Tư Tuyết liền khoác y phục lên người giúp hai cô, rồi hai ông bế hai cô đi vào băng động nằm sâu phía trong hồ nước. Băng động là nơi hai ông bế quan tu luyện nội công nên trong băng động này hai ông lấy hai tảng băng to làm thành hai tấm phản để ngồi hoặc nằm trên băng luyện công, vì Ma Y và Độc Quỷ tu luyện hai bộ tâm pháp khác nhau nên nơi luyện công của hai ông cũng được tách ra thành hai nơi riêng biệt. Sau khi đặt Tư Tuyết và Khuynh Ngọc nằm ngay ngắn trên tấm phản, Ma Y và Độc Quỷ lấy trong người ra hai miếng nhân sâm ngàn năm đã được chuẩn bị sẵn để chờ khi hai cô qua cơn dày vò của Dục Cổ sẽ dùng để hồi phục sức khỏe nhưng xem ra hai miếng nhân sâm lần này đóng vai trò duy trì sự sống cho hai cô trong thời gian chờ “ giải dược “ đến.

Hai con bạch ưng của Ma Y và hắc ưng của Độc Quỷ sải cánh bay không ngừng nghỉ tròn hai ngày trời thì mang lời nhắn của hai ông đến tay hai “ viên giải dược “ một đen một đỏ.

Mộ Tử Diệp và Sở Hy Phong khi đọc xong lời nhắn của hai ông thì không nói tiếng nào lập tức xoay người như một cơn gió bay đến Vu Sơn, tổng thời gian mất trọn 5 ngày.

Khuynh Ngọc và Tư Tuyết mặc dù được nằm trong băng động nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn rất nóng, nóng đến mức băng động không làm cho thân thể của hai cô đóng băng được.

Sở Hy Phong và Mộ Tử Diệp vừa đặt chân đến Vu Sơn đã lập tức bị hai lão gia gia nhà mình bắt uống hai viên đan dược rồi kéo tay lao xuống Vu Vực, sau đó đá vào băng động, hai ông chỉ nói với hai đứa cháu trai có khuôn mặt yêu nghiệt không kém hai nữ nhân đang nằm bên trong băng động kia gỏn gọn một câu:

“ Vào trong đó tự biết sẽ phải làm cái gì! “ – rồi hai ông vội vàng bay ra ngoài “niêm phong “ băng động.

Mộ Tử Diệp trường bào màu đen viền hoàng kim lạnh nhạt đi vào trong băng động, vào đến nơi khi nhìn thấy một nữ nhân trên người khoác y phục màu trắng một cách qua loa, cánh tay và chiếc cổ mảnh mai lộ hẳn ra ngoài, khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài bung xõa tán loạn càng làm tôn thêm sự mị hoặc đến mê hồn đang nằm bất động, cặp mắt nhắm nghiền thì thoáng sững sờ.

Mộ Tử Diệp ngồi lên tấm phản băng, dùng bàn tay đỡ lưng của Tư Tuyết giúp cô ngồi dậy. Vì thời gian gấp gáp nên Ma Y chỉ khoác hờ y phục lên người cô để bế cô vào băng động nên khi Mộ Tử Diệp đỡ cô ngồi lên thì bộ y phục kia cũng theo làn da trơn mịn rơi xuống nền băng lạnh giá. Mộ Tử Diệp khẽ nhíu mày rồi dùng nội lực xoay người cô lại để cô xoay lưng về phía mình rồi tập trung nội lực vào ngón tay trỏ hóa giải những huyệt đạo đã bị Ma Y phong tỏa. Khi Mộ Tử Diệp vừa giải tỏa huyệt đạo xong thì Tư Tuyết khẽ rên lên một tiếng rồi nhíu mày, nhiệt độ cơ thể lại bắt đầu tăng cao, chiếc mũi nhỏ nhắn lại ửng đỏ rồi bắt đầu nhỏ máu. Mộ Tử Diệp vội để đầu của Tư Tuyết dựa vào ngực mình, những giọt máu của cô rơi xuống thấm vào trường bào đen tuyền quý giá của chàng. Mộ Tử Diệp dùng ống tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô rồi dùng một cánh tay ôm cô vào lòng tay kia cởi trường bào đen tuyền của mình ra hơn nửa người để cho da thịt của cô tiếp xúc với cơ thể của mình.

Khi da thịt của Mộ Tử Diệp và Tư Tuyết tiếp xúc với nhau thì nhiệt độ trên người Tư Tuyết lại từ từ giảm xuống, chiếc mũi nhỏ nhắn ngừng nhỏ máu, sự khó chịu từ từ thay thế bằng nhịp thở ổn định.

Mộ Tử Diệp một tay ôm chặt lấy Tư Tuyết, chàng vận nội công vào bàn tay còn lại rồi nhẹ nhàng truyền nội lực vào sau lưng của cô giúp cô đả thông kinh mạch cùng khí tức trong cơ thể.

Tư Tuyết mê man mơ hồ cảm nhận được một luồng nhiệt mát lạnh từ từ lan tỏa trong cơ thể, cảm giác dễ chịu càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thoải mái nên cũng theo cảm giác của xác thịt mà dựa sát vào lòng Mộ Tử Diệp, hai cánh tay mềm mại bất giác vòng qua giữ chặt lấy cánh tay đang ôm mình của Mộ Tử Diệp.

“ Ưm..! “ – một tiếng ngâm nga thoải mái vô thức vang lên làm cho khuôn mặt vốn băng lãnh của Mộ Tử Diệp phiếm hồng. Mộ Tử Diệp mỉm cười rồi cúi đầu khẽ hôn lên cái miệng nhỏ xinh vừa phát ra âm thanh ám muội kia như muốn cảnh cáo... Nhưng nữ nhân trong lòng chàng lại vô cùng không biết liêm sỉ mà khẽ mở hai cánh môi mềm mại của mình ra mút lấy cánh môi mỏng của chàng. Mộ Tử Diệp quyết tâm trừng phạt nữ nhân dám mạo phạm mình bằng cách thực hành hôn môi, bài học mà ngày trước những cung nữ chịu trách nhiệm hướng dẫn đã thực hành cùng “ thái giám “ để làm mẫu cho chàng xem qua nhưng lúc ấy chàng lại chán ghét cùng kinh tởm vô cùng... nhưng khi thực hành cùng nương tử nhà mình Mộ Tử Diệp lại cảm thấy cái gọi là hôn môi thật sự rất ngọt ngào rất mê đắm.

***

Sở Hy Phong thong thả bước đến chiếc phản băng rồi chăm chú nhìn ngắm vị tuyệt thế mỹ nhân tử y đang nằm ngủ say, dung mạo của nàng chàng chỉ có thể dùng hai từ “ yêu nghiệt “ để diễn tả. Sở Hy Phong thở mạnh một hơi rồi bước đến ngồi bên cạnh Khuynh Ngọc, chàng tụ nội lực vào ngón tay trỏ của mình sau đó nhanh như chớp giải tỏa những huyệt đạo đã bị phong tỏa của cô.

Huyệt đạo vừa được giải xong thì Khuynh Ngọc nhíu mày khẽ rên một tiếng: “ Ưm...! “ rồi nhíu mày biểu lộ sự khó chịu, máu từ chiếc mũi tinh xảo lập tức rỉ ra. Sở Hy Phong ngồi bên cạnh cũng nhận thấy sự bất ổn liền vội đỡ cô ngồi dậy. 

Chiếc áo được khoác hờ hững trên người Khuynh Ngọc cũng theo sự vội vàng của Sở Hy Phong mà rơi xuống nền băng lạnh lẽo.

Sở Hy Phong nhanh như chớp choàng cánh tay của mình ôm Khuynh Ngọc, dùng tay áo lau đi vệt máu đang chảy dài trên khuôn mặt của cô rồi để cô dựa sát vào trước ngực mình, chàng tụ nội lực vào một bàn tay, chậm rãi truyền nội lực của mình vào thân thể đang nóng như lửa của cô. Đôi mày đang nhíu chặt vì khó chịu của Khuynh Ngọc từ từ giãn ra, thân nhiệt đang nóng hừng hực từ từ giảm xuống, chiếc mũi nhỏ xinh cũng ngưng rỉ máu... cảm giác mát mẻ thoải mái từ từ lan rộng khắp cơ thể của Khuynh Ngọc... Cảm giác mát mẻ thoải mái kia như kích thích cô càng ngày càng ham muốn chiếm hữu thêm nhiều, thật nhiều nữa nên hai cánh tay của cô đang ôm Sở Hy Phong cũng bất giác làm loạn, cái đầu nhỏ nhắn dựa trước ngực chàng cũng không ngừng cọ xát làm vạt áo trước ngực chàng không biết từ lúc nào cũng bung ra. Sở Hy Phong vẫn ôm lấy Khuynh Ngọc, chàng khẽ mỉm cười để mặc cho cô làm loạn, chiếc trường bào màu đỏ cao quý uy quyền cuối cùng cũng bị cô làm cho rơi xuống người chàng hơn phân nửa... Khi da thịt của chàng và cô cọ xát vào nhau mới làm cho Khuynh Ngọc cảm giác thật sự thoải mái, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị không ngừng dụi dụi cọ cọ trước ngực chàng, hai cánh tay của cô choàng qua sau lưng chàng càng lúc càng siết chặt càng lúc càng làm loạn.

Sở Hy Phong mỉm cười dùng bàn tay khẽ nâng khuôn mặt của cô ngẩng lên cao rồi đặt vào cánh môi đỏ mọng quyến rũ kia một nụ hôn để trừng phạt cô vì tội làm loạn... Khuynh Ngọc dường như rất thích sự trừng phạt này của Sở Hy Phong, cô lập tức lộ ra bản tính không sợ trừng phạt của mình bằng cách hai cánh tay đang choàng qua sau lưng của chàng lập tức chuyển sang quàng qua cổ của chàng rồi cô nhướn cao cái cổ thanh mảnh của mình mút thật sâu cánh môi của Sở Hy Phong vào trong cái miệng nhỏ xinh của mình sau đó ngậm thật chặt.

Sở Hy Phong mở to cặp mắt màu nâu tinh anh của mình vì bất ngờ trước phản ứng đáp trả của người đang ở trong lòng, chàng nhắm mắt, cùng cô chơi trò hôn môi trừng phạt nhau một cách phấn khích cùng ngọt ngào hạnh phúc. 

Ma Y và Độc Quỷ đứng làm lính gác bên ngoài dỏng tai nghe ngóng nhưng không nghe phát ra âm thanh kỳ lạ nào liền nhíu mày đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu... Không lẽ bốn đứa nhỏ này là tiên quân giáng thế nên bọn nó mới có thể không làm gì hết dù ở bên nhau suốt cả một đêm dưới sự kích thích của " xuân dược" như vậy a?!... Độc Quỷ và Ma Y có nằm mơ cũng không thể ngờ được lý do để hai cặp bên trong băng động kia không làm đến bước cuối cùng là vì hai cô học trò nhỏ của hai ông sau khi chơi trò hôn môi đến mức mệt mỏi cuối cùng đành chấp nhận đầu hàng rồi chìm vào giấc ngủ một cách vô cùng thoải mái, mặc cho hai tên “ Bệnh Vương “ và “ Liệt Vương “ nào đó vừa tức vừa tiếc đến xém chút nữa bị nội thương mà hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.